Sáng sớm ngày mai Trình Lạc và cả đoàn của mình đã phải lên đường trở lại thành phố T. Trước khi đi cô muốn mua chút đồ cho các ông bà ở đây nên đã cùng Trình Lạc bắt xe vào trong thị trấn mua đồ. Hai cô gái xách túi lớn túi nhỏ tuy khá mệt nhưng trên mặt họ lại có vẻ rất hạnh phúc.
Rời khỏi siêu thị Trình Lạc liền bắt xe định quay về nhưng khi xe mới chạy chưa được bao lâu Trình Lạc lại nói tài xế dừng xe lại. Tề Minh Châu tò mò nhìn cô :
" Chị? Làm sao vậy? Tại sao lại dừng xe? "
Trình Lạc vội vàng đáp :
" Chị quên mua túi giữ nhiệt cho bà Cao rồi, túi ở bà ấy ở viện đã cũ chị muốn mua cho bà ấy túi giữ nhiệt mới. "
" Vậy để em quay lại với chị? "
Trình Lạc : " Không cần đâu, em về trước đi chị mua đồ ăn xong sẽ về ngay. "
Ngẫm nghĩ một chút Tề Minh Châu đáp :
" Vậy được, có chuyện gì thì phải gọi em ngay đấy. "
" Biết rồi. " Nói dứt câu Trình Lạc liền đóng sầm cửa và quay trở lại siêu thị.
Cách siêu thị khoảng 100m có một chiếc xe màu đen đứng đấy bên trong xe chính là Nhậm Doanh Doanh, Thái Vũ Tinh. Nhìn Trình Lạc đi một mình Thái Vũ Tinh cười vui vẻ nói :
" Đúng là thời cơ tốt để ra tay mà, Thái Bảo làm đi "
" Dạ tiểu thư . " Người đàn ông tên Thái Bảo định đẩy cửa xuống xe nhưng lại bị Nhậm Doanh Doanh ngăn lại :
" Khoan đã. "
Thái Vũ Tinh khó chịu nhìn Nhậm Doanh Doanh bất mãn lên tiếng :
" Cô có ý gì đây? Bây giờ cô ta đang đi một mình là thời cơ tốt cho chúng ta ra tay? Cô còn chần chừ cái gì? "
Nhậm Doanh Doanh hừ lạnh :
" Thái Vũ Tinh, cô bị ngốc sao? Nơi đây là nơi đông người nếu có muốn ra bắt cô ta thì cũng phải chọn nơi ít người qua lại chứ? "
Thái Vũ Tinh nghe những lời nói có phần khinh miệt của Nhậm Doanh Doanh thì tức giận nhưng cô ta cố nén nhịn bởi những gì Nhậm Doanh Doanh nói đều đúng.
Thái Vũ Tinh : " Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? "
" Đợi đi. "
Trình Lạc quay trở lại siêu thị cô tìm tới gian hàng túi, máy giữ nhiệt, lựa chọn một lúc cuối cùng cô cũng chọn được cho mình món đồ ưng ý, Trình Lạc ôm lấy túi giữ nhiệt định đi thanh toán nhưng khi cô xoay người lại thì đụng phải một người đàn ông. Chiếc túi trên tay theo đà bị đụng và rơi đi, Trình Lạc nhanh tay bắt lại được nhưng cánh tay cô lại không may bị đập vào kệ hàng bên cạnh tạo thành một vết bầm.
Người đàn ông kia bực bội muốn trút giận lên người đã đụng phải mình nhưng gương mặt khó coi kia lập tức trở nên mừng rỡ khi nhìn thấy rõ diện mạo của cô gái, anh ta vui vẻ gọi :
" Bác Trình, là cô thật sao?."
Trình Lạc : " Chu Hùng? "
" Phải là tôi, là tôi. Bác sĩ à, cô tới đây sao không thông báo trước với chúng tôi một câu đích thân Chu Hùng này sẽ ra sân bay đón cô. "
Trình Lạc xua xua tay đáp :
" Không cần phiền phức như vậy đâu. Tôi tới đây coa chút chuyện nhưng đã xong rồi ngày mai phải trở về. "
Chu Hùng ra vẻ tiếc nuối đáp :
" Nhanh như vậy mà bác sĩ đã về rồi sao? Hay cô hãy tới bang Mạnh Hổ của chúng tôi chơi một chút. Đại ca biết cô tới chắc sẽ vui lắm đấy. "
Trình Lạc : " Thực sự không cần đâu, để khi khác nếu có dịp tôi sẽ tới thăm còn bây giờ tôi đang bận. "
" Nếu vậy, tôi cũng không dám làm phiền bác sĩ nữa, vậy bây giờ cô muốn đi đâu? "
Trình Lạc : " Tôi quay về viện dưỡng lão An Yên. "
" Được vậy để tôi đưa cô đi. "
Trình Lạc : " Như vậy cũng được. "
Nói rồi Trình Lạc cùng Chu Hùng đi ra ngoài nhưng mới chỉ đi được vài bước điện thoại Chu Hùng reo lên, anh ta nghe máy rồi nhìn cô bằng vẻ mặt ái ngại :
" Bác sĩ Trình thành thật xin lỗi tôi có chuyện đột xuất cần giải quyết hay để tôi cho đàn em đưa cô về."
Trình Lạc : " À, không cần đâu nếu anh bận thì cứ đi làm việc đi tôi đón taxi về là để rồi. "
"Xin lỗi cô. "
Trình Lạc : " Đừng khách sáo như vậy. "
" Vậy để tôi tiễn cô ra ngoài rồi đón xe cho cô. " Chu Hùng thấy Trình Lạc định từ chối anh ta vội nói :
" Bác sĩ tuyệt đối đừng từ chối đấy. "
Trình Lạc thở dài một cái rồi nói :
" Vậy thôi được, làm phiền anh rồi. "
Chu Hùng cùng Trình Lạc ra ngoài anh ta đón một chiếc xe cho Trình Lạc rồi mới xoay người rời đi, nhưng trong lúc xoay người Chu Hùng thấy một chiếc xe bám theo xe của Trình Lạc. Anh ta lo lắng cho sự an toàn của cô nên cho đàn em âm thầm đi theo, còn mình thì đi giải quyết chuyện của bang Mạnh Hổ.
Thái Vũ Tinh nhìn chằm chằm về chiếc xe phía trước ánh mắt toát ra sự thù hận không hề che giấu, Nhậm Doanh Doanh thấy vậy hỏi :
" Cô Thái đây có vẻ rất hận Trình Lạc, tôi thật tò mò giữa hai người đã xảy ra chuyện gì đấy? "
Thái Vũ Tinh nhếch mép nói :
" Nhậm Doanh Doanh nếu như giữa cô và Trình Lạc chỉ là chuyện đàn ông thì tôi và cô ta còn hơn như thế nữa kìa. Trước đây tôi và Trình Lạc cũng được tính là bạn thân nhưng vì một người đàn ông mà tình cảm sứt mẻ, trong lúc tức giận có xảy ra cãi vã. " Vừa nói Thái Vũ Tinh vừa đưa bàn tay ra trước mặt mình ánh mắt có chút mất mát :
" Cô nhìn đi đôi tay đẹp như vậy lại bị Trình Lạc hủy đi chính vì cô ta tôi mới không thể cầm cọ vẽ, không thể trở thành một họa sĩ. Vậy mà cô ta lại có thể đạt được ước mơ của mình trở thành một bác sĩ tài giỏi, hơn nữa gia thế cũng chẳng phải dạng vừa. Tôi hận cô ta, tôi muốn cô ta cũng phải chịu đau đớn như những gì tôi phải trải qua... À không phải chịu đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần. "
Nhậm Doanh Doanh : " Vậy cô muốn làm như thế nào?"
Thái Vũ Tinh lại cười :
" Tôi phải cảm ơn quãng thời gian làm bạn với cô ta để tôi biết được những nhược điểm của Trình Lạc. Vậy thì bây giờ để tôi cho cô biết nỗi sợ hãi của Trình Lạc là gì. "
Danh Sách Chương: