CHƯƠNG 224: TẠI SAO KHÔNG ĐEO ĐÔI HOA TAI ẤY?
Phùng Dịch Phong thấy cô cứ quay mặt đi như một đứa trẻ thì cười nhẹ, lôi con gấu vướng víu trong lòng cô ra rồi vươn tay kéo cô ngồi lên đùi mình. Nhưng ngay lập tức Hiểu Nhi đã tóm lấy một cái gối ôm ôm vào lòng, có cảm giác như giữa hai người đang có thứ gì đó ngăn cách vậy.
Phùng Dịch Phong vuốt ve mái tóc bồng bềnh của cô, miệng nói: "Lâm Khiết đã là quá khứ, sẽ không ảnh hưởng đến hiện tại của chúng ta, và càng không thể ảnh hưởng tới tương lai của chúng ta được."
Câu này không khác gì một lời hứa với Hiểu Nhi, lúm đồng tiền cạnh khóe môi cô lờ mờ hiện ra. Phụ nữ mà còn giận dỗi, còn ghen tị thì là vẫn để tâm đến, chỉ cần phái nam chịu theo dỗ dành thì chín phần mười nàng sẽ nguôi giận thôi, còn một phần kia chắc chắn là do đầu óc chập mạch.
"Cô ấy không nên tới thăm bà nội, anh không biết em cũng tới, sợ cô ấy nói gì đó đụng chạm tới bà nội nên buộc phải tới đó, trong lúc ăn cơm em cũng thấy rồi đấy... chuyện đã qua đừng để trong lòng, nhé?"
Nghe giọng điệu của Lâm Khiết, kết hợp với chuyện Hiểu Nhi cũng có thể đoán được hồi đó hai người thực ra từng có quá khứ rực rỡ như thế nào, mà nói thật lòng thì chính cô cũng đã từng trải qua, chẳng phải sao?
Chuyện quá khứ tuy rằng khiến cô rất khó chịu, nhưng cô đâu hề hiện hữu ở đó, vậy thì lấy quyền gì mà để bụng chứ!
Thái độ hiện tại của Phùng Dịch Phong mới là điều cô quan tâm nhất, hơn nữa lúc này đây cô cũng vô cùng trân trọng, thậm chí là vô cùng khao khát cuộc hôn nhân này, tình cảm này và cả người đàn ông này nữa.
Đôi môi Hiểu Nhi khẽ mấp máy, cô duỗi tay vòng qua cổ anh rồi ngước mắt dịu dàng nói: "Ông xã, vậy em có thể hiểu ... người anh lựa chọn là em không?"
Phùng Dịch Phong cúi đầu hôn cô, một nụ hôn dai dẳng triền miên.
Hiểu Nhi cũng liền híp mắt ôm lấy anh, nép mình vào lòng anh: Chỉ cần anh còn để tâm đến cô thì cô vẫn cảm thấy bản thân vẫn có thể nỗ lực vì tình cảm này.
Phùng Dịch Phong vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Hiểu Nhi, rồi anh bất giác ôm chặt lấy cô.
Thích điểm ấy của cô nhất, tuy cũng giận dỗi nhưng cảm xúc chóng tới cũng chóng đi, khiến anh cảm thấy rất nhẹ lòng, một cô gái mà cứ dỗ mãi không hết giận thật sự phiền phức vô cùng, vì dù sao thì sự kiên nhẫn và sức lực của con người cũng có hạn.
Thật ra rất nhiều mối tình tan vỡ không phải vì đã hết yêu, mà chính là vì yêu đương quá mỏi mệt.
Cúi đầu hôn khẽ lên trán cô, Phùng Dịch Phong lại bế cô lên đi về phía giường ngủ.
Đêm nay hai người quấn quýt triền miên, lại là một đêm giao hòa ấm áp, thậm chí có thể nói là nóng bỏng...
Ở bên kia, trong phòng, Dung Lâm Khiết đang ngồi dưới đất, đang lấy xé nát mấy tấm hình cũ, sau đó vứt hết chúng vào trong chậu than, tóc tai thì bù xù, trên mặt biểu hiện một vẻ phẫn nộ kỳ lạ.
Sáng hôm sau Hiểu Nhi tỉnh lại cảm thấy tâm trạng mình tốt vô cùng, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú cạnh bên, anh có đôi mày rậm khôi ngô, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng, trông chẳng khác gì một kiệt tác hoàn mĩ cả, cặp mi dày và dài làm phụ nữ như cô cũng phải ghen tỵ, cô hơi nhướn người dậy thổi hơi vào cặp lông mi dày như chiếc quạt của anh.
"Nhột không? Mau mau tỉnh dậy đi!"
Cô chớp chớp mắt, chốc sau lại nghịch ngợm thổi tiếp lần nữa, chơi vui vô cùng.
"Sao chưa còn mở mắt nữa? Hiếm khi mình dậy sớm vậy."
Hiểu Nhi nhủ thầm trong lòng, cô lại kề sát anh hơn, nhưng mới vừa hé miệng ra thì đôi môi cô đột nhiên bị anh chặn lại, chốc sau anh đã đè cô dưới người rồi trao cô một nụ hôn nồng cháy.
Đất trời như đảo lộn, tay Hiểu Nhi cũng vô thức vòng qua cổ anh.
Sáng tinh mơ, ánh dương vừa ý, sắc xuân sáng rỡ...
Hai người âu yếm nhau một hồi lâu thì Phùng Dịch Phong mới lưu luyến rời khỏi, Hiểu Nhi híp mắt ngọt ngào nói:
"Chào buổi sáng ông xã."
"Ừm."
Phùng Dịch Phong yêu chiều véo cằm cô rồi nằm lại xuống giường, anh khẽ nhắm mắt lại: "Càng ngày càng nghịch ngợm."
Những lúc bên cạnh cô đều không muốn rời giường. Phùng Dịch Phong cảm thấy bản thân đang ngày càng sa đọa rồi, nhưng cảm giác này lại quá đỗi tốt đẹp.
"Hì hì."
Hiểu Nhi cười cười rồi lại chui vào trong lòng anh, cảm nhận hơi ấm tự nhiên ấy, tâm trạng cô cũng thoải mái vô cùng.
Anh ôm lấy cô, hai người họ nằm trên giường một lúc mới dậy đánh răng rửa mặt.
Làm một bữa sáng đơn giản, hai người ăn xong mới quay về phòng thay quần áo.
Phùng Dịch Phong cầm lấy áo khoác ngoài, anh trông thấy Hiểu Nhi bên cạnh đã buộc tóc lên, trên người mặc một bộ đồ công sở với áo sơ mi và quần dài, lớp trang điểm cũng vô cùng tinh tế, đây đều là dáng vẻ quen thuộc trong kí ức, chỉ có điều trên tai cô giờ đây lại trống không.
Giờ anh mới nhớ ra, hình như đã rất lâu rồi không thấy cô đeo đôi hoa tai kia.
Phùng Dịch Phong mừng thầm trong bụng, quay người lại, anh đột nhiên ngẩn ra: Còn tưởng cô thích nó cỡ nào!... Đôi hoa tai kia không phải do anh tặng?
Trong đầu anh bỗng lóe lên một ý nghĩ hết sức mãnh liệt, trái tim Phùng Dịch Phong đập liên hồi: Có phải trước kia anh đã hiểu sai rồi không? Liệu đó có phải là một nửa nguyên nhân khiến cô thích đeo đôi hoa tai đó như vậy không?
Cô tháo xuống khi nào vậy chứ?
Là sau khi anh đưa giấy ly hôn cho cô!
Ý nghĩ này khiến trái tim Phùng Dịch Phong chợt run lên.
Hiểu Nhi quay người lại thấy anh ngừng thắt cà vạt thì liền tiến lại tiện tay thắt lại cho anh: "Đang nghĩ gì mà thừ người ra vậy?"
Hiểu Nhi thắt xong lại chỉnh sơ lại một chút, rồi cô ngắm nghía trong gương, còn hơi huênh hoang nói: “Em thắt đẹp quá mà.”
Phút chốc Phùng Dịch Phong đột nhiên ôm lấy eo cô: "Hoa tai đó, sao em lại không đeo?"
"Hả?"
Cô đưa tay vô thức sờ lên tai mình, hoa tai đã cất đi, dạo này cô cũng chẳng đeo, cũng đã quen rồi.
"Đôi hoa tai hình bướm kia đó, sao em không đeo vậy?"
Hiểu Nhi cự nự quay đi, cô cúi đầu, môi mím chặt: "Anh cũng bỏ rơi em rồi, ai thèm đồ của anh chứ? Đeo chi cho thêm mệt?"
Câu nói như thì thầm này của cô khiến Phùng Dịch Phong mừng như bắt được vàng, vô cùng kích động: quả nhiên cô thích đeo nó không phải vì Trương Việt Khánh, cũng không phải vì hình con bướm, không phải vì giá tiền!
Phùng Dịch Phong nâng cằm cô lên, kích động trao cô một nụ hôn sâu.
"Bé ngốc! Sau này sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Nếu thích thì hãy đeo đi. Anh phải tuân theo quy tắc của nhà họ Phong, em cũng phải vậy. Sau này nếu vi phạm hoặc có mâu thuẫn gì thì cứ làm y theo quy tắc!"
Lên giường giải quyết!
Sao trước kia không nghĩ đến nhỉ? Cách này vô cùng hợp ý anh, cơn giận dù lớn cỡ nào cũng sẽ tắt ngúm thôi!
Mặt Hiểu Nhi đỏ bừng, cô khẽ cắn môi nói: "Sao tự nhiên em thấy mình rất thiệt nhỉ? Ông xã, anh gài em! Dám gài cô bé ngây thơ lương thiện như em, đúng là vô đạo đức mà!"
Đó mà là quy tắc gia đình gì chứ? Rõ ràng chỉ là cách khác để khiến cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thôi!
"Ừm, vậy về sau sẽ có đạo đức hơn chút, để em chủ động gài anh."
Hiểu Nhi trợn trắng mắt, cô không còn gì để nói thêm nữa: Nói tới nói lui lại quay về chuyện đó!
Vô tình nhìn lướt qua đồng hồ, Hiểu Nhi chợt xoay người vội vàng đi lấy túi xách: "Ông xã, muộn rồi! Em đi trước đây!"
Chạy tới cửa cô lại như nhớ tới điều gì mà quay lại lật tung đồ tìm cặp hoa tai hình bướm kia ra, vừa đi vừa đeo nó lên tai.
"Ông xã, tạm biệt, buổi tối gặp nha..."
Trước khi ra ngoài cô còn thổi một nụ hôn gió, Phùng Dịch Phong nhìn theo dáng hình vội vã kia dần khuất khỏi tầm nhìn, đôi mắt sâu thẳm của anh cũng tràn đầy ấm áp, vuốt ve nút thắt cà vạt, anh vô thức nói khẽ:
"Buổi tối gặp..."