Hiện tại đã bị phát hiện nên Băng Tâm không thể nào mà thong thả đẩy người phụ nữ này đi nữa cho nên cô đành đỡ bà ta lên và cong đi. Thông báo của tên vệ sĩ kia rất nhanh đã tới tai viện trưởng ông ta vội vàng tỉnh dậy không kịp xỏ dép mà chạy tới để xem người phụ nữ đó. Nhìn thấy căn phòng trống không ông ta tức giận quát lớn :
" Chúng mày làm ăn như thế này sao? Còn không mau đi tìm bà ta về đây. Nếu bà ta mà biến mất tao và chúng mày cũng sẽ biến mất theo đó, mau lên. Còn nữa kẻ nào đã đưa bà ta đi gặp là giết. " Sau khi ông ta nói xong đám vệ sĩ liền tủa nhau đi tìm kiếm, viện dưỡng lão nho nhỏ thoáng chốc đã hỗn loạn, tiếng người mắng chửi tiếng chạy đi chạy lại huyên náo của một vùng.
Băng Tâm đưa người phụ nữ đi được một đoạn thì nghe có tiếng người đuổi tới cô liền nấp vào một bụi cỏ ven đường chờ cho đám người đi qua rồi mới tiếp tục đi. Đi thêm được một đoạn Băng Tâm lại có cảm giác có người theo sau, cô nói nhỏ với người phụ nữ :
" Bà bám cho chắc vào. " Nói dứt câu Băng Tâm liền lấy ra khẩu súng xoay người chĩa súng về phía mà cô cho là có người đó.
" Đại tỷ, là em. " Doãn Kỳ lên tiếng sau khi đã xác định người trước mặt là Doãn Băng Tâm, Nghe được giọng của Doãn Kỳ Băng Tâm thu lại khẩu súng hỏi
" Tiểu Kỳ, tại sao em lại ở đây. "
Doãn Kỳ tiến lên đỡ lấy người phụ nữ trên vai Băng Tâm rồi đáp :
" Là anh rể bảo em tới đây giúp chị. Anh rể nói, bảo chị đi giết người còn được chứ bảo chị đi cứu người anh ấy không an tâm. "
Băng Tâm : " Bớt nói nhảm đi, có một mình em tới thôi sao? "
" Dạ đúng, Bạch Ảnh đã trở về thành phố T để làm việc rồi ạ."
Băng Tâm : " Ừm, mau đi thôi. " Băng Tâm và Doãn Kỳ cùng nhau đỡ lấy người phụ nữ kia rời đi, khi gần tới đường lớn thì đám người kia cũng đuổi theo tới nơi. Băng Tâm nhìn qua Doãn Kỳ nói :
" Tiểu Kỳ, đưa bà ta rời khỏi đây. "
Doãn Kỳ : " Vậy còn chị. "
" Đi trước đi. Không cần lo chỉ là một đám hỗn tạp mà thôi. "
Doãn Kỳ : " Vậy đại tỷ cẩn thận đấy." Nói xong Doãn Kỳ đành dẫn người phụ nữ rời đi.
Băng Tâm đứng lại đó cô xoay xoay chiếc súng trên tay, mái tóc màu đỏ trước đây được thay bằng mái tóc đen, Từ đầu đến chân Băng Tâm đều là một màu đen nó khiến cô như hòa làm một với bóng đêm.
Đám vệ sĩ đuổi tới nơi nhìn thấy có một cô gái đứng đó phía sau cô ta còn có một người khác hơn nữa lại đang dìu một người phụ nữ trung niên. Đám vệ sĩ đó nhìn qua là biết ngay người mà bọn họ cần tìm, hai người trong số đó chạy lên nhưng chỉ mới đi vài bước bọn họ đã nằm lăn ra trên mặt đất la oái, những người còn lại lập tức rút súng dao ra thủ thế. có kẻ đã nổ súng
Băng Tâm dựa vào sự linh hoạt nên đã tránh khỏi viên đạn đó, đồng thời cô đã bắn trả lại tên đó một viên đạn vào bả vai. Trong bóng tối chỉ dựa vào ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn pin nhỏ trên tay của đám vệ sĩ mà Băng Tâm lại có thể ra tay chuẩn xác tới vậy, cô nhân lúc đám chưa hoàn hồn liền lấy vài viên thuốc mê bóp nát rồi ném về đám người. Đám người nọ muốn đuổi theo bắt Băng Tâm nhưng bọn họ lại cảm thấy toàn thân vô lực chỉ trong giây lát liền gục toàn bộ.
Đưa mắt nhìn một lượt đám người trên mặt đất Băng Tâm khẽ cười :
" Cũng may cho người hôm nay ta không muốn giết người. " Nói xong Băng Tâm xoay người rời đi.
Đi thêm một đoạn gần tới đường lớn, một chiếc Ferrari đỗ lại trước mặt cô, Trình Lạc ngồi ở ghế lái nhìn Băng Tâm nói :
" Tâm Tâm về nhà thôi. "
Băng Tâm gật đầu rồi bước vào xe, chờ cho Băng Tâm thắt dây an toàn xong xuôi Trình Lạc mới rời đi, vừa lái xe coi cũng không quên lầm bầm :
" Cậu thấy chưa, lái xe phải như mình, mình còn chờ cậu thắt dây an toàn xong mới đi đấy. đâu như cậu mình chưa kịp ngồi vững đã phóng xe đi. "
Băng Tâm liếc nhìn xéo Trình Lạc :
" Chị hai, cậu có chắc là đang lái xe không? tốc độ của cậu còn không nhanh bằng xe đạp nữa, nếu cậu không lái được để mình. "
Trình Lạc vội phản biện : " Ấy không... mình lái được. "
" Vậy còn không mau tăng tốc đi. "
Trình Lạc : " Được. " Nói xong Trình ấn nhẹ chân ga đưa chiếc xe chạy đi. Nhìn tốc độ của chiếc xe chỉ tăng thêm đôi chút Băng Tâm khẽ cau mày nhưng cô cũng không thúc giục Trình Lạc nữa bởi Băng Tâm biết cô ấy sợ tốc độ, có lẽ điều mà Trình Lạc sợ nhất là phải ngồi xe do Băng Tâm cầm lái. Nghĩ tới chuyện này Băng Tâm lại cười, cô nhắm mắt lại ngủ để cho Trình Lạc thích làm gì thì làm.
Phải Tới hơn 7 giờ sáng hôm sau Trình Lạc và Băng Tâm mới về tới nơi. Bước xuống xe Trình Lạc đưa chìa khóa xe cho bảo vệ đi cất rồi cùng Băng Tâm vào trong.
Lên tới phòng của mình Băng Tâm thả người xuống ghế sofa nhìn quanh một lượt hỏi :
" Lãnh Ngạo đâu? "
" Anh rể anh ấy đang trong phòng bếp. '' Doãn Kỳ nói vừa dứt câu đã thấy Lãnh Ngạo xuất hiện trên tay còn cầm theo ly nước cam. Anh tiến đến kéo Băng Tâm lên đùi mình.
" Bảo bối, sao về muộn như vậy, Doãn Kỳ em ấy đã về tới từ đêm qua, trên đường xảy ra chuyện gì sao? " Vừa nói Lãnh Ngạo vừa đưa ly nước cam cho Băng Tâm.
Nhận lấy ly nước cam uống một ngụm cô mới đáp :
" Không xảy ra chuyện gì cả. Chỉ là có người lái xe quá chậm mà thôi. "
Nghe Băng Tâm nói vậy Trình Lạc chỉ gãi đầu cười ngượng ngùng. Để tránh ánh mắt không hài lòng đó của Băng Tâm Trình Lạc đành nói sang chuyện khác, cô đưa mắt nhìn sang Doãn Kỳ hỏi :
" Tiểu Kỳ người phụ nữ đó, bà ấy đâu rồi? "
Doãn Kỳ : " Em đã đưa bà ta về rồi, ở cùng tầng này bệnh cạnh phòng của em. "
" Vậy thì tốt rồi. Em đã gọi bác sĩ đến khám cho bà ta chưa? ''
Doãn Kỳ : " Em gọi rồi, sức khỏe của bà ta không có gì đáng ngại . Chỉ có điều bác sĩ đó nói người phụ nữ này bị cho uống một loại thuốc lạ khiến cho tứ chi vô lực và không thể nói chuyện. Phải sống giống như một người thực vật. "
" Thật quá đáng mà. '' Trình Lạc nghe vậy thì tức giận mà quát lớn.
Doãn Kỳ cũng gật đầu tán thành.
" Ừ, đúng là rất quá đáng. ''
Băng Tâm : " Hai người ở đây tức giận thì làm được gì cơ chứ? "
" Vậy cậu nói xem bây giờ chúng ta nên làm thế nào? "
Băng Tâm : " Trước tiên phải xác định thân phận của B đã. "
" Nhưng làm thế nào để xác định? ''
Băng Tâm : " Chúng ta có thể dùng ADN. Lạc Lạc cậu quên sao trước đây chúng ta đã từng phán đoán rất có thể người phụ nữ này mới chính Từ phu nhân. Cho nên chúng ta cần mẫu xét nghiệm để chứng minh phán đoán của chúng ta là đúng. Hiện tại B đã ở đây, còn thiếu 3 người nữa. "
" 3 người sao? Không phải chỉ thiếu mỗi A thôi à. "
Băng Tâm : " Trận gió trên đường hôm qua thổi khiến cậu ngốc rồi à? Lãnh Ngạo đã nói Phan Gia chỉ có 1 đứa con duy nhất, cho nên loại trừ khả năng chị em song sinh ra. Còn chuyện cướp đoạt thân phận thì cũng chưa bàn tới. Bây giờ chúng ta giám định quan hệ huyết thống trước, xem giữa A và B ai mới là mẹ của Từ Viên Khang. ''
" Nhưng chúng ta làm gì có mẫu ghiệm của A? "
Băng Tâm nhếch môi : " Mẫu nghiệm của A cậu cứ để mình, nhưng có điều... " Băng Tâm nói nửa câu rồi đưa mắt nhìn Trình Lạc. Trình Lạc thấy Băng Tâm ấp úng thì sốt thúc giục :
" Nhưng mà sao? "
Băng Tâm : " Mẫu nghiệm của A và một người nữa mình có thể lấy được nhưng người còn mình không lấy nổi, phải nhờ vào cậu rồi."
Trình Lạc bĩu môi : " Đại tỷ à! Ngay cả lão đại Thiên Long cậu còn thu phục được còn đồ gì của ai cậu không lấy được chứ? ''
Băng Tâm nghe câu này thì nở nụ cười vui vẻ nhìn về phía Lãnh Ngạo, rồi nói :
" Ừm, thu phục Thiên Long lão đại nghe cậu nói cũng oai đấy, nhưng chuyện này mình thực sự làm không được. "
Trình Lạc : " Vậy cậu nói đi là chuyện gì? Mẫu nghiệm còn lại đó là của ai? "
" Từ Viên Khang. " Băng Tâm chậm rãi nói ra ba chữ này.
Trình Lạc : " Từ...Từ Viên Khang thì có gì mà khó lấy, nếu cậu thấy khó thì để cho Lãnh Ngạo đi lấy đi. Anh ấy và Từ Viên Khang là bạn mà. "
" Lãnh Ngạo không đi được. "
Trình Lạc : " Tại sao chứ? ".
" Anh ấy bận chăm sóc mình, không đi được. Nếu không cậu tự hỏi anh ấy xem. "
Trình Lạc hết nói nổi đành đưa mắt nhìn sang người phía sau Băng Tâm :
" Lãnh. "
" Đúng là tôi rất bận. " Chưa chờ Trình Lạc nói hết Lãnh Ngạo đã lên tiếng cắt lời.
Trình Lạc : " Anh bận cái gì chứ? "
" Băng Tâm không phải đã nói rồi sao. Tôi bận chăm sóc cô ấy. " Nghe xong câu này Trình Lạc đành im lặng, cô dùng hai tay quạt quạt vào mặt để giảm độ nóng, lát sau Trình Lạc nhìn Băng Tâm ai oán nói :
" Doãn Băng Tâm, Nam Cung Lãnh Ngạo hai người đúng là ‘ phu xướng phụ tùy mà. ’ "
Băng Tâm nhún vai : " Vậy bây giờ cậu có đi không, nếu không đi thì coi như công sức đêm qua của chúng ta đổ sông, đổ bể. Mình đoán chắc rằng A đã biết được B mất tích, nếu cậu không đi thì để mình đem trả B về chỗ cũ vậy. "
" Doãn Băng Tâm, cậu được lắm, đi thì đi. " Nói dứt câu Trình Lạc liền đứng dậy đi ra ngoài.
Băng Tâm nói với theo :
" Cả một đêm không ngủ, cậu không buồn ngủ sao? "
Trình Lạc : " Bị cậu chọc cho tỉnh ngủ luôn rồi. "
Danh Sách Chương: