Sáng hôm sau Lãnh Ngạo đưa Băng Tâm tới Trình Gia, ngay khi xe vừa dừng lại họ đã thấy Trình Lạc đứng đó đợi. Băng Tâm bước xuống Trình Lạc đã chạy tới vui mừng nói :
" Tâm Tâm, cậu tới rồi. Nào mau vào trong thôi. " Lãnh Ngạo thấy bảo bối của mình bị người khác lôi kéo thì sự không hài lòng trên mặt liền bộc phát, anh dùng sức kéo Băng Tâm về phía mình rồi cùng cô đi vào trong. Trình Lạc giơ nắm đấm về phía anh bực bội trừng mắt, bởi vì ngoài việc trừng mắt ra cô không làm được gì khác, sau khi đã cảm thấy bớt giận Trình Lạc mới theo hai người vào trong. Khi Trình Lạc vào tới nơi thì Lãnh Ngạo và Băng Tâm đã ngồi yên vị trên ghế sofa.
" Hai bác đâu rồi. Cậu tìm mình gấp vậy là có chuyện gì sao? " Băng Tâm đưa mắt nhìn xung quanh rồi lại nhìn Trình Lạc đặt câu hỏi.
Trình Lạc vừa đi tới vừa đáp :
" Ba mẹ mình tới công ty rồi. Còn mình tìm cậu đúng là có một chuyện gấp. "
" Chuyện gì. " Nghe câu hỏi của Băng Tâm, Trình Lạc chưa vội trả lời cô đưa mắt nhìn mấy thủ hạ đi theo bảo vệ Băng Tâm, hiểu ý Băng Tâm liền hạ lệnh :
" Mọi người ra ngoài chờ đi. "
" Dạ. " Nói xong cả đám kéo nhau ra ngoài cửa đứng đợi lệnh. Lúc này Băng Tâm mới đưa mắt nhìn Trình Lạc :
" Bây giờ cậu nói được rồi chứ. "
Trình Lạc : " Tâm Tâm, Lãnh Ngạo hai người biết mẹ của Từ Viên Khang không? "
" Mình biết, tại sao cậu lại nhắc tới bà ấy. " Băng Tâm thắc mắc hỏi.
Trình Lạc : " Có một điều mình thấy rất lạ. Trong chuyến đi tình nguyện của mình lần này, mình đã nhìn thấy Từ phu nhân đến đó, mà kỳ lạ là không chỉ có một người mà có tới hai Từ phu nhân. "
" Hai người sao? " Băng Tâm hơi ngạc nhiên mà thốt lên.
Trình Lạc khẽ gật đầu nói tiếp :
" Đúng vậy. Từ phu nhân tới viện dưỡng lão đó trong đêm hành tung rất bí ẩn, người phụ nữ trong căn nhà đó cũng rất thần bí, mình cảm giác như bà ta đang bị giam lỏng. Mình đã từng bám theo Từ phu nhân và bắt gặp ánh mắt của người phụ nữ đó, bà ta nhìn mình bằng ánh mắt cầu cứu. Hơn nữa mình còn nghe thấy Từ phu nhân gọi người phụ nữ đó là Mỹ Dung. bà ta có gương mặt rất giống với Từ phu nhân nhưng gầy gò và xanh xao hơn. "
Băng Tâm : " Đây là lí do cậu phán đoán có hai Từ phu nhân sao? " Trình Lạc khẽ gật đầu
" Sau khi mình từ căn nhà đó trở về thì cứ nghĩ tới chuyện này. Không thể nào có hai Từ phu nhân được, bây giờ mình sẽ tạm gọi Từ phu nhân hiện tại là A và người phụ nữ ở viện dưỡng lão là B. Tại sao A lại gọi B là Mỹ Dung trong khi Mỹ Dung lại là tên của A? phương án hai người là một tuyệt đối không thể nào xảy ra. Hoặc là hai người họ là chị em song sinh? "
" Không phải. " Ngồi nghe từ nãy giờ cuối cùng Lãnh Ngạo cũng lên tiếng, Cả Băng Tâm và Trình Lạc đều quay lại nhìn anh, Băng Tâm hỏi :
" Tại sao anh lại nói như vậy? "
Lãnh Ngạo : " Mẹ của Từ Viên Khang là đứa con gái duy nhất nhà họ Phan, cho nên suy luận bà ấy có chị em song sinh là tuyệt đối không thể nào. " Nghe Lãnh Ngạo nói như vậy Trình Lạc và Băng Tâm bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.
Băng Tâm : " Lãnh Ngạo vậy ý của anh là một trong hai người họ có kẻ giả mạo. " Lãnh Ngạo khẽ cười yêu chiều vuốt nhẹ tóc Băng Tâm :
" Bảo bối, vậy em cho rằng ai mới là kẻ giả mạo. "
Băng Tâm quả quyết đáp : " Là A. " Nghe câu trả lời của Băng Tâm Lãnh Ngạo chỉ cười không nói thêm gì. Trình Lạc nghe câu trả lời của Băng Tâm thì suy nghĩ một chút mới nói :
" Rất có thể, trước đây mình từng nghe Viên Khang nhắc tới mẹ anh ấy xảy ra tai nạn cùng bạn thân mất tích rất lâu. Sau này bác Từ tìm thấy Từ phu nhân đưa bà ấy trở về thông qua lời kể của bà ấy thì biết người bạn ấy đã không may mất trong vụ tai nạn lần đó. Từ phu nhân nói người ấy đã hi sinh tính mạng để bảo vệ mình, Từ phu nhân vì trả ơn nên đã nhận Nhậm Doanh Doanh con gái của người bạn đó làm con nuôi. "
Băng Tâm cười cười ra vẻ rất thích thú : " Nếu như mọi chuyện thực sự đúng như chúng ta suy đoán thì A quả thật là một người rất mưu mô. "
" Tâm Tâm à, vậy bây giờ chúng ta nên làm như thế nào? "
Băng Tâm : " Cậu đừng gấp. Viện dưỡng lão đó đang ở thành phố B phải không? mình sẽ cùng cậu tới đó mình muốn tận mắt chứng kiến người phụ nữ B này. "
" Bảo bối. để anh đi cùng em. "
Băng Tâm mỉm cười lắc đầu :
" Không cần. Chuyện cỏn con này không cần đích thân Thiên Long lão đại ra mặt đâu, cứ để em dù sao lâu rồi Huyết Long Đao cũng chưa dùng tới đúng lúc cho nó uống chút máu tươi. "
Trình Lạc nói như thở dài : " Đại tỷ à? Cậu đang nói chuyện chém giết trước mặt bác sĩ đấy. "
Băng Tâm : " Cậu không thích à, vậy thì thôi. " Nói rồi Băng Tâm đứng dậy định đi. Trình Lạc liền ôm lấy tay Băng Tâm lắc đầu :
" Mình cần chứ, cần.. chứ. " Lời nói được một nửa Trình Lạc đã thấy ánh mắt muốn nuốt chửng bản thân của Lãnh Ngạo không đành lòng mà buông Băng Tâm ra :
" Mình đương nhiên là cần cậu giúp đỡ rồi, sáng mai mình đợi cậu. "
Băng Tâm : " Được. " Nói xong Băng Tâm và Lãnh Ngạo cùng nhau rời đi. Trình Lạc bất mãn dõi theo bóng lưng hai người gương mặt cô trở nên ỉu xìu :
" Nam Cung Lãnh Ngạo đáng ghét. Tâm Tâm tuy là vợ anh nhưng cậu ấy cũng là bạn thân của tôi mà, ánh mắt đó là sao chứ? anh nghĩ tôi sợ anh sao? nếu anh nghĩ như vậy... thì anh nghĩ đúng rồi đấy. "
Danh Sách Chương: