Chiếc xe mà Bạch Ảnh lái phóng vun vút trên đường, rồi đậu lại trước cửa một khách sạn. Bảo vệ thấy có người dám dừng đỗ xe sai quy định nên muốn đi tới nhắc nhở nhưng khi vừa mới bước được vài bước đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Bạch Ảnh cùng vật gì đó màu đen ẩn hiện bên trong lớp áo, là súng. Phải là súng tên bảo vệ này không nhìn nhầm quả nhiên là súng.
Bạch Ảnh thấy nét mặt sợ hãi của gã bảo vệ chỉ nhếch môi cười nhẹ, là Bạch Ảnh cố tình để cho gã ta nhìn thấy khẩu súng của mình. Bạch Ảnh tiến lại gần tên bảo vệ kia gã ta bất giác lùi về phía sau, đôi tay Bạch Ảnh vươn ra chỉnh chỉnh lại cổ áo cho hắn tên bảo vệ hoảng hốt la lên :
" Tôi... Tôi xin lỗi. Tôi không... Không có nhìn thấy gì cả xin đừng giết tôi."
" Căng thẳng như vậy để làm gì? " Nói rồi Bạch Ảnh đưa tay vào túi quần của mình rút cái gì đó ra, gã bảo vệ thấy vậy hoảng sợ ôm đầu, thân mình gã phát run. Bạch Ảnh bật cười thành tiếng cậu chỉ là lấy chìa khóa xe thôi mà.
Bạch Ảnh đưa chiếc chìa khóa xe tới trước mặt bảo vệ rồi nói :
" Sợ cái gì? Tôi chỉ nhờ cất xe hộ tôi thôi mà. "
Gã bảo vệ nghe vậy ngẩng mặt lên hỏi lại :
" Là sao ạ? "
" Bạch Ảnh anh làm gì ở đó vậy? Mau đi thôi. " Doãn Kỳ thấy Bạch Ảnh mãi không đi theo nên thúc giục.
" Tới ngay đây. " Bạch Ảnh trả lời Doãn Kỳ, cậu khẽ lắc đầu nhìn tên bảo vệ quăng chìa khóa lại cho gã ta rồi sải bước đi theo Doãn Kỳ.
Ngay khi cả ba người Trình Lạc, Doãn Kỳ và Bạch Ảnh bước vào trong thang máy thì bên ngoài xuất hiện một kẻ ăn mặc theo phong cách bụi bặm nhìn chằm chằm về phía họ. Hắn ta ấn vào tai nghe đeo trên tai rồi nói :
" Xuất hiện rồi. "
Thái Vũ Tinh ở đầu dây bên kia nghe thấy vậy cô ta nở một nụ cười ác độc nhìn Nhậm Doanh Doanh nói :
" Tới rồi, tôi đi trước đây. Phần còn lại là của cô đấy." Nhậm Doanh Doanh hơi gật đầu biểu thị sự đồng ý.
Sau khi đám người của Thái Vũ Tinh rời khỏi, Nhậm Doanh Doanh một tay ôm mặt, một tay giữ lấy chiếc khăn tắm trên người đi tới phía giường. Cô ta lấy ra chút nước lạnh khẽ vẩy nước vào mặt người đang ngủ say.
Từ Viên Khang bị những giọt nước lạnh ngắt làm cho anh nhíu mày khó chịu, Nhậm Doanh Doanh mau chóng giấu đi chai nước cô ta nép sát người vào góc tủ cạnh giường, cánh tay nắm thật chặt tấm chăn mỏng che đi cơ thể lõa lồ của mình, tiếng khóc thút thít cùng nước mắt bắt đầu chảy ra.
Từ Viên Khang nghe có tiếng khóc, đôi mắt nặng nề khó nhọc mở ra, một cơn đau đầu ập tới khiến anh phải dùng tay đỡ lấy đầu của mình, tay còn lại chống người ngồi dậy. Đôi mắt mơ màng của anh nhìn về phía phát ra âm thanh, hai ba hình bóng thay nhau xuất hiện khiến anh không thể nhìn rõ người kia là ai, Từ Viên Khang cất giọng nghi hoặc :
" Là ai ở đó? "
Không một ai đáp lại câu hỏi của anh mà chỉ có tiếng khóc lóc. Từ Viên Khang cau mày anh từ từ đứng dậy lần mò đến chỗ công tác điện trong phòng. Tách một tiếng cả căn phòng trở nên sáng bừng, lúc này anh mới nhìn rõ ở phía góc tủ cạnh giường có một cô gái đang ngồi khóc? Từ Viên Khang nheo mắt nhìn kỹ hơn. Hai ba hình bóng đó gộp lại thành một đôi mày anh cau chặt hơn khi biết người đó là ai. Từ Viên Khang chấn kinh trong lòng lúc này anh mới ý thức được bản thân không hề mặc quần áo, Từ Viên Khang bước vội lại phía giường vớ lấy chiếc khăn tắm quấn ngang hông che đi vật ngang tàng kia.
Đôi mắt đầy nghi hoặc của anh nhìn về phía góc tủ hỏi :
" Nhậm Doanh Doanh sao cô lại ở đây? " Chuyện này là sao? Anh và cô? "
Nhậm Doanh Doanh vừa khóc vừa đáp : " Anh Khang... Anh và Em... " Chỉ nói được một nửa Nhậm Doanh Doanh lại khóc. Bất chợt Từ Viên Khang nhìn thấy một vệt máu trên giường, rồi anh lại nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh trong bộ dạng thảm thương này, hơn nữa trên người anh và cô ta lại không một mảnh vải che thân, Từ Viên Khang cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra nhưng anh không muốn tin nên vẫn muốn hỏi lại :
" Doanh Doanh, cô nói anh biết chuyện này là sao? Chúng ta tại sao lại như vậy? "
Nhậm Doanh Doanh sụt sùi đáp : " Anh Khang, anh không nhớ gì thật sao? Tối hôm nay tại quán bar Night Sky, trên đường quốc lộ A anh đã uống rất say. Đúng lúc em cũng đang ở đó thấy vậy nên đã đưa anh về, nhưng em không biết nhà của anh ở đâu. Chỉ đành tìm đại một khách sạn rồi đưa anh vào..., nhưng khi vừa lên tới phòng anh lại muốn cưỡng bức em. Em đã chống cự lại nhưng anh vẫn không buông tha còn ra tay đánh em nữa, sức lực của em không thể chống lại anh nên đã bị anh... Bị anh... " Nói rồi Nhậm Doanh Doanh lại khóc, Từ Viên Khang nheo mắt nhìn, trên người Nhậm Doanh Doanh có nhiều vết bầm, trên mặt còn in hẳn dấu vết bị tát.
Từ Viên Khang đánh vào đầu mình anh Không nhớ được gì cả, anh chỉ nhớ được chuyện mình có gặp mặt Nhậm Doanh Doanh tại quán bar còn chuyện sau đó Từ Viên Khang hoàn toàn không biết. Nhìn Nhậm Doanh Doanh ngồi khóc trên mặt đất Từ Viên Khang cố gắng trấn định lại tinh thần rồi bước tới dìu cô ta đứng dậy nói :
" Doanh Doanh, anh... Chuyện tôi nay anh hoàn toàn không nhớ được gì cả... Cô và anh thực sự xảy ra quan hệ? "
Nhậm Doanh Doanh nước mắt đầm đìa nói :
" Anh Khang, anh muốn chối bỏ trách nhiệm sao? Đây là lần đầu tiên của em... Nếu như vậy sau này em làm sao thành gia lập thất được chứ? Làm sao em có mặt mũi nhìn người khác? "
" Anh... " Trong lúc Từ Viên Khang không biết phải nói gì thì bên ngoài truyền tới những tiếng bước chân dồn dập, Nhậm Doanh Doanh tỏ ra vẻ hoảng hốt cô ta vội vàng núp sau lưng Từ Viên Khang bàn tay cô ta nắm chặt lấy cánh tay anh.
" Viên Khang... " Một giọng nói quen thuộc đánh mạnh vào màng nhĩ của Từ Viên Khang, tiếng nói mang âm hưởng dồn dập cùng tiếng thở dốc có thể do chủ nhân giọng nói đó vận động quá mức. Từ Viên Khang hoảng hốt khi phát hiện giọng nói đó là của Trình Lạc anh không muốn để cô nhìn thấy mình trong bộ dạng này, nếu không cho dù chết trăm ngàn lần cũng không thể rửa sạch nỗi oan này.
Nhậm Doanh Doanh nghe tiếng của Trình Lạc, môi cô ta khẽ cười nhẹ tỏ ra vẻ đắc ý, đôi chân khẽ lùi về phía sau.
* Choang một tiếng, bình hoa trên tủ gỗ rơi xuống mặt đất, Từ Viên Khang lập tức xoay người nhìn Nhậm Doanh Doanh với ánh mắt giận dữ.
Trình Lạc nghe tiếng đồ vật rơi vỡ cô mau chóng chạy vào trong phòng khách của căn phòng nhưng không thấy bóng dáng một ai, cô lại nhìn vào bên trong . Chẳng nghĩ nhiều Trình Lạc vội chạy vào trong đó. Cánh cửa được mở ra Trình Lạc như đứng chết trân tại đó, đôi mắt cô mở lớn như không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Lúc này Doãn Kỳ cũng đuổi theo tới nơi, cô ấy khẽ vuốt nhẹ ngực mình nói :
" Lạc Lạc, em không ngờ chị lại chạy nhanh vậy luôn đấy. Chị đứng đây..." Doãn Kỳ đang nói thì bị cảnh tượng trước mắt mình chặn họng.
Trong lòng cô kêu gào.
' Mẹ nó cái quái gì vậy? '
Từ Viên Khang đẩy bàn tay Nhậm Doanh Doanh ra anh tiến lên vài bước muốn mở miệng giải thích nhưng cổ họng như bị anh đó bóp chặt không thể thốt ra được một chữ. Cả căn phòng lặng im chỉ nghe thấy tiếng khóc của Nhậm Doanh Doanh.
Một lúc sau Trình Lạc mới có phản ứng. Mắt cô nhòe đi hai hàng nước mắt lăn dài trên má phấn, Trình Lạc nhìn thẳng vào Từ Viên Khang chất vấn :
" Đây là điều anh muốn cho tôi xem sao? "
Từ Viên Khang : " Anh... " Nhìn thấy Trình Lạc khóc lồng ngực anh như bị anh đó đấm mạnh vào, anh sải bước đi tới hướng Trình Lạc dang tay định ôm lấy cô.
Trình Lạc dùng sức tát anh một cái rồi lùi về sau một bước đồng thời nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét nói :
" Đừng dùng đôi bàn tay dơ bẩn đó động vào người tôi. Từ Viên Khang tôi trong lòng anh rốt cuộc là gì? Thực sự chỉ là một vật đùa chơi thôi sao? Thắng cược rồi thì vứt bỏ? Hơn nữa bây giờ anh cùng cô ta hai người... " Vừa nói Trình Lạc vừa chỉ tay về phía Nhậm Doanh Doanh.
" Anh... Lạc Lạc anh không vứt bỏ em... Tình cảm anh dành cho em là chân thành. "
Trình Lạc nở một nụ cười chua sót : " Chân thành, mà anh lại lên giường cùng người đàn bà khác, sự chân thành này của anh quá rẻ mạt. Tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa. " Nói rồi Trình Lạc xoay người bỏ đi mà không thèm xoay người lại nhìn anh. Doãn Kỳ siết chặt nắm đấm rồi cũng đuổi theo Trình Lạc. Bạch Ảnh định bước đi nhưng bị anh gọi lại :
" Bạch Ảnh, giúp tôi bảo vệ cô ấy. "
Bạch Ảnh : " Tôi biết rồi Từ thiếu. "
Sau khi mọi người rời khỏi Từ Viên Khang mệt mỏi ngồi phịch xuống giường tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ. Tiếng khóc của Nhậm Doanh Doanh càng khiến anh thêm phiền lòng, Từ Viên Khang tức giận quát :
" Đừng khóc nữa, mặc đồ vào đi, tôi đưa cô về. '' Nói rồi Từ Viên Khang cầm lấy đồ của mình rồi bước vào phòng tắm.
Do vẫn chưa tỉnh táo hẳn nên Từ Viên Khang đã gọi taxi tới đón anh. Từ Viên Khang bảo tài xế đưa mình tới một khách sạn khác, tới nơi anh nhìn Nhậm Doanh Doanh xuống nói :
" Cô về trước đi, chuyện này để tôi từ từ tính. "
Nhậm Doanh Doanh : " Em đợi quyết định của anh. " Nói rồi cô ta bước xuống xe, ngay khi cô ta vừa chiếc xe đã chạy đi.
Nhậm Doanh Doanh đứng tại đó dõi mắt nhìn theo chiếc xe rời khỏi, đôi môi không khỏi lộ ra nụ cười thảo mãn.
Danh Sách Chương: