CHƯƠNG 70: BỊ BẮT QUẢ TANG, CHẾT CHẮC RỒI
"Thần kinh!"
Theo thói quen, Hiểu Nhi lại chửi thầm một câu, rồi lại ngẩng cao đầu lên lần nữa, nhưng lúc này trong đầu kêu ''Oanh'' một tiếng.
Phùng... Phùng Dịch Phong! Anh ta đã trở về!
Xong đời! Lại bị bắt tại trận rồi!
Thoáng chốc, bàn tay nhỏ bé níu chặt lấy tà váy, Hiểu Nhi hối hận đến xanh cả ruột.
"Đều do hai kẻ này không có việc gì lại thích bới ra đấy, tranh cái gì mà tranh? Nếu không, cô đã sớm nhảy xong rồi đi xuống lĩnh tiền rồi! Thảm rồi! Lần này, hại chết cô rồi!''
Phùng Dịch Phong vừa cất lời, trong nháy mắt một đám người đang xôn sao ầm ĩ, gần như tất cả đều cùng nhau nhất chí ngừng nói chuyện.
Bên kia, có một người đàn ông còn trẻ đang chuẩn bị giơ tay lên, lại bị Mạc Ngôn đè xuống, đang xem xét, thì trông thấy người nào đó đang chuẩn bị rời khỏi đây sắc mặt bỗng chốc trở nên âm u.
Trong thành phố này, trong cái giới này, ai dám so sánh tiền tài với Phùng Dịch Phong, liều mạng cũng không vượt qua được, không nói đến, chỉ đắc tội riêng với anh, chẳng khác nào đắc tội với bốn cậu chủ ở Thanh Thành, là người thì đều phải suy nghĩ cẩn thận, chứ đừng nói lúc này người này, chỉ vì một cô gái!
Trên sân khấu, người dẫn chương trình sửng sốt ba giây: ''Chúc mừng quý ông này!''
Sau đó Hiểu Nhi bị Phùng Dịch Phong dắt vào trong sàn nhảy, nhưng mà suốt cả đường đi, cô đều cúi đầu thấp xuống, nhìn cũng không dám nhìn anh một cái.
Một trái tim nhỏ bé, đập thình thịch thình thịch, chỉ thiếu chút nữa là nổ tung tại chỗ.
Làm anh tự dưng mất trắng chín trăm triệu, cô chỉ thấy bản thân sắp phải chết trôi rồi.
Càng nghĩ, Hiểu Nhi càng hoang mang rối loạn, gót giày dẫm mạnh vào chân anh, làm Hiểu Nhi sợ tới mức mặt mũi đều trắng bệch: ''Thật ...Thật xin lỗi!''
Vòng eo vẫn đang bị giữ chặt, Phùng Dịch Phong chỉ "Ừ" một tiếng.
Sao lại rơi cả trình độ vốn có rồi, ông trời thật sự muốn cô chết đây mà!
Đừng mắc lỗi nữa, đừng thất thần nữa!
Không ngừng nhắc nhở bản thân, nhưng hết lần này tới lần khác càng sợ điều gì thì lại càng xảy ra điều ấy, chỉ một điệu nhảy thôi, không biết Hiểu Nhi đã dẫm lên chân Phùng Dịch Phong bao nhiêu lần, tuy rằng mỗi lần vừa chạm vào mũi chân anh, cô đều nhấc lên luôn cố hết sức để cứu vãn.
Khi điệu nhảy kết thúc, lòng cô giống như kẹo nổ vậy, toán loạn tứ tung, rất không yên.
Cuối cùng cũng chấm dứt, cơn tức giận dường như vẫy chưa tiêu tan, tiếng nói làm cho cả hội trường iên lặng lại truyền đến lần nữa: "Mười phút, thay xong quần áo!"
Khi tiếng nói rơi xuống, cùng lúc đó Phùng Dịch Phong cũng quay người đi khỏi.
Đầu óc vẫn vang ong ong từng hồi, trong lòng bàn tay Hiểu Nhi đổ đầy mồ hôi: Cái giọng này, thật sự xong đời rồi!
Đi thẳng, suốt dọc đường cô vừa đi vừa dơ tay vỗ lên gáy mình.
"Không được, không được, phải tranh thủ thời gian nghĩ cách , nghĩ ra một lý do mới được!''
Giữa lúc vội vàng thay quần áo, thì Qúach Tiếu Nhu gọi điện thoại đến, cô tranh thủ thời gian nghe máy, chuyện Phùng Dịch Phong, cô giữ miệng không nhắc đến, vì vậy chỉ báo bình an thôi, nhưng mà qua cuộc điện thoại này, cũng làm cô lấy lại bình tĩnh.
Vừa gặp đã chất vấn, đã lo lắng ...Trong nháy mắt, tất cả đều tan thành mây khói, cô không tự chủ nhắc nhở.
"Nhu , ngược lại tớ thấy rất tuyệt vời! Nhưng mà ̣thật đen đủi, rõ ràng quen được vài người trong đó, nhưng lại bị bạn trai bắt tại trận mất hết cả ấn tượng tốt! Ai ya, làm sao bây giờ?"
Sợ nói chưa được rõ ràng, lại không có cách nào giải thích tất cả vể Phùng Dịch Phong, Hiểu Nhi chỉ có thể ăn nói mập mờ.
"Ngốc à! Có người đàn ông nào mà cậu không giải quyết được à? Thật là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã thông! Muốn biến sắt thép thành ngón tay mềm mại, không phải đơn giản sao? Làm nũng! Trăm phát trăm trúng! Lại nói, còn có người biết làm nũng hơn cậu sao? Trước kia lúc tớ không muốn đi ăn buffet, cậu đều làm thế nào? Những lúc ấy không phải tớ đều phải thỏa hiệp? Quấn đến tớ còn chịu không nổi! Tớ không tin đàn ông có thể chịu được!''
...
"Đúng, đúng! Còn có năm đó Tổng Giám đốc Lưu của bách hóa Đại Vương kia, mỗi ngày đều đến cửa trường học tặng hoa theo đuổi, muốn bao cậu, nuôi cậu, lại bị cậu làm cho mê mẩn xoay vòng, trước làm thế nào thì giờ làm thế, Không phải là chỉ cần vài cuộc gọi nũng nịu thôi sao?
Thở ra một hơi, Hiểu Nhi trả lại một ánh mắt kinh bỉ.
''Tớ bảo này Nhu , cậu có còn là bạn tớ không đấy? Nói tớ giống như hồ ly tinh vậy! Năm đó cũng không biết do người nào giúp tớ ra chủ ý cùi bắp, làm tớ nói mấy lời buồn nôn kia qua điện thoại, kết quả trở thành dính như thuốc cao bôi trên da chó! Hại hai người chúng ta lúc muốn vứt bỏ, phải vắt hết sức suy nghĩ!"
"Có phải chủ ý cùi bắp hay không cũng không sao, hiệu nghiệm là được!"
Gật đầu, Hiểu Nhi ngược lại cảm thấy cũng có lý, chỉ là còn có chút chưa chắc chắn: "Tớ thực sự rất biết cách làm nũng sao?"
Vì sao cô cảm tháy mình giống nữ hán tử hơn nhỉ?
"Trời ạ! Rõ ràng cậu đang hoài nghi phán đoán của tớ? Đó là do cậu chưa thấy dáng vẻ yêu đương cuồng nhiệt của cậu năm đó! Quả thực làm cho người ta nổi hết da gà! Có điều, lúc cậu ở trong sân trường, dưới tán cây phù dung kia, trong khoảnh khắc cậu ôm Trương Việt Khánh từ phía sau lưng, thật sự là đẹp ngây người! Cậu không thấy ánh mắt của anh ta khi đó, thật sự là muốn chảy ra nước, một cảnh tình cảm ấm áp, khiến cho tớ thậm chỉ cũng muốn có người yêu!''
Bỗng nhận ra điều gì đó, Qúach Tiếu Nhu lập tức nói khẽ:
"Xin lỗi xin lỗi nhé, tiểu Hiểu, tớ vừa rồi nói mà không biết nghĩ! Tớ không nên nhắc lại chuyện đau lòng của cậu!''
"Không sao, đều qua cả rồi, không có gì không thể nói cả! Vậy nghe lời cậu! Nhu , không nói nữa tớ thay quần áo đã, đang vội!''
Cúp điện thoại, Hiểu Nhi quần áo cũng chưa kịp thay, đã chạy vội ra ngoài, cô nghĩ nên ra ngoài nói trước với Phùng Dịch Phong một tiếng, dù sao đã thi xong rồi, nếu không lấy tiền thưởng, cô thật sự còn oan uổng hơn so với đậu nga.
Vừa ra khỏi chỗ thay quần áo trong hậu trường, đã thấy Phùng Dịch Phong đang đứng ở cửa.
Dừng chân lại, cô thở gấp gáp, đôi mắt nhỏ tội nghiệp nhìn anh.
Trên mặt không lộ ra điều gì, Phùng Dịch Phong trực tiếp xoay người: ''Đi thôi!"
Đi lên phía trước, Hiểu Nhi khẽ kéo lấy tay áo anh một chút: ''Chồng ơi -- "
Thấy cô dường như có chút do dự, ánh mắt vẫn liếc về phía sau, Phùng Dịch Phong khẽ nhíu mày.
"Việc này, có thể chờ em một lát không?'' Vẫn chưa có kết quả! Chín trăm triệu, tỉ lệ thắng của cô rất lớn!
"Còn có việc?"
"Hai phút thôi, em nói vài lời với quản lý!''
Phùng Dịch Phong vừa gật đầu một cái, Hiểu Nhi đã nhanh như chớp không thấy bóng dáng.
Chờ một lát, vẫn chưa thấy cô đi ra, Phùng Dịch Phong bèn theo vào, ánh mắt thoáng chần chừ, đã thấy cô lôi lôi kéo kéo một người đàn ông trong góc.
"Làm ơn, giúp đỡ chút! Tôi thực sự có việc phải đi trước, tỉ lệ thắng của tôi rất lớn! Nếu như thắng, có thể gửi phần thưởng qua gúp tôi, được chứ? Các ông cũng không nói cần phải chờ đến khi tan cuộc! Hay là, ngày mai tôi tới lấy, có được không? Châm chước một chút nhé?''
''Việc này? Thưa cô, tôi cũng không phải người phụ trách, tôi không làm chủ được, hay là cô chờ một lát người phụ trách quay lại nói với ông ấy?''
Bước đến gần, nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, mặt Phùng Dịch Phong đều tái đi: "Giang Hiểu Nhi!"
Cái giải thưởng rách nát, có đáng để cô ở đây nịnh nọt không?
Đúng vào lúc này, đúng như lời quan lý nói người phụ trách đã quay lại, lại giải thích một phen, anh ta đồng ý ngay tại chỗ: "Đương nhiên có thể! Cô cứ yên tâm, ngày mai sẽ cho người cho cô câu trả lời chắc chắn, phần thưởng sẽ có người phụ trách chuyên môn gửi đến tận tay cô!''
Cười nhẹ nhàng như hoa, Hiểu Nhi cúi người nói: "Cảm ơn! Vô cùng cảm ơn!"
Lúc đó làm người phụ trách lại càng hoảng sợ, ánh mắt khẽ nhìn về phía Phùng Dịch Phong: "Không dám! Không dám, điều phải làm!"
Mà sắc mặt Phùng Dịch Phong đã không có cách nào nhìn nổi nữa: "Còn chưa đi?"
Biết rõ lòng tự trọng của người nào đó khả năng đã bị kích thích, Hiểu Nhi vừa vẫy tay, vừa quay người đuổi theo.
Trước cửa thang máy, Hiểu Nhi đuổi kịp ôm lấy anh: ''Chồng!''
Lúc này, lại có một ánh mắt nóng bỏng khác thường bắn sang --