Doãn Kỳ đã lấy được mẫu tóc của Tề Minh Châu từ lâu nhưng sau đó lại xảy ra khá nhiều chuyện nên cô nhất thời quên mất. Hôm nay ngồi dọn lại đồ đạc thì có một túi zip nhỏ rơi ra bên trong túi zip là một ít tóc. Doãn Kỳ thấy vậy cầm lên xem xét, sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cô cũng nhớ ra đây là tóc của ai. Doãn Kỳ đứng dậy đi vào phòng tắm lấy một ít tóc của Bạch Ảnh rồi rời khỏi nhà.
Doãn Kỳ lái xe tới bệnh viện để làm xét nghiệm ADN.
Doãn Kỳ đưa hai mẫu nghiệm cho bác sĩ rồi nói :
" Tôi muốn có kết quả trong thời gian sớm nhất. "
" Được, chúng tôi sẽ cố gắng. " Bác sĩ nói rồi nhận lấy mẫu vật đi làm xét nghiệm.
Sau vài tiếng chờ đợi cuối cùng Doãn Kỳ cũng đã cầm được tờ kết quả trên tay, nhìn kết quả giám định Doãn Kỳ vui mừng chạy đi tìm Bạch Ảnh.
Trở về nhà Doãn Kỳ thấy Bạch Ảnh đang nấu ăn thì vui vẻ chạy lại nói :
" Bạch Ảnh em có chuyện này muốn nói với anh. "
Bạch Ảnh cũng vui vẻ hỏi lại :
" Chuyện gì mà khiến em vui như vậy? hay là..? " Vùa nói Bạch Ảnh vừa nhìn xuống bụng của Doãn Kỳ tay còn đưa ra chạm vào bụng cô khẽ vuốt.
Doãn Kỳ đẩy tay Bạch Ảnh ra :
" Ây za không phải chuyện này, anh xem đi. " Nói rồi Doãn Kỳ đưa bản xét nghiệm tới trước mặt Bạch Ảnh.
" Đây là gì? " Bạch Ảnh nghi hoặc nhìn.
Doãn Kỳ : " Đây là kết giám định ADN của anh và Tề Minh Châu. Cô ấy thực sự là em gái thất lạc của anh năm đó. "
" Ừm, anh biết rồi... " Nói xong Bạch Ảnh lại quay lại tiếp tục nấu ăn.
Doãn Kỳ : " Anh đã biết rồi sao? "
" Ừ, anh đã biết rồi. "
Doãn Kỳ : " Anh biết từ khi nào? mà tạo sao lại biết? "
" Anh biết từ một năm trước, lúc đó càng nhìn thấy cô ấy anh càng muốn biết chân tướng nên đã tự mình đi xét nghiệm ADN. "
Doãn Kỳ : " Vậy tại sao anh không nói cho em biết. Cô ấy đã biết chưa? "
" Anh không định nói ra chuyện này cho con bé biết. Anh sợ nói ra sẽ làm mất đi cuộc sống an bình của nó hiện tại. "
Doãn Kỳ : " Bạch Ảnh anh làm vậy không thấy là quá bất công với cô ấy hay sao? chuyện này dù sao cũng có liên quan tới cô ấy...cô ấy có quyền được biết. "
" Biết chuyện gì vậy? Hai người nói cái gì mà hăng say tới nỗi có người vào nhà cũng không biết thế. " Tề Minh Châu đứng ở cửa phòng bếp hướng vào trong mà nói. Bạch Ảnh và Doãn Kỳ cùng nhau nhìn về phía cửa phòng bếp thì đã thấy Tề Minh Châu và Trình Danh ở đó.
Doãn Kỳ mỉm cười đi tới :
" Minh Châu cậu tới rồi sao! Nào mau vào trong ngồi đi. "
" Tiểu Kỳ, cậu làm sao vậy? ban nãy hai người to tiếng cãi nhau cái gì vậy? Còn ’cô ấy’. Cô ấy là ai? Hay là Bạch Ảnh có tiểu tình nhân bên ngoài khiến cậu tức giận sao? để mình thay cậu xử lí anh ta. " Vừa nói Tề Minh Châu vừa xắn tay áo, ra điệu bộ của một nữ lưu manh.
Doãn Kỳ bật cười nói :
" Haha không có chuyện đó đâu. Bạch Ảnh không có lá gan đó, nếu mà có thật thì không phiền cô bác sĩ như cậu ra tay. Cậu nên nhớ tay bác sĩ là để cứu người còn những chuyện như đánh người, giết người để mình. "
" Haha được. Dù sao mình cũng chẳng có năng lực dám ra tay giết người đâu. "
Bạch Ảnh lúc này đã nấu xong đồ ăn, cậu tháo tạp dề đi về phía Doãn Kỳ và Tề Minh Châu :
" Hai người còn đứng đây nữa thì đồ ăn sẽ nguội cả đấy. Mau vào trong đi. " Cả hai nghe vậy mỉm cười gật đầu rồi đi vào bên trong.
Cảm thấy bản thân như người tàng hình Trình Danh bất mãn lên tiếng :
" Này họ Bạch kia anh không định mời tôi vào trong hay sao? "
Bạch Ảnh : " Nếu tôi nói không thì sao? "
" Thì kệ anh, dù sao tôi cũng đâu tới vì anh... Minh Châu đợi anh. " Nói rồi Trình Danh hướng về phía trước lách qua người Bạch Ảnh mà đi.
Cả bôn người sau khi ăn cơm xong thì cùng nhau trò chuyện xem phim.
" Trình Danh anh đi vào trong phòng bếp bê hộ tôi chút hoa quả đi. "
Doãn Kỳ nhận thấy Bạch Ảnh có gì đó muốn nói riêng với Tề Minh Châu nên đã tìm cớ kéo Trình Danh rời khỏi
Trình Danh : " Không đi, đây đâu phải nhà tôi vả lại tôi là khách mà. "
" Ây, đi đi mà. Mau lên. " Nói rồi Doãn Kỳ đi tới kéo Trình Danh rời đi.
Vào phòng bếp Trình Danh khó chịu nhìn Doãn Kỳ :
" Này Doãn Kỳ cô làm gì vậy hả? Cô kéo tôi vào đây rốt cuộc là có ý đồ gì đây? Này... cả đời tôi chỉ yêu Tề Minh Châu thôi đấy. " Nói rồi Trình Lạc đưa hai tay trước ngực tạo thành hình chữ X.
Doãn Kỳ ném lại cho cậu ánh mắt khinh thường : " Cỡ như anh không hấp dẫn được tôi đâu. Tôi không thích mấy dạng công tử bột như anh, tôi kéo anh vào đây là để có hai người họ có không gian riêng để nói chuyện với nhau. "
" Là ý gì? " Trình Danh nghi hoặc hỏi.
Doãn Kỳ : " Tôi cũng không muốn dấu anh làm gì. Thực ra Tề Minh Châu là em gái của Bạch Ảnh trước đây họ bị lạc mất nhau trong một lần chạy trốn kẻ thù, tôi muốn Bạch Ảnh nhận lại cô ấy nhưng anh ấy lag không muốn làm xáo trộn cuộc sống của Minh Châu nên tôi tôn trọng quyết định của anh ấy. " Nói rồi Bạch Ảnh hướng ra phía phòng khách.
Bạch Ảnh cứ nhìn Tề Minh Châu nhiều lần muốn nói như lại thôi, Tề Minh Châu thấy vậy đành lên tiếng nói trước :
" Anh Bạch Ảnh có gì anh cứ nói thẳng ra. Giữa chúng ta không ngại đâu. "
Bạch Ảnh : " Ừm, cũng đúng giữa chúng ta không cần ngại...
Minh Châu này, anh có chuyện muốn hỏi em, không bị em có tiện nói hay không? "
" Anh hỏi đi. "
Bạch Ảnh : " Ba mẹ em... vẫn khỏe chứ? Họ có đối xử tốt với em hay không? Những chuyện ngày còn bé em có nhớ chút gì không? "
" Ba mẹ rất tốt. Họ đều rất yêu thương em. Còn về chuyện lúc nhỏ em chẳng nhớ được gì cả, hình như khoảng thời gian trước 6 tuổi em không nhớ gì cả. Ba mẹ nói trước đó em coa một vết thương ở đầu nên chắc là đã quên rồi. "
Bạch Ảnh nói nhỏ : " Ừm, quên rồi cũng tốt, quên rồi em sẽ được thoải mái hơn... "
" Anh nói gì cơ.? "
Bạch Ảnh : " À, anh nói là em có muốn một người anh trai hay không? "
" Cần kết bái hay không? "
Bạch Ảnh khó hiểu : " Kết bái? "
" Ừ, đúng vậy kết bái? Trong Hắc Đạo các anh chẳng phải nói. Cắt máu ăn thề kết bái huynh đệ sao? "
Bạch Ảnh : " Nha đầu ngốc, không đến nỗi như vậy đâu. "
" Tốt mà... rất tốt, kết bái cũng rất tốt. " Trình Lạc từ phía trong phòng bếp chạy ra trên tay còn mang theo đĩa trái cây.
Doãn Kỳ đi tới bên cạnh Bạch Ảnh ôm lấy cậu rồi nói nhỏ :
" Bạch Ảnh cho dù anh quyết định như thế nào em cũng luôn ủng hộ anh. "
Bạch Ảnh : " Cảm ơn em. "
Lúc này Tề Minh Châu mới đứng dậy cô mỉm cười dang tay về phía Bạch Ảnh nói :
" Anh Hai, em rất vui khi có người anh trai như anh. Cô em gái này còn rất nhiều thiếu xót mong anh quan tâm chiếu cố nhiều hơn. "
Bạch Ảnh mỉm cười đi tới ôm lấy Tề Minh Châu :
" Được. Minh Châu cảm ơn em đã xuất hiện, thực sự cảm ơn. "
‘ Mẹ, mẹ có thể yên tâm rồi. Con nhất định sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt, sẽ không để em gái biến mất nữa. ’
Trình Danh cười cười, cậu ta cúi người xuống rót hai chén trà, một chén cho bản thân một chén đưa cho Bạch Ảnh rồi nói :
" Được rồi anh vợ. Em đây lấy trà thay rượu, mong anh sau này chiếu cố nhiều hơn. "
Bạch Ảnh nhìn người đối diện một lúc sau mới nhận lấy ly trà uống cạn.
Trình Danh : " Nếu anh vợ không nói gì em coi như là đồng ý rồi đấy."
Tề Minh Châu nghe vậy bĩu môi :
" Đồng ý cái đầu anh. em còn chưa đồng ý đâu.
Trình Danh : " Chuyện em đồng ý chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Trước tiên cứ nhận được sự công nhận của anh vợ cái đã. "
Bạch Ảnh : " Trình Danh cậu nên nhớ tuyệt đối đừng khiến con bé chịu tổn thương, nếu cậu làm nó đau lòng tôi không tha cho cậu đâu. Cho dù cậu có là anh họ của Trình tiểu thư, tôi cũng không tha thứ. "
" Anh vợ yên tâm em TUYỆT ĐỐI sẽ không làm anh thất vọng... "
Danh Sách Chương: