CHƯƠNG 12: NGỦ GHẾ SÔ PHA!
"Tôi cũng không biết đụng phải cái gì! Tôi sẽ thu dọn sạch sẽ, không làm dơ đâu, lát nữa tôi sẽ dùng nước lạnh … tắm!”
Hiểu Nhi nom nớp lo sợ, dáng vẻ ngoan ngoãn nhận lỗi khiến cho ai nhìn vô cũng không nỡ trách móc cô, hơn nữa cô xinh đẹp hơn người, lại còn đang bị thương.
Phùng Dịch Phong kéo khăn tắm rồi dùng sức chà vài cái vào tóc cô: “Chưa tắm mà đã tự làm phỏng mình trước rồi? Ngu thì chết!”
Anh vừa lên tiếng trách móc, vừa mở tủ áo lấy chiếc khăn lông mới đưa cô: “Để tôi giúp cô chỉnh độ ấm của nước! Cô ra ngoài bôi thuốc trước đi!”
Giọng điệu của anh không tốt lắm, động tác cũng có phần thô lỗ, nhưng không hiểu sao Hiểu Nhi lại cảm thấy ấm trong lòng.
Lúc Phùng Dịch Phong đi ra thì thấy Hiểu Nhi đang đứng ngây người ở chỗ gần sô pha: “Đứng nghệt ra đó làm gì? Đầu óc cô cũng bị phỏng hư luôn rồi phải không?”
Hiểu Nhi mím môi quay đầu lại: “Lỡ làm dơ sô pha thì sao?”
Anh không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?
“Còn thiếu cái này à?” Ngụ ý là đồ bị cô làm dơ còn ít sao?
Hiểu Nhi chỉ đợi mỗi câu nói của anh, không khách sáo nữa, cô liền ngồi xuống, rồi sau đó nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, bèn nhích người ngồi nửa ghế.
Phùng Dịch Phong lấy tuýp thuốc bỏng rồi bước đến, nhìn thấy dáng ngồi khép nép của cô, bất chợt trong lòng thấy không thoải mái, anh kéo tay cô rồi thoa lớp thuốc bỏng mát lạnh lên chỗ bị thương.
“Thuốc này hiệu quả lắm, hai phút sau sẽ không đau nữa! Tôi thay bộ tắm rửa dành cho nữ rồi, cô đừng đụng nữa! Đi tắm đi, trước khi ngủ thoa thêm lần nữa, ngày mai vết đỏ sẽ hết thôi!”
“Cám ơn!”
Hiểu Nhi đứng dậy, chợt như nhớ ra điều gì rồi cô lại nói: “Để tôi dọn dẹp lại phòng tắm đã!”
“Được rồi! Đừng cậy mạnh, cô không phá sập phòng tắm của tôi là may phước lắm rồi! Ngày mai để người làm dọn đi!”
“Dạ!”
Hiểu Nhi tỏ vẻ bị tổn thương lí nhí trả lời, sau khi quay người đi, đáy mắt cô lóe lên vẻ đắc thắng: hiệp hai-tạm thắng!
Sống thì điều trước tiên là phải thoải mái! Hơn nữa cô cũng không phải là người lôi thôi!
Hiểu Nhi vẫn đại khái dọn dẹp lại phòng tắm, rồi sau đó mới thoải mái tắm.
Sau khi tắm xong bước ra, bất ngờ giọng nói lạnh lùng đập vào tai: “Ngủ sô pha!”
Nghe vậy, Hiểu Nhi cũng không có ý kiến khác, cô thay chiếc áo font của anh chuẩn bị sẵn rồi đi về hướng ghế sô pha. Cô hiểu cái gì cũng có giới hạn của nó, bản thân mình cần phải biết chừng mực.
Người có thân phận như anh tất nhiên là rất thông minh, mấy chiêu trò của cô, chưa chắc anh đã không hiểu, mà có khi là nể mặt cô là phụ nữ, cho nên chỉ có thể áp dụng một lần chứ tuyệt đối không thể dùng lần thứ hai!
Về phương diện này thì không thể không công nhận Hiểu Nhi có phần thông minh!
Ba năm nay, cái cô học được nhiều nhất chính là nhìn sắc mặt của đối phương để mà có thái độ xử sự cho hợp lý!
Vì vậy nên cô không hề cảm thấy bực bội chút nào, cô nhẹ nhàng thu dọn rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, ngay lúc hai người vừa nằm xuống thì cửa phòng vang lên tiếng của thím Miêu:
“Cậu hai, cậu ngủ chưa? Lão phu nhân nhắn tôi đưa quần áo nữ qua đây!”
Thím Miêu chuyên hầu hạ bà nội, nên vừa nghe vậy là Phùng Dịch Phong đã hiểu ý.
Hai người cùng lúc bật dậy, người ngoắc tay, người đưa mắt nhìn, Hiểu Nhi liền phóng nhanh nhất có thể để nhét gối và mền vào tủ, sau đó liền nhảy lên giường.
Cùng lúc Phùng Dịch Phong từ từ đi đến cửa phòng và mở cửa ra.
“Cậu hai, lão phu nhân nói chuẩn bị không chu đáo, lục trong đáy tủ mãi mới tìm được mấy bộ đồ ngủ chưa mặc lần nào, tuy là kiểu dáng hơi cũ nhưng dù sao cũng là đồ mới, đưa cho mợ hai mặc tạm đêm nay, sáng mai sẽ đưa đồ mới qua…”
Vừa nói, thím Miêu vừa đảo mắt quan sát thăm dò tình hình bên trong phòng.
“Tôi biết rồi, thay tôi cám ơn bà nội!”