Mục lục
Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 239: GẤP CÁI GÌ, ĐỂ ANH TA ĐỢI.




CHƯƠNG 239: GẤP CÁI GÌ, ĐỂ ANH TA ĐỢI.



“Gấp cái gì! Không đi làm! Để anh ta đợi!” Đào Kiến Thiết? Thế mà cũng gấp à! Đi tìm văn phòng của anh ta?



Nhìn xuống, Phùng Dịch Phong lại cọ xát cổ cô.



Đỏ mặt không chịu được, sao Giang Hiểu Nhi còn ngồi yên được nữa: “Đừng lộn xộn, đừng lộn xộn!”



Việc này khiến những người chờ đợi bên ngoài nghĩ sao chứ? Vừa nãy đã nhìn thấy cả rồi! Như thể đang ngồi trên kim, Giang Hiểu Nhi bối rối, vô thức hỏi:



“Chồng à, anh đang làm ăn với nhà họ Đào sao?”



Nghĩ đến Đào Trinh, Giang Hiểu Nhi cảm thấy lạnh sống lưng. Tại sao phải là với nhà bọn họ chứ? Thật là phiền phức! Bất giác, cô bĩu môi.



“Ừm, sao thế, em khó chịu à?”



Khó chịu là thật, nhưng cũng không đến mức không thông tình đạt lý, ngược lại, Giang Hiểu Nhi vẫn lắc đầu:



“Chỉ là có chút rắc rối thôi! Anh kiếm tiền của anh ta thì không sao, nhưng anh ta kiếm tiền của anh, phiền phức lắm! Nhưng kinh doanh chính là kinh doanh! Em hiểu!”



Đưa tay lên, chỉnh lại đường viền cổ áo vest cho anh, Giang Hiểu Nhi cố gắng hết sức mỉm cười: “Em sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh bản thân, sẽ không gây thêm trở ngại cho chồng em!”



Nhéo khuôn mặt nhỏ của cô, Phùng Dịch Phong nói: “Ừa, ngoan! Nhưng hợp tác không được như ý, anh ta đã vi phạm hợp đồng! Cũng sẽ không có lần sau!”



Mắt sáng lên, nhưng Giang Hiểu Nhi lại tối sầm xuống: “Vậy anh sẽ không bị ảnh hưởng? Đúng là một nhà lừa đảo!



Lừa cô rồi lại còn lừa cả chồng cô! Vốn dĩ cô có chút vui mừng, nhưng lúc này, Giang Hiểu Nhi cảm thấy có chút xót xa cho anh!



Suy nghĩ ngây thơ của cô đều hiện lên trên mặt, Phùng Dịch Phong nhìn thấy chính xác, sức lực của anh cũng không tự giác được mà tăng lên một chút:



“Anh ta thanh toán! Không sao!”



Trong tích tắc, mắt Giang Hiểu Nhi sáng trở lại, lúc này, một tiếng gõ cửa khác vang lên: “Tổng giám đốc——”

Lần này là giọng nói của Mạc Ngôn, Giang Hiểu Nhi có thể nghe thấy!



Cô lại nhảy xuống, hốt hoảng chạy ra cửa, như thể kiến bò trên nồi lẩu: “Chồng ơi chồng?”



Sẽ không lại mất dấu người nữa chứ?



“Ha ha~”



Mỉm cười, Phùng Dịch Phong liếc nhìn một cánh cửa ở bên trong.



Quay lại, Giang Hiểu Nhi vội vàng chạy tới một hơi, tiếng đóng sầm cửa vang lên, Phùng Dịch Phong mới không nhanh không chậm nói:



“Vào đi!”



Bước vào cửa, một vài người đàn ông đều biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả đều cúi đầu, dịch tầm nhìn, quay sang nói về chuyện chính, nhưng Phùng Dịch Phong dường như không có chuyện gì xảy ra, nhìn những bản fax và một số báo cáo được chuyển qua, anh nhanh chóng xử lý chúng.



Trong phòng, Giang Hiểu Nhi đầu óc ù ù, sắc mặt đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu vậy.



Cầm cái túi nhỏ trên tay, thỉnh thoảng vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, chỉ cần đợi một vài người rời đi, mình sẽ nhanh chóng rút lui.



May mắn thay, một vài người ở lại chưa đầy mười phút thì đã rời đi, cô thò đầu ra, chắc chắn rằng không có ai ở đó, cô mới nhón gót bước ra ngoài.



Anh đang ký văn kiện, khóe mắt vẫn đang nhìn Phùng Dịch Phong của cô, không khỏi nheo mắt lại.



Đặt bút xuống, anh mới nói: “Đừng làm phiền anh, đừng giở trò mèo!”



Cô thật là hiểu chuyện! Bất cứ lúc nào, luôn có khiến người ta cảm thấy tri kỷ một cách đặc biệt.



“Chồng à, anh bận như vậy, em sẽ không quấy rầy công việc của anh! Mặt mũi em đều mất hết rồi, em thật không còn mặt mũi để ở lại đây! Em cũng nên đi làm đây!”



Cô phải quay lại lấy xe, còn phải đến khách sạn coi chừng anh trai, cô không thể ở đây lâu được.



Giang Hiểu Nhi khẽ cắn môi dưới, có chút khó xử mà cắn môi dưới: “Chồng à, anh có thể dừng lại, tiễn em ra ngoài trước được không?”



Hôm nay, cô thật sự là rất mất mặt! Ước chừng cô sẽ không dám tới đây thêm nữa!



Có anh, chắc sẽ không có ai dám trực tiếp nhìn cô, mà nhìn cũng không dám nhìn lâu, nhưng nếu cô một mình vênh váo bước ra ngoài như vậy, chẳng phải sẽ bị người lột da sao?



Nghĩ đến đây, Giang Hiểu Nhi cảm thấy ớn lạnh!



Sắp tới còn rất nhiều việc và sắp xếp cuộc họp, đứng dậy, Phùng Dịch Phong gật đầu, cũng không bao lâu, một đường tiễn cô đến thẳng cửa, goi taxi cho cô:



“Tối nhớ về nhà nhé!”



Trong xe, tâm trạng thoải mái, Giang Hiểu Nhi đang lật xem hồ sơ công việc, trong điện thoại bỗng có tiếng “tích tắc”, mở ra thì thấy là một phong bao đỏ:



[Bé ốm rồi, đây là giải khuyến khích, ngoan nhé!]

Bấm mở, là 340.000.000!



Với niềm vui, Giang Hiểu Nhi trả lời lại hai biểu tượng cảm xúc “hôn hôn” nhỏ, sau đó lại có một phong bì đỏ khác gửi đến:



[Làm vợ giận, bao cấp quần áo, lấp đầy hố tiền!]



Lại một con số 340.000.000 khác!



Trước khi cô nhập xong tin nhắn của mình, một phong bì màu đỏ khác lại xuất hiện: [Những thiệt hại ông chủ Đào đền bù chẳng là gì cả, để anh bổ sung thêm tiền cho vợ anh này!]



Mở ra, vẫn là 340.000.000!



Ngay lập tức, Giang Hiểu Nhi hạnh phúc đến ngây người, cô đã có 1 tỷ trong phút chốc, đây là giải thưởng siêu khủng dành cho một cô nàng đang thiếu tiền đau đớn như cô.



Nghĩ đến việc cha mình phải phẫu thuật, chi phí y tế đã đủ đầy, Giang Hiểu Nhi cười, cong mắt trả lời lại:



[Chồng thật tuyệt, vợ sẽ ngoan ngoãn về nhà đúng giờ ạ! Tiếp tục phát huy nhé, moah moah!”



Sau đó, cô lại gửi thêm một biểu tượng cảm xúc “hôn” và “nhếch mép”, vô cùng dễ thương.



Về nhà lấy xe, đúng lúc mẹ từ bệnh viện trở về, Giang Hiểu Nhi lại hỏi thăm tình hình của cha, để lại cho mẹ một ít tiền tiêu vặt, sau đó vội vã đến khách sạn, lúc này mới đặc biệt chú ý tới động tĩnh phía sau, để chắc chắn rằng không có chiếc xe nào theo sau cô, cô đã quan sát cẩn thận ở cửa vài lần rồi mới bước vào.



Vào cửa, nhưng cô lại nhận được thông báo là đã trả phòng.



“Trả phòng? Hồi nào thế?” Anh trai đó đi đâu rồi? Sao không nói với cô tiếng nào mà đã bỏ đi rồi?



Hỏi xong, Giang Hiểu Nhi mở máy lướt lướt, không có cuộc gọi đến từ số lạ nào, cũng không có tin nhắn.



“Nửa đêm hôm qua anh ấy về, trời vừa sáng là đã trả phòng!”



Nhăn mày, đầy nghi ngờ, Giang Hiểu Nhi không hỏi thêm nữa: “Được rồi, cảm ơn ông chủ!”



Sau khi bước ra ngoài, Giang Hiểu Nhi cảm thấy rất mất mát, tại sao anh ấy lại bỏ đi? Ban đêm anh đã ra ngoài làm gì? Nửa đêm về là rời đi? Sẽ không phải gây ra chuyện gì đó rồi chạy trốn chứ?



Cô luôn cảm thấy anh cô không phải là người như vậy! Làm sao một người đàn ông nghèo rớt mồng tơi còn xả thân bảo vệ em gái mình được có thể làm chuyện xấu rồi chạy đi nơi khác? Có lẽ anh cũng sợ làm tổn thương cô!



Không muốn liên lạc thì không liên lạc, miễn anh được an toàn là được!



Không có suy nghĩ nhiều, Giang Hiểu Nhi xoay người đi làm việc!



Không có những lo lắng về thân thể, sự hiểu lầm với Phùng Dịch Phong cũng đã được giải quyết, tin tức từ anh trai cô và những chiếc phong bì đỏ bất ngờ đều là một “bất ngờ” trong cuộc sống đối với Giang Hiểu Nhi, ngày hôm nay bận rộn như vậy cô cũng rất vui, hiệu quả cao hơn rất nhiều.



Lúc gần kết thúc công việc, cân nhắc xong các khoản thu chi, cô cũng an tâm đôi chút.



Ít nhất, sẽ không trì hoãn việc điều trị của cha cô!



Nhưng lần này anh trai cô trở về, một lần chi ra số tiền 2 tỷ 4 cũng khiến cô cảm thấy trong lòng hơi lo lắng, ở đời, chuyện ngoài ý muốn ở đâu cũng gặp, vẫn nên kiếm tiền nhiều một chút! Dù có lúc sẽ không có mấy áp lực, nhưng cũng không thể sống quá buông thả!



Theo quan điểm của cô, cho dù thế nào đi nữa, 2 tỷ 4 đổi lấy anh trai cô cũng xứng đáng! Nhắc mới nhớ, hai lần này, thật sự thiệt thòi cho Phùng Dịch Phong, nếu không có tiền của anh, cô sẽ tuyệt vọng mất! Vả lại, hôm nay, anh còn tặng cô phong bì đỏ!



Anh không thiếu thứ gì, đồ quý giá, cô cũng không thể tặng nỗi…



Luôn muốn hồi báo lại cho anh thứ gì đó, cầm cây bút lên, một tia cảm hứng nảy ra, nghĩ đến điều gì đó, Giang Hiểu Nhi đã phác thảo ra mẫu cà vạt trên giấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK