Nhìn bóng lưng Trình Lạc rời đi Băng Tâm nhìn sang Doãn Kỳ nói :
" Tiểu Kỳ, em đi theo bảo vệ Lạc Lạc, chuyện bắt cóc lần trước chị không muốn xảy ra lần thứ hai đâu. Còn nữa đã bắt được mấy tên ra tay với Lạc Lạc hôm đó rồi, em xử lý luôn đi. "
" Em biết rồi đại tỷ, nếu chị không còn gì phân phó nữa thì e đi trước đây. "
Băng Tâm : " Được đi đi. "
Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng Băng Tâm liền buông bỏ bộ dạng cao lãnh, nằm trong lòng Lãnh Ngạo ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, Lãnh Ngạo yêu thương hôn lên tóc cô nói :
" Mệt sao? "
Băng Tâm lắc đầu : " Không có. "
" Ừ. Bảo bối à, không phải em không thích Viên Khang à? Tại sao lần này lại giúp cậu ấy? "
Băng Tâm : " Em không giúp anh ta, em chỉ đang giúp Lạc Lạc mà thôi. cậu ấy yêu anh ta chuyện này em không thể thay đổi, nếu chia cắt sẽ chỉ khiến cả hai người ấy đều đau lòng chi bằng tìm cách hóa giải mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy. "
" Ừm, bảo bối của anh thật thông minh. "
Băng Tâm ra chiều tự đắc : " Tất nhiên em là ai chứ? "
" Được rồi, đã một đêm không ngủ, để anh đưa em đi nghỉ ngơi. " Lãnh Ngạo vừa dứt câu thấy Băng Tâm định nói gì đó anh nói nghiêm mặt :
" Cấm nói gì thêm, em không thấy mệt nhưng anh thấy sót, việc của Trình Lạc đã có Tiểu Kỳ lo, nếu như người không đủ anh tự khắc xắp xếp. Còn bây giờ đi ngủ cho anh. "
" Ò. " Băng Tâm cười gật đầu rồi để Lãnh Ngạo bế vào phòng ngủ.
Doãn Kỳ lái xe đưa Trình Lạc tới bệnh viện nơi mà ba Từ Viên Khang đang ở,
" Chị có cần em lên cùng chị không? ''
Trình Lạc lắc đầu : " Không cần đâu, em ở đây đợi chị, chị lên một lát sẽ xuống ngay. " Doãn Kỳ nghe vậy gật đầu đồng ý.
Trước cửa phòng bệnh của Từ lão gia Từ Viên Khang mặt mày khó chịu ngồi châm điếu xì gà. Y tá đi qua thấy anh như vậy thì nhắc nhở :
" Vị tiên sinh này, đây là bệnh viện, xung quanh có rất nhiều bệnh nhân. Không cho phép hút thuốc mong anh hãy tắt đi, còn nếu như anh muốn hút thì có thể đi chỗ khác. " Từ Viên Khang nghe có người nói chuyện với mình thì nâng tầm mắt, cô y tá đứng bên cạnh thấy ánh mắt đó của anh thì kéo áo ra hiệu cho bạn mình rồi rời đi. Cô y tá đó bất mãn nhưng cũng đành rời khỏi.
" Cô kéo tôi đi làm gì chứ? "
" Ây za, tôi là đang giúp cô đấy. Cô không biết anh ta là ai sao?. Anh ta là Từ Viên Khang con trai duy nhất của Từ Thị, gia thế rất khủng, trước đây anh ta phong lưu hào hoa bao nhiêu bây giờ thì khó chịu bấy nhiêu, hơn nữa tôi còn nghe anh ta giao du với bang phái nào đó. Tốt nhất chúng ta đừng nên dây vào anh ta. " Cô y tá nọ lên tiếng.
" Cho dù anh ta là người có tiền thì cũng không thể hách dịch như vậy chứ. Đây là bệnh viện đấy. "
" Chúng ta không quản được nhiều như vậy đâu... " Các y tá đồng loạt nhìn về trước cửa phòng bệnh của Từ lão gia. Đúng vậy trong lòng họ bất mãn thì đã sao chứ? người ta là công tử thế gia có tiền tài có danh vọng, những y tá nhỏ bé như họ cũng chỉ có thể dùng ánh mắt không hài lòng mà nhìn thôi.
Trình Lạc nghe toàn bộ cuộc đối thoại của nhóm y tá kia, cô từ từ bước đi hướng tới phía phòng bệnh của Từ lão gia.
Trình Lạc đi tới trước mặt Từ Viên Khang vươn cánh tay ra lấy điếu xì trên môi anh vứt trên nền đất. Nhóm y tá kia bị hành động của Trình Lạc dọa sợ, họ vốn dĩ định đi làm việc nhưng thấy cảnh tượng trước mắt nên muốn ‘ hóng hớt ’ một phen. Một người trong số đó lên tiếng :
" Tôi cá là cô gái kia sẽ bị đánh. "
" Không phải chứ? Anh ta ra tay với cả phụ nữ sao? " người thứ hai đáp lời.
" Cũng không chắc, mau nhìn kìa..."
Từ Viên Khang bị người ta dành mất điếu xì gà trên tay thì tức giận anh mở cặp mắt đang nhắm chặt ta tức giận đứng bật dậy quát :
" Là kẻ nào, muốn chêt... " Lời còn chưa dứt anh đã phải ngậm miệng lại khi thấy được diện mạo của người đối diện.
" Lạc Lạc. " Từ Viên Khang vui vẻ gọi, đôi môi bất giác nở ra nụ cười anh đánh mất từ lâu. Nhóm y tá đang hóng chuyện lại thêm một phen ngạc nhiên, vì hoàn toàn trái ngược với suy đoán của bọn họ. Từ Viên Khang không những không tức giận mà còn vui vẻ cười.
Từ Viên Khang : " Lạc Lạc, tại sao em lại tới đây? "
" Tôi tới thăm bác Từ, tôi nghe nói bác ấy nằm viện cũng đã mấy ngày nên muốn tới thăm. "
Từ Viên Khang : " Em chỉ là tới thăm bà anh thôi sao? "
" Không hẳn... tôi tới còn là để tìm anh nói chút chuyện, không Từ Thiếu thời gian rảnh nói chuyện với tôi hay không "
Từ Viên Khang nghe Trình Lạc nói như vậy, nụ cười trên mặt lại càng tươi rói.
" Đương nhiên là có. Đối với em lúc nào anh cũng có thời gian rảnh. "
Trình Lạc liếc nhìn điếu xì gà còn đã bốc khói trên mặt đất, cô giơ chân dẫm tắt nó, Trình Lạc nhìn anh cau mày chất vấn :
" Trước đây lời tôi nói anh đều bỏ phía sau đầu sao? Thuốc lá rất có hại cho sức khỏe. Còn nữa đây là bệnh viện bên cạnh còn có biển cấm thuốc anh không nhìn thấy sao? "
Từ Viên Khang cúi mặt như đứa trẻ con làm sai chuyện :
" Anh có nhìn thấy mà!!!. "
Trình Lạc : " Vậy tại sao vẫn hút? "
" Vì đây chính là người bạn duy nhất bên anh mấy tháng qua. Những lúc nào buồn anh đều tìm tới nó, nhất thời không bỏ được. "
Trình Lạc nghe anh nói vậy lòng cô khẽ nhói, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra dửng dưng :
" Sau này anh đừng động tới mấy thứ này nữa, tôi không thích đâu. Tôi vẫn thích mùi hoa quế nhàn nhạt trên người anh hơn. "
Từ Viên Khang : " Được. Lạc Lạc em tới tìm anh là có chuyện gì? "
" Tôi..."
Trình Lạc đang định nói thì thấy Từ phu nhân cùng Nhậm Doanh Doanh đang từ xa tiến lại, Trình Lạc nhếch môi cười giảo hoạt, tiến thêm một bước tiếp cận Từ Viên Khang, cô đưa tay lên đầu anh phủi bụi.
" Anh vừa đi đâu về sao trên đầu toàn bụi. " Trình Lạc nhân cơ hội phủi bụi trên đầu Từ Viên Khang mà lấy một ít tóc của anh. Từ Viên Khang phát hiện điều này nhưng cũng chẳng vạch trần cô, hiếm khi Trình Lạc lại đối tốt với anh như vậy Từ Viên Khang cũng rất phối hợp.
" Vậy sao? Lạc Lạc em mau phủi giúp anh đi. " Vừa nói Từ Viên Khang vừa cúi đầu xuống cho Trình Lạc dễ dàng ‘ phủi bụi. ’
" Viên Khang con làm gì vậy? " Từ phu nhân bước tới thấy vậy thì hỏi.
Trình Lạc nghe thấy tiếng Từ phu nhân thì quay lại cô khẽ cười gật đầu :
" Từ phu nhân, cháu tới thăm bác trai. Đúng lúc thấy Viên Khang trên đầu dính bụi nên cháu phủi giúp anh ấy. " Nói rồi Trình Lạc nhìn sang phía bên cạnh Từ phu nhân.
" Doanh Doanh, đã lâu không gặp cô vẫn khỏe chứ?. "
Nhậm Doanh Doanh có vẻ tức giận khi thấy Trình Lạc vẫn an toàn đứng ở đây, nhưng cô ta đành phải nén sự tức giận vào bên trong mà cố nặn ra một nụ cười :
" Trình tiểu cảm ơn đã quan tâm. Tôi vẫn rất khỏe, tôi lại lo cho cô đấy, nghe nói cô đã bị bắt cóc. Hiện tại thấy cô an toàn đứng ở đây tôi cũng an tâm rồi. "
Trình Lạc : " Ừm, cô đúng là an tâm, tôi thấy dạo này hình như cô ăn uống rất được thì phải thân thể có chút đầy đặn, nhất là vòng hai chẳng nhẽ Nhậm tiểu thư cô đang... " Trình Lạc tuy biết rõ mọi chuyện nhưng trước mặt Từ phu nhân cô vẫn muốn diễn một vở kịch tiểu bạch thố, cái gì cũng không biết. Là một còn thỏ trắng thuần khiết, ngây thơ.
Nhậm Doanh Doanh bị khiêu khích thì tức giận cô ta muốn cãi nhau với Trình Lạc nhưng lại bị Từ phu nhân ngăn lại.
" Doanh Doanh, Trình Lạc nói đúng đấy, con dạo này có chút mập lên, ăn ít lại một chút, nếu mập sẽ không đẹp đâu. À phải rồi Lạc Lạc, không phải cháu tới thăm bác trai sao? nào vào trong đi, đừng đứng ngoài hành lang nữa. "
Trình Lạc : " Được ạ. Từ phu nhân vậy chúng ta vào thôi. "
" Được, chúng ta vào thôi. "
Danh Sách Chương: