Từ Viên Khang lái xe đưa Trình Lạc đi tìm khách sạn để nghỉ ngơi. Tới nơi anh đậu xe lại mở cửa bước xuống nhẹ nhàng bế cô xuống khỏi xe.
Từ Viên Khang đi tới bàn lễ tân nói :
" Cho tôi hai phòng. "
Nữ tiếp tân cúi người nói :
" Tiên sinh làm phiền anh đợi một chút ạ.! " Lời nói của nữ tiếp tân không phải là quá to, nhưng Từ Viên Khang sợ Trình Lạc sẽ giật mình tỉnh giấc nên ra hiệu cho cô ấy nói nhỏ lại. Nữ tiếp tân hiểu ý khẽ gật đầu, sau khi đã tra xong nữ tiếp tân ái ngại nhìn về phía Từ Viên Khang nói :
" Vị tiên sinh đây, thành thật xin lỗi nhưng khách sạn của chúng tôi chỉ còn lại một phòng trống duy nhất, không biết anh có muốn thuê hay không ạ? "
Từ Viên Khang : " Cô đợi tôi một chút. " Từ Viên Khang nói rồi lấy điện thoại ra tra qua một lượt. Nếu đi tới khách sạn khác thì cũng mất khoảng 1h đồng hồ.
Từ Viên Khang nhìn về phía nữ tiếp tân nói :
" Cho tôi phòng đó đi. "
" Dạ được, phiền tiên sinh đợi một lát ạ.! " Vừa nói nữ tiếp tân vừa cúi người lấy chìa khóa đưa cho anh rồi nói tiếp.
" Vị tiên sinh này, đây là phòng của anh ạ. Số phòng 264. Ở tầng 3 ạ. "
" Được. " Nói xong Từ Viên Khang liền đi ra hướng tới chỗ thang máy rồi vào trong. "
Tới trước cửa Từ Viên Khang quẹt thẻ rồi vào trong, anh đỡ Trình Lạc để cô nằm xuống giường. Anh đắp trăn cẩn thận cho cô rồi mới đi ra ngoài.
Từ Viên Khang đi ra ban công mở điện thoại ra gọi điện cho Lãnh Ngạo, khi nãy ở sảnh khách sạn anh đã thấy vài cuộc gọi nhỡ của Lãnh Ngạo.
Đầu dây bên kia mất một hồi lâu mới có người nghe máy.
Bên này Lãnh Ngạo sau khi nghe tiếng rung điện thoại thì nhẹ nhàng rời khỏi giường để nghe.
Lãnh Ngạo cất giọng diễu cợt :
" Từ Viên Khang, cậu vẫn còn sống đấy à? Giờ thì biết gọi cho mình rồi sao? "
Từ Viên Khang đáp :
" Ừ, vẫn không sống nhưng không sống được bao lâu nữa. "
Lãnh Ngạo nhếch mép hỏi lại :
" Tại sao lại nói vậy? "
Từ Viên Khang : " Bạch Ảnh không nói lại với cậu sao? "
" Nói gì là nói gì? "
Từ Viên Khang : " Minh sắp chết rồi? "
Lãnh Ngạo tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại :
" Sắp chết? Có chuyện gì xảy ra sao? "
Từ Viên Khang : " Mình đi khám... Bác sĩ chuẩn đoán rằng mình bị ung thư dạ dày chỉ sống được nhiều nhất hai tháng nữa. "
Lãnh Ngạo nghe vậy lên tiếng trêu chọc : " Nên cậu mới đưa con gái nhà người ta bỏ trốn sao? "
Từ Viên Khang : " Mình muốn ở bên cạnh cô ấy, cho dù là một giờ một phút minh cũng muốn, nhưng coi bộ thời gian không còn nhiều nữa. "
Lãnh Ngạo nghe bạn mình nói ra suy nghĩ trong lòng không nhịn được bật cười thành tiếng. Từ Viên Khang nghe Lãnh Ngạo cười vậy cau mày nói :
" Nam Cung Lãnh Ngạo, cậu cười cái gì hả? "
Lãnh Ngạo đáp : " Không có gì? Nhưng cậu cũng đừng trốn việc qúa lâu mau chóng về tập đoàn làm việc cho mình. "
Từ Viên Khang tức muốn xì khói nói :
" Này, Lãnh Ngạo cậu đúng là đồ tư bản độc ác, mình sắp chết rồi mà cậu vẫn muốn mình kiếm tiền cho cậu sao? "
Lãnh Ngạo : " Yên tâm cậu sẽ không chết đâu.? "
" tại sao cậu dám khẳng định như vậy? Là giai đoạn cuối đấy. Cho dù Hoa Đà tái sinh cũng khó lòng cứu chữa. "
Lãnh Ngạo : " Mình đã nói cậu sẽ không chết đâu, bởi vì bản xét nghiệm đó căn bản không phải của cậu. Không nói nhiều nữa, mau đưa Trình Lạc về đây đi, Băng Tâm sắp xé xác cậu ra tới nơi rồi đấy. " Nói xong Lãnh Ngạo liền tắt máy không để cho Từ Viên Khang có cơ hội nói gì thêm. Sau khi Lãnh Ngạo nghe điện thoại vào trong thì thấy Băng Tâm đã tỉnh anh tiến lại ôm lấy cô rồi hỏi :
" Bảo bối, em sao lại dậy rồi? "
Băng Tâm : " Anh nói chuyện với ai vậy? "
Lãnh Ngạo đáp : " Là Từ Viên Khang. "
Băng Tâm : " Anh ta hiện tại đang ở đâu? "
" Anh không hỏi, thôi được rồi đi ngủ thôi, mặc kệ cậu ta. " Nói rồi Lãnh Ngạo ôm lấy Băng Tâm vào lòng hai người cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Từ Viên Khang sau khi cúp máy thì suy nghĩ về những gì Lãnh Ngạo đã nói, rồi tự mình lẩm nhẩm :
" Bản xét nghiệm đó căn bản không phải của mình. Ý gì đây? Ý là mình không bị bệnh mình sẽ không chết sao? "
Từ Viên Khang vẫn chưa tin được nên lại gọi cho Bạch Ảnh. Bạch Ảnh đang ngủ nghe tiếng chuông điện thoại mơ mơ màng màng đưa tay ấn nút nghe :
" Bạch Ảnh, khi nãy Lãnh Ngạo nói rằng tôi sẽ không chết bản xét nghiệm kia không phải của tôi, vậy là sao? "
Bạch Ảnh lập tức tỉnh táo vì tiếng hét của Từ Viên Khang.
Bạch Ảnh : " Từ Thiếu, anh có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Gần 2h sáng rồi? Anh không ngủ sao? "
" Chú trả lời tôi đi chứ? "
Bạch Ảnh : " Lão đại không phải đã trả lời anh rồi sao? Anh sẽ không chết bản xét nghiệm đó là bác sĩ đã lấy nhầm mẫu máu, nên người bệnh là người khác, không phải anh, bởi vậy anh sẽ không chết. Giờ tôi đi..."
*tút tút tút, Bạch Ảnh chưa kịp nói hết câu đã bị Từ Viên Khang dập máy trước, nhìn màn hình đen thui của chiếc điện thoại, Bạch Ảnh thở dài oán trách nói :
" Tôi còn chưa kịp nói hết câu nữa mà, thôi tự nói vậy. Giờ tôi đi ngủ đây. " Nói xong Bạch Ảnh ném điện thoại sang một bên tiếp tục ngủ.
Từ Viên Khang bên này sau khi đã xác nhận xong thì mỉm cười, anh sẽ không phải chết vậy có nghĩa anh có thể theo đuổi Trình Lạc rồi. Nghĩ tới đây Từ Viên Khang tiến vào trong phòng ngồi xuống đưa tay vuốt nhẹ những sợ tóc rủ trước mặt cô. Anh cúi người hôn nhẹ lên trán Trình Lạc nói nhỏ :
" Lạc Lạc, tôi sẽ không phải chết, như vậy tôi đã tư cách yêu em rồi đúng không? " Từ Viên Khang nhìn Trình Lạc lần nữa rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ anh ra phòng khách nằm ở sofa.
Danh Sách Chương: