Mục lục
Bà Xã Giả Vờ Yếu Đuối - Diệp Mộc Châu - Hoắc Ngạn Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 191


Anh mím môi: “Tôi đi đón cô ấy.”


Lâm Khiếu Phương sửng sốt một chút: “Nhưng ngài Cửu, trong phòng tối mắt anh sẽ mù, tôi đi đón bà chủ là được rồi…”


“Tôi đi.” Hoắc Việt Bách nhắm mắt lại: “Cô ấy ở một mình sẽ rất sợ”


Lâm Khiếu Phương không nói gì nữa.


Anh ta cảm thấy ngài Cửu đã sớm đi vào trong rồi, mắt của ngài Cửu ở một chỗ hơi tối chút là sẽ không nhìn thấy, huống hồ là một căn phòng tối.


Anh là vì vợ, sẵn sàng tự mình vào phòng tối.


Trong phòng tối Diệp Mộc Châu nhàn nhã nói chuyện phiếm với Anh Ba, đếm thời gian độc


dược trên đám người Bạch Anh phát tác.


Đột nhiên ánh sáng phát ra từ bên ngoài cánh cửa phòng.


“Diệp Mộc Châu.”


Là giọng của Hoắc Việt Bách.


Diệp Mộc Châu ngạc nhiên, cô xuất hiện ảo giác rồi chăng? Sao lại nghe thấy giọng của Hoắc Việt Bách cơ chứ?


Chẳng phải anh ấy đã đi họp rồi sao? Hội nghị quốc tế thường không họp mấy tiếng thì không xong kia mà.


Nhưng từ đằng đó lại truyền tới giọng nói rõ ràng: “Diệp Mộc Châu, em có ở đây không?”


Diệp Mộc Châu sửng sốt hồi lâu. Cô nhìn bóng người đang dần tiến vào phòng tối, bỗng nhiên thấy hơi mê man.


Sao Hoắc Việt Bách lại tới đây… Vào lúc hoàng hôn mà không bật đèn thì đôi mắt này của anh còn không nhìn thấy gì, huống chi là trong phòng tối om. Anh vào đây thì chỉ e cũng chẳng nhìn thấy được gì.


Vậy… Tại sao anh phải đến đây?


Đã được một lúc lâu rồi nhưng Hoắc Việt Bách vẫn chưa nghe thấy Diệp Mộc Châu đáp lại, anh cau mày, lẽ nào cô không ở đây?


Hay là bà Hoắc đã dùng gia pháp rồi?


Giọng của Hoắc Việt Bách đột nhiên trở nên gấp gáp: “Diệp Mộc Châu!”


Diệp Mộc Châu vội ngẩng đầu lên, cất điện thoại vào rồi đi về phía anh: “Hoắc Việt Bách, em ở đây, em không…”


Một giây sau, cô chợt rơi vào một vòng ôm ấm áp.


Hơi thở đàn ông nóng bỏng phả vào cổ cô, tuy rằng Hoắc Việt Bách không nhìn thấy, nhưng lại ngửi thấy mùi của cô.


Trong một mảnh tăm tối anh đi về phía cô, ôm lấy cô.


Diệp Mộc Châu không quen với hành động thân mật của đàn ông như vậy, nhưng cũng không vùng vẫy. Cô thấy hơi cảm động: “Sao anh lại tới đây, đến đón em sao?”





Câu trách móc “Sao em lại ngốc đến vậy, bị bà Hoắc nhốt lại cũng không biết chạy sao?” của Hoắc Việt Bách còn chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt ngược trở lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK