Hơn nửa tháng sau cả nhà Từ gia chuẩn bị ra sân bay tới nhà mới tại thành phố B, Nhậm Doanh Doanh không hề muốn đi, cô ta muốn ở lại, cô ta muốn nghe được quyết định của Từ Viên Khang. Suy nghĩ một chút Nhậm Doanh Doanh liền đi ra ngoài hướng tới phòng của Từ lão gia, đúng lúc gặp đc vợ chồng ông cũng đang từ trong bước ra. Từ lão gia thấy dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi của Nhậm Doanh Doanh ông hơi cau mày lên tiếng :
" Doanh Doanh con có chuyện gì cứ nói đi, ấp úng cái gì? "
Nhậm Doanh Doanh : " Ba à, con... Con chưa muốn tới thành phố B. Con còn chút chuyện ở đây chưa xử lý xong hay ba mẹ cứ tới đó trước, sau khi con xử lý xong con sẽ tới tìm ba mẹ."
" Con có chuyện gì sao? " Từ lão gia hỏi.
Nhậm Doanh Doanh : " Chỉ là chút chuyện nhỏ của bạn con, gia đình cậu ấy đang gặp khó khăn nên con muốn ở lại chia sẻ cùng cậu ấy, ba đừng lo quá. "
Từ lão gia nghe vậy gật đầu đáp : " Được rồi, nếu con cần giúp đỡ thì cứ gọi cho ba bất kỳ lúc nào. "
Nhậm Doanh Doanh vui vẻ trả lời : " Con cảm ơn ba. "
" Đi thôi. " Từ lão gia nhìn về phía Từ phu nhân lên tiếng, bà chỉ khẽ gật đầu rồi cùng ông rời khỏi. Trước khi đi cặp mắt của Từ phu nhân vẫn đặt trên người Nhậm Doanh Doanh, bà sợ đứa con gái này sẽ làm ra chuyện gì đó ngu ngốc.
Vợ chồng Từ lão gia đi chưa được bao lâu Nhậm Doanh Doanh cũng rời khỏi khách sạn cô ta đón taxi tới bệnh viện Y. Đứng trước cổng bệnh viện Nhậm Doanh Doanh ưỡn ngực thẳng đầu mà bước vào, bộ dạng cao ngạo không xem ai ra gì.
Trình Lạc và Tề Minh Châu đang bàn về chuyện đi tình nguyện thì bị tiếng mở cửa làm cho gián đoạn, hai cô cùng đưa mắt nhìn về phía cánh cửa. Đột nhiên đôi mày Trình Lạc cau lại khi thấy gượng mặt của người kia, Nhậm Doanh Doanh.
Tề Minh Châu cũng có ấn tượng về cô gái này nhưng là ấn tượng xấu. Mỗi lần Tề Minh Châu gặp người con gái này trong lòng cô lại sinh ra loại cảm giác chán ghét, cô gái kia cứ làm như mỗi một mình cô ta có ngực cô mông vậy ăn mặc không hở trên thì cũng hở dưới, chỉ che những chỗ cần che. Tề Minh Châu đột nhiên như nhớ ra gì đó cô khẽ cười nhìn Nhậm Doanh Doanh lắc đầu :
" Quả nhiên ngực to đều đi chung với não tàn. " Tề Minh Châu nói rồi nhìn thẳng vào mặt của Nhậm Doanh Doanh.
" Cô đang nói ai đấy. " Nhậm Doanh Doanh tức giận trừng mắt với Tề Minh Châu.
" Tôi đang..."
" Minh Châu em ra ngoài trước đi. " Trình Lạc đột nhiên cắt ngang lời của Tề Minh Châu, cô ấy chỉ đành nghe lời mà đi ra ngoài. Khi đi ngang qua Nhậm Doanh Doanh Tề Minh Châu thách thức trừng mắt trả lại cho cô ta.
Trình Lạc ưu nhã đứng lên, cô đi về phía bàn làm việc của mình ngồi xuống đôi chân thon dài vắt chéo. Ánh mắt sắc bén cùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tề Minh Châu :
" Cô tới để làm gì. "
Nhậm Doanh Doanh không vội trả lời, cô ta từ tốn đi tới chiếc bàn tiếp khách tao nhã ngồi xuống ánh mắt mang theo ý chế diễu nhìn Trình Lạc :
" Tới tìm cô tâm tình một chút. "
Trình Lạc nhếch môi cười lạnh : " Giữa và cô có chuyện để tâm tình sao? "
" Tất nhiên là có rồi. Cô là bác sĩ tôi là bệnh nhân, bệnh nhân tới tìm bác sĩ là phải có chuyện. "
Trình Lạc : " Cô muốn chữa bệnh, nhưng tôi không muốn chữa. "
Nhậm Doanh Doanh tự rót cho mình một ly trà, cô ta nâng lên hớp nhẹ một ngụm rồi mới nói :
" Trình Lạc à. Cô cũng là phụ nữ mà còn là bác sĩ nữa không hiểu là cô có biết chậm kinh nguyệt, cơ thể mệt mỏi, lại còn buồn nôn là triệu chứng gì không? " Nhậm Doanh Doanh nói xong ánh mắt đắc ý nhìn về phía Trình Lạc.
Trình Lạc không đáp lại, theo từng lời nói của Nhậm Doanh Doanh mà siết chặt chiếc bút máy đanh cầm trên tay. Sự đau đớn trong lòng bàn tay truyền tới khiến Trình Lạc bình tĩnh lại đôi chút.
Trình Lạc : " Liên quan gì tới tôi chứ? "
" Đương nhiên là có liên quan rồi, cô là bác sĩ mà hiểu biết ít hơn tôi sao? Tôi không học y mà còn biết đây là biểu hiện của việc mang thai. Hôm nay tôi tới khám bác sĩ nói tôi có thai được hai tuần rồi. "
Trình Lạc : " Cô nói với tôi chuyện này để làm gì. "
Chuyện đã tới nước này Nhậm Doanh Doanh cũng chẳng muốn vòng vo tam quốc cô ta nhìn thẳng vào Trình Lạc mà nói :
" Tôi đã mang thai. Thai được hai tuần tuổi, là con của anh Khang, tôi đã nói cho anh ấy biết chỉ là đang chờ quyết định của anh ấy. Tôi tới đây hôm nay là để thông báo tin mừng này cho cô biết để cô chung vui cùng chúng tôi. " Nói xong cô ta chăm chú quan sát biểu tình trên gương mặt Trình Lạc, nhưng tuyệt nhiên Trình Lạc không hề để lộ ra bất cứ biểu hiện nào khác biệt, gương mặt cô vẫn bình thản.
Trình Lạc buông lỏng cây bút nhìn Nhậm Doanh Doanh nhàn nhạt nói :
" Cô tới đây chỉ để nói chuyện này. "
" Phải, cô cũng không cần phải bất ngờ quá đâu. Tôi biết anh Khang yêu cô anh ấy sẽ chẳng dễ dàng từ bỏ cô, nhưng không sao cả bản thân tôi cũng rất rộng lượng, tôi có thể cùng cô chia sẻ một người đàn ông. " Tuy nói là vậy nhưng trong lòng Nhậm Doanh Doanh lại đang lên kế hoạch khác giết chết Trình Lạc cô ta muốn người có tên là Trình Lạc phải hoàn toàn biến mất trên thế giới này. Chỉ khi Trình Lạc biến mất thì Từ Viên Khang mới để mắt đến mình.
Trình Lạc cười nụ cười đầy diễu cợt, cô đứng lên từ trên ghế đi tới trước mặt Nhậm Doanh Doanh Trình Lạc hơi cúi người gương mặt xinh đẹp lại gần mặt Nhậm Doanh Doanh.
" Nhậm Doanh Doanh cô nghĩ mình đang đóng phim cổ trang sao? Chia sẻ một người đàn ông? Trình Lạc tôi không có đê hèn như cô nếu như cô đã thích anh ta như vậy. Coi như Trình Lạc này bố thí cho cô đấy, còn bây giờ mời cô đi cho. "
" Cô... " Nhậm Doanh Doanh bị những lời này của Trình Lạc chọc tức, khuôn mặt cũng trở nên méo mó
Nhậm Doanh Doanh bực bội đứng dậy đi ra ngoài, cánh cửa mở ra Nhậm Doanh Doanh xoay người nhìn Trình Lạc bỏ lại một câu :
" Trình Lạc tôi sẽ khiến ccô phải hối hận khi dám xúc phạm Nhậm Doanh Doanh tôi. " Nói xong Nhậm Doanh Doanh đóng mạnh cánh cửa, ra tới hành lang Nhậm Doanh Doanh đá vào chậu cây cảnh mắng :
" Con đàn bà khốn kiếp, bố thí sao? Cô coi tôi là ăn mày chắc. Trình Lạc cô cứ chờ đấy. "
Sau khi Nhậm Doanh Doanh rời khỏi Trình Lạc mới ngồi xuống ghế, sắc mặt cô cũng trở nên trắng nhợt thiếu sức sống, bàn tay cô bị cây bút máy làm cho bị thương như chỉ là vết thương nhỏ không đáng ngại bằng vết thương lòng.
" Nhậm Doanh Doanh mang thai? " Trình Lạc khẽ lẩm nhẩm trong miệng. Đột nhiên đôi môi cô cong lên tạo thành một nụ cười, nhưng không hiểu sao nước mắt cô lại lăn xuống. Dòng nước mắt mặn chát chảy từ gò má xuống tới môi ngấm vào trong khoang miệng.
Trình Lạc nhớ tới cái đêm mà mình bắt gặp Từ Viên Khang đang ở cùng người phụ nữ khác, bàn tay lại bất giác siết chặt, cảm đau lòng này khiến Trình Lạc thấy khó thở.
" Chia sẻ người một đàn ông? " Trình Lạc lặp lại câu nói, miệng nở nụ cười chế diễu, thật không ngờ cô lại gặp phải tình trạng mất mặt như thế này, lại bị tiểu tam buông lời sỉ nhục.
Dạo gần đây tâm tình của cô vốn dĩ đã hôm nay lại gặp phải loại chuyện này, tình trạng bức bách không biết xả vào đâu. Ngay khi hết giờ làm Trình Lạc liền rời khỏi bệnh viện cô không về nhà của Doãn Kỳ và trở về căn hộ của mình.
Khi cánh cửa thanh máy mở ra Trình Lạc đi một mạch về hướng nhà mình, đột nhiên cô dừng bước ánh mắt lạnh nhạt nhìn người trước mặt. Từ Viên Khang thấy cô trở về anh vui mừng bước tới trước mặt cô, bây giờ người Trình Lạc không muốn nhìn thấy nhất là anh vậy mà anh lại có mặt ở đây.
Từ Viên Khang đưa tay ra định chạm vào cô nhưng bị Trình Lạc tránh né :
" Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của anh chạm vào tôi." Đôi tay Từ Viên Khang lơ lửng giữa không trung,
Từ Viên Khang : " Lạc Lạc anh..."
Chưa để Từ Viên Khang nói dứt câu Trình Lạc đã vội vàng lên tiếng :
" Từ thiếu xin anh đừng gọi tôi như vậy nữa. Chúng ta đã chia tay anh cứ gọi không hay lắm. " Từ Viên Khang nghe vậy anh mặc kệ cô có đồng ý hay không liền ôm chặt lấy cô.
Từ Viên Khang : " Không đâu..., anh không muốn chia tay, không bao giờ chia tay. " Trình Lạc không đẩy anh ra cô nhắm mắt hít sâu một hơi giọng nói như vô lực vang lên :
" Từ Viên Khang, anh bảo tôi làm sao có thể đối mặt với anh đây? Nếu như là trước đây khi chưa quen anh, anh có bao nhiêu người phụ nữ tôi không cần biết, nhưng hiện tại tôi và anh đang yêu nhau cơ mà?. Vậy tại sao? tại sao anh lại có thể lên giường cùng người phụ nữ khác chứ? Tại sao? "
Từ Viên Khang : " Là anh sai, hôm đó do anh quá say nên anh... "
" Nên anh mới ngủ cùng cô ta sao? Bỏ đi, kết thúc rồi chúng ta đã kết thúc rồi. Nếu anh thực sự là đàn ông thì hãy làm tròn trách nhiệm của một người cha. Còn bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh về đi "
" Trách nhiệm của người cha? Em nói vậy là có ý gì?" Từ Viên Khang không hiểu những gì Trình Lạc đang nói.
Trình Lạc : " Ý gì à? Nếu anh muốn biết thì tự đi tìm Nhậm Doanh Doanh mà hỏi. Con bây giờ tôi mệt rồi,mời anh về cho. " Nói xong Trình Lạc đẩy anh ra mở cửa bước vào trong. Từ Viên Khang đứng đó nhìn vào cánh cửa đóng chặt, anh thực sự không hiểu ý trong lời nói của cô. Từ Viên Khang ở lại bên ngoài thêm một chút nữa rồi cũng rời đi, anh muốn biết chuyện này là có ý gì, hiện tại người có thể giải thích cho anh ngoại trừ Nhậm Doanh Doanh ra thì chẳng còn anh nữa cả.
Danh Sách Chương: