Mục lục
Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 297: PHÙNG THIẾU GIA THEO ĐUỔI GÁI TRẺ?




CHƯƠNG 297: PHÙNG THIẾU GIA THEO ĐUỔI GÁI TRẺ?



Ngày hôm sau, Hiểu Nhi đang định đến Công ty Quốc tế Trương Việt làm việc thì lại bắt đầu thấy hơi rối loạn.



Cô ở trong nhà tắm đánh răng rồi liếc nhìn ai đó, hận không thể đâm vài nhát vào người anh ta, đừng nói đến bữa sáng, cô không đạp cho ai đó vài cú đã là tốt lắm rồi.



Phùng Dịch Phong cũng rất tự giác, đã sắp chỉnh đốn xong hết để đến công ty làm việc.



Thấy Hiểu Nhi thay đồ, thấy cô hoàn toàn không giống với vẻ hăng hái lúc trước, nhìn mặt mày không vui vẻ gì, trong lòng Phùng Dịch Phong cứ như bị nghẹn cái gì đó, rất khó chịu, anh bước lên trước rồi ôm cô: “Cứ đến Trương Việt xem xem… nếu thật sự em không quen thì…sau này nói tiếp!”



“Nếu như em không quen thì anh có cho em đi khỏi chỗ đó không?” Cô quay người lại rồi bĩu môi, khuôn mặt đầy vẻ tội nghiệp!



Anh nhéo má cô rồi đột nhiên hơi hối hận vì lần nhanh mồm và mềm lòng đó của mình, nếu nói ra như vậy, cô còn không mặc kệ anh ta ngay lập tức hay sao?



Nhưng mà nhìn cô không vui, trong lòng anh ta lại có cảm giác tội lỗi: “Với khả năng thích ứng của em, nhất định sẽ như chim sổ lồng, như cá gặp nước, anh tin em chắc chắn sẽ làm rất tốt! Chưa biết chừng lại thành người xuất sắc cũng nên!



Còn có công việc gì mà cô không đảm nhiệm được sao? Sales, người mẫu, thiết kế, việc nào cô cũng làm rất tốt, đến cả bao cao su mà cũng đem đi bán được, huống chi là công việc phiên dịch.



He he, anh đúng là biết cách tâng bốc cô mà! Đúng là gian thương! Gian thương! Chỉ biết dỗ ngọt người khác để chết thay cho mình! Còn không phải là chưa đồng ý với cô chuyện gì sao?



Nói cũng như không!

Cô hung dữ nhìn anh ta một cái như muốn khoét lỗ trên người anh ta sau đó quay đầu đi, còn “hừ” một tiếng: Toàn là lời vô nghĩa!



“Không được có mấy ý nghĩ xấu xa đâu đấy! Nếu không ở lại Trương Việt được thì về làm bà chủ cho anh, đến lúc đó anh sẽ tìm bốn vệ sĩ đi theo em cả ngày!”



Hiểu Nhi nghiến răng ken két, lần này, cô chẳng thèm hậm hực nữa và quay ngoắt người đi, thấy thế, Phùng Dịch Phong liền kéo tay cô lại: “Đi đâu đấy? Nghe rõ chưa?”



Hiểu Nhi quay người lại rồi tức giận hất tay anh ta ra: “Dạ, tổng giám đốc Phùng! Bây giờ tôi sẽ đi làm, anh vừa lòng chưa?”



Đáng ghét quá đi mất! Còn uy hiếp cô?



“Hiểu Nhi…”



Phùng Dịch Phong lại lên tiếng, nhưng chỉ thấy Hiểu Nhi tức giận đùng đùng quay người đi lấy túi xách, sau đó còn nhanh chóng vung túi xách lên lướt qua người anh ta, không thèm chớp mắt mà đi ra ngoài.



Phùng Dịch Phong gượng cười, anh ta cũng cạn lời rồi.



Rất nhanh, bên ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe đang khởi động, Phùng Dịch Phong ngây người ra: Đi thật rồi sao? Sớm như vậy? Giận thật rồi?



Anh ta cầm điện thoại lên rồi gọi cho Mạc Ngôn.



Lúc này ở nhà họ Dung, mới sáng sớm đã bị một làn khói mù bao phủ lấy.



Tối qua về nhà, vì tâm trạng không tốt nên Dung Lâm Khiết đã nhốt mình trong phòng, lại ở một mình uống rất nhiều rượu, khóc đến nửa đêm mới say khướt ngủ thiếp đi, sáng đến mở mắt ra, cô ta cảm thấy đầu óc choáng váng, sắc mặt thì tiều tụy, nhìn cô ta đầy vẻ đe dọa, như bị một làn khói đen trùm lên.



Cô ta mang quần áo ở nhà sau đó xuống lầu với bộ dạng lôi thôi lếch thếch: “Dì Trương, nấu cho tôi chút canh giải rượu! Sáng nay tôi ăn cháo, dùng gà ác ấy, đúng rồi, còn nữa, giúp tôi nấu một bát yến chưng đường phèn, đừng có bỏ nhiều đường phèn quá!”



“Vâng, cô chủ!”

Thấy người giúp việc lui xuống, Dung Lâm Khiết mới gõ vào đầu, đi đến chỗ sô pha bên cạnh: “Ba, chào buổi sáng!”



Vừa ngồi xuống một lát thì một tờ báo được ném đến trước mặt cô ta: “Xem con làm ra bộ dạng gì đây? Cũng không biết đường sửa soạn đi đã rồi xuống đây? Chả trách lâu như vậy rồi mà chẳng tiến bộ được!”



Vừa lên tiếng, Dung Chính Khí đã làm ra bộ mặt ghét bỏ và bất mãn: “Đàn ông nhìn thấy con còn có hứng thú gì nữa? Xem đi, chả trách người kiêu ngạo như Phùng Dịch Phong đi theo đuổi cái khó, không thèm quan tâm đến tình cũ! Con có thể để tâm vào một chút không?”



Vốn dĩ tối qua bị từ chối cô ta đã phiền lòng lắm rồi, mới sáng ra đến ba cũng dùng cái giọng điệu này nói chuyện, Dung Lâm Khiết giận càng thêm giận, cô ta rũ mắt nhìn, hình ảnh Phùng Dịch Phong ôm hôn người phụ nữ khác trên phố rơi vào tầm mắt cô ta, cô ta đưa tay ra cầm lấy tờ báo.



“Vì yêu mà phát điên: Phùng thiếu gia theo đuổi gái trẻ!”



Trên ảnh, người đàn ông đó không còn nghi ngờ gì là Phùng Dịch Phong, còn người phụ nữ kia, vì góc chụp và khuất bóng nên chỉ nhìn thấy đường nét của góc nghiêng, Dung Lâm Khiết thấy rất giống Giang Hiểu Nhi, nhưng lại không dám chắc chắn.



Bởi vì hai bức ảnh này, một bức rõ ràng là Phùng Dịch Phong ôm người phụ nữ đó hôn mãnh liệt, đầu của người phụ nữ đó gần như là bị cánh tay anh ta che mất rồi, bức còn lại, anh ta cầm một bó hoa, còn hai tay của người phụ nữ đó lại để ở sau lưng, giống như đang từ chối, còn đằng sau, có một cái biển trạm xe buýt sáng trưng, hình ảnh cặp đôi có thể nhìn thấy rất rõ nét, nhìn cũng rất nghệ thuật.



Cô ta không dám tưởng tượng, Phùng Dịch Phong, một người đàn ông điềm tĩnh như vậy lại có thể làm trò điên khùng trên phố, cho dù lúc trước hai người bọn họ đang yêu nhau tha thiết, anh ta cũng không phóng túng như vậy, ôm ấp đã xem như là thân mật rồi, cho dù là đóng cửa lại, anh ta cũng không giống một người sẽ làm ra những hành động mãnh liệt như vậy!



Cô ta túm lấy tóc sau đó suy nghĩ về những điều điên rồ: Sao lại có thể như vậy?



Anh ta ngạo mạn như vậy, còn cự tuyệt phụ nữ, cho dù là thích đi nữa, cũng không thể cưỡng cầu, càng không nên hạ mình như vậy.



Đột nhiên, Dung Lâm Khiết cảm thấy bất ngờ, cứ như cô không còn biết anh ta nữa rồi!



Trong lòng cô ta cảm thấy rất rối ren và cáu kỉnh, cô ta theo bản năng lầm bầm mấy tiếng: “Chuyện gì vậy?”



“Con nói xem là chuyện gì? Không phải là viết rất rõ ràng sao? Phùng Dịch Phong đang theo đuổi người khác! Đã quay về lâu như vậy rồi, mỗi ngày con đều đang làm gì? Con không biết tình cảnh bây giờ của nhà chúng ta sao? Con còn không cố gắng lên một chút, còn ăn tổ yến, sau này đến cơm cũng không có mà ăn!”



“Không phải con hiểu rất rõ cậu ta sao? Con có thể suy tính thêm được không, nhanh đi lôi kéo cậu ta đi, gần đây ba định mua ít cổ phiếu, loại thời gian ngắn, cậu ta làm trong ngành tài chính, chắc chắn sẽ có tin nội bộ! Nghe nói năm ngoái cậu ta mua cổ phiếu sau đó bán kiếm lời, 3 ngày đã kiếm được hơn 9000 tỉ! Ba tính rồi, việc đầu tư làm ăn kiếm tiền chậm quá, tình hình bây giờ của chúng ta, chính là nước xa không cứu được lửa gần, chỉ cần cược một ván, thắng rồi thì có thể cứu vãn được tình hình.



“Lâm Khiết! Con phải nghĩ cách mời cậu ta đến ăn bữa cơm, đến nhà ngồi một lát cũng được, bây giờ quyền thế của Phùng Dịch Phong rất mạnh, phải víu vào cậu ta, nhà chúng ta chuyển mình được là đủ rồi, con phải cố gắng, phải có tinh thần lên, ngày nào cũng nằm ở nhà thì có ích gì?”



Dung Chính Khí vừa nói vừa bực vì con gái mình vô dụng, thấy núi tiền đến tay rồi còn bay mất, đổi lại là ai đó, không tức chết thì cũng sốt ruột muốn chết.



Vốn dĩ cô ta đã rất bực bội rồi còn bị ba la rầy một hồi, Dung Lâm Khiết càng tức giận hơn, cô ta vung tay đập báo lên bàn: “Con không cố gắng hả? Con không muốn ở cùng anh ấy hả? 6 năm trước nếu không phải ba vì 150 tỷ mà bắt con rời xa anh ấy, chúng ta sẽ trở thành bộ dạng như bây giờ sao? Bây giờ anh ấy không cần con nữa! Ba nghĩ đàn ông như anh ấy thiếu phụ nữ sao? Xa cách 6 năm trời, con không đợi anh ấy, là con đã phản bội và rời xa anh ấy! Bây giờ con còn có tư cách gì mở miệng cầu xin? Bây giờ ba lại muốn con bù đắp lại sao? Người như anh ấy ba nói chỉ cần cố gắng là có thể bù đắp? Nếu đúng như vậy, con đã kéo được anh ấy về từ lâu rồi! Còn cần mỗi ngày ở nhà dùng nước mắt rửa mặt không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK