CHƯƠNG 75: TỪNG SINH CON?
“Cậu chủ Phùng, làm sao lại bị thương nặng như vậy? Em thật sự đau lòng chết mất!”
“Nghe nói cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em lập tức chạy đến đây! Cũng may chỉ là vết thương ngoài da, để đảm bảo chắc chắn, tốt nhất vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra!”
“Hay là đến chỗ em trước, rửa mặt, thay quần áo trước? Đi lấy xe ra cũng mất nhiều thời gian!”
…
Người đến là một người con gái mảnh khảnh, mặc một bộ sườn xám màu đỏ đậm pha lẫn đen có thêu hoa. Gương mặt xinh đẹp, thanh tú, trưởng thành đầy kinh nghiệm, mang theo khí chất vô cùng đặc biệt, khác hẳn với những người khác. Nhưng nhìn quần áo của người phụ nữ này, cô đại khái cũng có thể đoán ra, chắc là nhân viên của câu lạc bộ này. Chỉ là thứ bậc trong công việc có lẽ hơi cao một chút.
Mà lúc này, những ngón tay thon dài sơn móng tay đỏ chót của cô ta chốc chốc lại vuốt ve trước ngực Phùng Dịch Phong, rõ ràng là trêu đùa, câu dẫn, còn mang theo bộ dạng hỏi han, ân cần. Khuôn mặt trang nghiêm, nhưng ánh mặt hướng về phía anh lại không hề che đậy ngọn lửa hừng hực, ý niệm rõ ràng như vậy, ai mà không biết cơ chứ.
Nhìn mà nhức mắt, da gà da vịt nổi hết cả lên, Giang Hiểu Nhi vô cùng khó chịu: Người phụ nữ õng ẹo này, không biết xấu hổ ư?
Cô vô cùng chán ghét dáng vẻ của cô ta, Hiểu Nhi theo bản năng muốn làm gì đó, nhưng cô vừa mới cử động tay chân, nghe thấy Phùng Dịch Phong nói:
“Được!”
Anh không chỉ đồng ý, mà còn đặt tay lên vai người phụ nữ đó, bộ dạng ung dung, lắc lư đi ngang qua cô.
Một mùi hương nồng nặc kích thích khướu giác truyền tới…
Trong nháy mắt, đáy mắt Hiểu Nhi phủ một lớp sương mù âm u.
***
Vốn dĩ có phòng hội viên VIP, hơn nữa còn là phòng riêng của Phùng Dịch Phong. Nhưng hôm nay, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại chạy đến phòng quản lý ở trên tầng trệt, còn đi hẳn một vòng, bảo người mang quần áo tới, Trịnh Liên Thành đã đi lấy xe.
Mặc dù chỉ là rửa mặt, thay quần áo, nhưng đối với mọi người mà nói, những thông tin này đều vô cùng bất ngờ, dường như chỉ trong nháy mắt, cả tòa nhà đều xôn xao hết cả lên.
“Cậu chủ Phùng đi vào phòng của chị Tuệ, thật hay giả vậy?”
“Chị Tuệ giỏi thật đấy? Cậu chủ Phùng từ trước đến nay vẫn được biết đến là người khó hầu hạ, nghe nói trước đây, nhân viên phục vụ đều không phải là nữ! Chị Tuệ có thể phá bỏ quy tắc cũ của cậu chủ Phùng? Quá thần kì, quá lợi hại!”
“Nếu không làm sao người ta có thể trở thành quản lý cơ chứ? Tiền lương nhất định lại tăng thêm mấy lần rồi! Lần trước Tổng Giám đốc Hoàng vào phòng của chị ấy, ba tiếng vẫn chưa thấy ra!”
“Nghe nói chị ấy từng sinh con! Chẳng lẽ kinh nghiệm thật sự phong phú, không giống nhau?”
…
“Các cô đang nói cái gì đó? Đầu óc có vấn đề hết rồi à? Không phải nói cả đời này cậu chủ Phùng ghét nhất hai thứ đó là chuột và phụ nữ sao? Chúng ta đều cùng một dạng với chuột thôi! Công ty cũng đã có văn bản quy định rõ ràng, không được phép chạm vào cậu chủ Phùng!”
“Cái đó ai biết chứ? Người có tiền, vui buồn thất thường, yêu ghét không rõ ràng không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Hôm nay thích phụ nữ, ngày mai lại thích đàn ông, một chút cũng không kỳ lạ! Không phải là có chút kích thích, nói không chừng thay đổi giới tính ngay hay sao!”
“Nhưng, tôi cũng nghe nói, rất lâu trước đây, cậu chủ Phùng từng dẫn theo một người phụ nữ đến! Nghe nói, chỉ có cô ta là ngoại lệ… Có người nhìn thấy người phụ nữ đó rồi, nói rằng cô ta vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn rất dịu dàng, còn đút hoa quả cho cậu chủ Phùng. Chao ôi, chuyện này, chị Tần có thể cũng biết!”
“Thật hay giả đó? Nhà họ Phùng có hai người con trai, có phải nhìn nhầm rồi hay không?”
“Chắc không đâu! Từ trước đến nay không phải chúng ta vẫn luôn gọi “cậu chủ Phùng” và “cậu hai” hay sao?”
“Nếu đúng như vậy, chuyện cậu chủ Phùng không gần phụ nữ, coi thường người khác, cũng rất bình thường!”
…
Trên đường đi, Hiểu Nhi nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của họ. Khi đến trước cửa phòng, bước đi nặng nề, cả người cô cảm thấy không ổn.
“Người bọn họ nói là anh sao?”
“Anh sẽ ở bên trong làm loại chuyện đó sao? Không! Anh không phải là loại người như vậy!”
“Có cần gõ cửa không? Anh có tức giận hay không?”
…
Trong lúc rối bời, cửa phòng đã mở ra.
Vừa nhìn thấy Phùng Dịch Phong đi ra, ánh mắt Hiểu Nhi sáng lên: Anh không ở trong phòng ba tiếng!
Không nói rõ được sự vui vẻ trong lòng, một giây sau, một chậu nước lạnh giội thẳng xuống. Phùng Dịch Phong giống như không nhìn thấy cô, xoay người, sải bước rời đi. Hiểu Nhi xấu hổ, miệng khẽ mở, bàn tay đưa ra giữa không trung cũng lặng lẽ thu về.
Anh tức giận rồi! Anh đang trách cô!
Nhận thức rõ được điều đó, cô không nhịn được chán nản thở dài một hơi, sững sờ mấy giây, sau đó sải bước đuổi theo anh.
Trên đường theo anh đến bệnh viện, khi Hiểu Nhi đuổi theo đến phòng khám, bác sĩ đã tháo bỏ băng gạc của anh, chỉ nhìn thấy nửa cánh tay trái, vết sẹo vẫn còn dính máu, có chút thê thảm không nỡ nhìn.
“Cậu chủ Phùng, có chút cát ở sâu bên trong, cần phải lập tức làm sạch! Có thể sẽ hơi đau!”
“Ừm…”
Nhìn thấy anh gật đầu, bác sĩ ở bên cạnh mới cầm lấy cái nhíp và dụng cụ khử trùng, từng chút một phủ lên cánh tay anh, kẹp lấy, lau chùi liên tục, nhìn thấy miếng bông không ngừng dính máu, đầu nhíp sắc nhọn liên tục di chuyển trên cánh tay anh, máu tươi chảy xuống càng nhiều, mùi máu cũng bốc lên nồng nặc.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hiểu Nhi đau lòng đến mức cắn răng, mà ở bên kia, Phùng Dịch Phong chỉ khẽ nhíu mày, thỉnh thoảng cũng sẽ truyền đến một vài âm thanh hút không khí.
Một lát sau, trán bác sĩ cũng đã toát mồ hôi, tháo bỏ khẩu trang, bác sĩ đi thay dụng cụ y dược mới, nói: “Tôi đi lấy chút thuốc gây tê cho anh, phía sau vẫn còn rất nhiều! Hơn nữa còn sâu hơn…”
“Không cần! Tiếp tục!”
Phùng Dịch Phong vừa lên tiếng, tay cầm thuốc tiêm của bác sĩ dừng lại, nhìn qua Trịnh Liên Thành bên cạnh, thấy anh ta gật đầu, bác sĩ lập tức tiếp tục công việc.
Trong nháy mắt, khóe mắt Hiểu Nhi đã nhuộm hồng, cô không ngờ, anh lại bị thương nặng đến như vậy! Cả buổi cô chỉ cắn chặt môi, nửa nằm ở cửa, không dám đi vào, cũng không nỡ rời đi.
Lúc này, đột nhiên một tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới, cô nhìn thấy một y tá đi đến trước cửa, dừng lại, ánh mắt trách móc quét qua người cô.
Theo phản xạ có điều kiện, Hiểu Nhi lùi về sau mấy bước, rời khỏi phạm vi cửa ra vào. Lúc này, một đám người bước ra từ phòng bên cạnh, khiến cô không thể không di chuyển xa hơn.
“Bác sĩ Trịnh, phim chụp X-quang xong rồi!”
Y tá đi ra, lướt qua bả vai cô, nheo mắt nhìn cô hai giây, trong phòng, giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông truyền tới:
“Cũng may, vết thương không chạm tới xương, coi như mạng anh lớn! Ngực có chút chấn động nhẹ, các mô mềm có chút bầm tím, chút nữa để bác sĩ kê thuốc cho anh, trở về chú ý nghỉ ngơi thật tốt! Gần đây chú ý, đừng hoạt động quá kịch liệt…”
Hiểu Nhi vừa muốn đi giải thích, ngước mắt lên, đụng phải ánh mắt của Trương Việt Khánh. Trong nháy mắt, anh ta đã đứng trước mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, thời gian dừng lại hai giây.
“Cảm ơn… Xin lỗi!”
Cảm ơn, vì hôm nay cô đã giúp đỡ anh ta, còn xin lỗi, vì những lời anh ta nói hôm đó, đã khiến cô nhục nhã.
Thật ra, từ khi nói những lời đó, anh ta vẫn luôn muốn tận miệng nói xin lỗi cô, nhưng mấy lần, lời đã ra đến miệng lại bị nuốt trở lại. Hôm nay, tất cả mọi thứ đối với Hiểu Nhi mà nói, thật ra cũng không phải là chuyện gì quá to tát, đổi lại là người khác, cô cũng sẽ làm như vậy. Nhưng đối với Trương Việt Khánh, thật ra cũng là một sự kinh ngạc vô cùng lớn.
Hiểu Nhi vẫn chưa hiểu ý của anh ta, nhưng cảm nhận được ánh mắt của anh ta nhìn về phía sau lưng mình, cô xoay người, một gương mặt đen xì phóng lớn trong đôi mắt cô, dọa cô sợ đến nỗi lảo đảo mấy bước…