CHƯƠNG 93: ĐỒ ĐÊ TIỆN
"Không nghe thấy, không nghe thấy…"
Hiểu Nhi vội vã chạy ra, vừa lên xe đã đóng sầm cửa lại rồi nhanh chóng lái xe tô đi. Xe vừa xuất phát, Hiểu Nhi liền thả lỏng người.
Thành công rồi, Oh Yeah!
Hiểu Nhi mở một bài nhạc nhẹ, về nhà với tâm trạng thoải mái.
***
Phía sau, Đào Trinh không ngừng vẫy tay, vừa thở hổn hển vừa cất giọng ồm ồm: Đúng là, đi nhanh như vậy làm gì chứ? Mình có phải là thú dữ hay nước lũ gì đâu?
Cô ta ủ rũ vừa lầm bầm vừa quay đi, nhưng mới vừa cất bước thì đã thấy hai cô gái trẻ trung xinh đẹp và ăn mặt rất thời trang đang cười nói đi tới, không những vậy còn chỉ tay về hướng mà Hiểu Nhi đã rời đi liên tục chỉ trỏ:
"Haizzz, không biết cô ấy đã mua hoa tai ở đâu nhỉ? Mình thực sự rất thích! Hoa tai hình cánh bướm ấy đẹp quá!"
"Đúng vậy! Rất sang trọng! Nếu được thì mình sẽ mua hai đôi, một dài một ngắn, để có thể đeo theo kiểu bất đối xứng giống như cô ấy vậy, đẹp biết bao! Lúc nãy lẽ ra không nên do dự, lẽ ra chúng ta nên tới hỏi cô ấy!”
"Lần đầu mình thấy hoa tai cánh bướm được làm sắc sảo mà lại tinh tế như vậy đó! Trước đây tớ từng mua một đôi nhưng to lắm, vì vậy ngoại trừ những lúc rảnh rỗi, đi chơi chỗ này chỗ nọ mới có cơ hội mang, còn khi đi làm không thể mang được vì trông nó khoa trương quá nhưng tớ vẫn rẫn thích nó nên bây giờ vẫn còn giữ! Có điều người ta xinh đẹp, dáng người thon thả, gương mặt vừa thanh tú vừa trắng trẻo nên đeo gì cũng đẹp…”
"Nhưng mà cậu nhìn độ sáng, kiểu dáng mà xem, vừa nhìn đã biết là không phải loại rẻ tiền rồi, nói không chừng có hỏi chúng ta cũng chẳng mua nổi!”
"Cũng đúng, chính vì vậy nên chúng ta cũng không cần tiếc nuối làm gì! Đôi khi, đồ đạc cũng phải có duyên mới mua được!"
***
Hoa tai cánh bướm? Vừa nghe hai cô gái nhắc đến đôi hoa tai, sắc mặt của Đào Trinh liền thay đổi, thấy hai người họ đang cầm di động bấm bấm, Đào Trinh liền đi tới giật lấy, quả nhiên thấy hai người họ đã chụp một bên mặt của Hiểu Nhi, trên tai đeo đôi hoa tai hình cánh bướm lóng lánh rực rỡ.
"Ê! Cô là ai vậy? Tại sao lại lấy điện thoại của chúng tôi?"
"Bị thần kinh à! Định ăn cướp giữa ban ngày sao?"
Hai cô gái giật chiếc điện thoại lại, rồi tức giận mắng, nhưng lúc này Đào Trinh tức giận hơn, nạt nộ với hai người họ:
"Người bị hai cô chụp lén là bạn của tôi! Chụp hình bạn tôi là xâm phạm đời tư của người khác! Các cô có muốn gọi cảnh sát đến phân xử không?"
Cô ta hung hăn mắng lại hai cô gái đó khiến bọn họ sợ hãi, vội vàng xóa hình trong điện thoại.
"Đồ điên!"
Chửi đổng một câu xong, hai cô gái liền vội vã bỏ đi.
Đào Trinh đứng đó, siết chặt tay, mặt mũi thoắt xanh thoắt trắng trông rất khó coi, cô chợt nhớ lại cách đây hai ngày, hình như có nhìn thấy xe của Trương Việt Khánh trước cửa công ty Hiểu Nhi.
Lẽ nào hai người họ thật sự nối lại tình xưa rồi sao?
***
Bỏ đồ đạc vào nhà xong Hiểu Nhi lại đi giúp mẹ trông cửa hàng. Hôm nay rất đắt hàng, vì có Hiểu Nhi nên mẹ Giang đã đóng cửa sớm.
Bình thường, khi có một mình thì mẹ Giang đều bán tới tám giờ mới dọn hàng, dù sao cũng là phụ nữ, an toàn vẫn là trên hết nên hôm nay, mới sáu rưỡi, hai người đã thu dọn về nhà rồi.
"Hiểu Nhi, sau này đừng mua đồ ăn nữa, mẹ chỉ có một mình, ăn chẳng bao nhiêu, như vậy phí lắm! Con ăn cơm chưa, ở nhà vẫn còn vằn thắn đấy, mẹ nấu cho con một bát nhé! Nhanh lắm!”
"Vâng!"
Trong căn bếp, Hiểu Nhi đứng bên cạnh nhìn mẹ, bỗng dưng trong lòng hơi xót xa,
"Mẹ, sau này mẹ đừng làm đêm nữa, làm cả ngày đã đủ mệt rồi! Hiện tại chúng ta cũng đâu còn nợ nần gì nữa, để con làm thêm vài đơn hàng nữa là đủ lo tiền thuốc men cho ba rồi...”
Ba năm nay, tay của mẹ đã chai sần đi nhiều rồi.
"Mẹ không mệt! Nhàn rỗi cũng chán, nên ngày ngày ra ngoài hoạt động một chút, đi tới đi lui, trò chuyện với người này người kia, mẹ thấy cũng vui! Ít nhiều gì cũng có thể đỡ đần được cho con phần nào! Chỉ hy vọng ba con có thể phấn chấn lên, và sớm khỏe lại!"
Vừa nói mẹ Giang vừa múc vằn thắn ra, Hiểu Nhi bưng hai bát, mỗi người một bát, thấy cô ăn ít nên mẹ Giang lại hỏi:
"Hiểu Nhi, con… con sống thế nào?"
Cô đại khái cũng hiểu mẹ muốn hỏi về chuyện gì nên Hiểu Nhi cười rất ngọt ngào:
"Dạ, rất tốt ạ! Mẹ cứ yên tâm, Dịch Phong rất thương con! Mẹ xem này, đây là hoa tai mà anh ấy vừa mới tặng con! Đẹp đúng không!"
Mẹ Giang vuốt tóc cô rồi cười: "Hiểu Nhi của mẹ lúc nào cũng là người xinh đẹp nhất!”
Hiểu Nhi nắm tay mẹ mình, do dự một chút, rồi mới nói thật:
"Mẹ, hiện tại tình cảm của tụi con vẫn chưa sâu đậm nên con cũng không muốn... dính dáng nhiều đến anh ấy về chuyện tiền bạc, sau này ra sao ai mà biết được! Nhưng mỗi ngày con đều sẽ sống hết mình, mặc kệ tương lai có ra sao đi nữa con đều sẽ sống thật tốt và thật hiếu thuận với mẹ! Chờ con có tiền rồi sẽ mua một căn nhà lớn và đón mẹ đến ở!”
"Con gái ngốc của mẹ! Mẹ hiểu mà! Con đừng lo lắng cho mẹ nữa, mẹ sống như hiện tại cũng rất tốt rồi! Lúc rảnh rỗi thi đi thăm ba con, có thời gian thì con cũng về đây nên ngày này qua tháng nọ đều rất yên bình, rất đầy đủ! Chờ ba con khỏe lại thì mẹ sẽ vui vẻ hơn! Con gái lớn sớm muộn gì cũng phải lập gia đình! Chỉ cần con hạnh phúc thì đó là niềm vui lớn nhất đời này của mẹ, con hiểu chưa?"
"Dạ!" Hiểu Nhi có chút nghẹn ngào khi nhìn người mẹ hiền từ của mình.
"Ăn nhanh đi! Sắp nguội hết rồi! Lần trước dì Vương có cho ít tôm nõn, mẹ cố ý để dành cho con vì biết con thích ăn thứ này!”
***
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng gõ cửa cộc cộc.
"Trễ như vậy rồi mà còn có ai đến nữa vậy? Để con đi mở cửa!"
Hiểu Nhi đứng dậy, đi về phía cửa, vừa ghé mắt vào mắt mèo để nhìn cô liền chớp mắt mấy cái rồi mở cửa nhưng khi cánh cửa vừa mới được mở ra thì có một giọng nói tức giận cất lên:
"Nhà các người có gia giáo không vậy? Các người dạy con gái kiểu gì thế?"
Vừa thấy Đào Trinh, mặt Hiểu Nhi liền sa sầm:
"Sau này nói chuyện với mẹ tôi đàng hoàng một chút! Nhà chúng tôi không có gia giáo sao? Vậy thì ai mượn cô tới! Chưa biết ai mặt dày mày dạn, không mời mà tới, lại còn ở những hơn một năm.”
"Thì ra là cô ở đây! May quá!"
Đào Trinh tức giận vì thấy người ra mở cửa là cô:
"Tôi đỡ phải tìm người để chuyển lời lại! Tôi đã mang thai con của Trương Việt Khánh, cuối tháng mười này chúng tôi sẽ dính hôn và kết hôn! Bây giờ anh ấy đã là chồng sắp cưới của tôi rồi! Tại sao cô vẫn còn lén lúc gặp anh ấy chứ? Cô còn biết xấu hổ là gì không hả? Cô cho rằng đeo hoa tai, gọi điện thoại rồi cùng anh ấy nhớ về quá khứ của hai người thì anh ấy sẽ quay về bên cạnh cô sao? Đừng có mơ! Trong lòng anh ấy hiện tại chỉ có tôi mà thôi!"
"Ha ha!"
Hiểu Nhi cười khẩy, không thèm liếc cô ta lấy một lần:
"Đào Trinh, cô bị ảo tưởng hay bị lừa đá vào đầu vậy? Hơn nửa đêm rồi còn chạy đến đây nổi điên nổi khùng gì đấy? Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng có chuyện gì cũng chạy đến quấy rầy mẹ tôi, cẩn thận kẻo tôi báo cảnh sát tội cô quấy rối đấy! Còn nữa, hiện tại tôi không thiếu đàn ông nên không có hứng thú với đồ rác rưởi, cô đừng có động một chút là chạy tới chỗ tôi la làng! Tôi bận lắm! Không rảnh hầu hạ cô!"
"Cô còn già mồm nữa à? Cô giải thích chứng tỏ là cô đang chột dạ! Chứng cớ vẫn còn rành rành trên tai cô kia kìa! Đồ đê tiện…"
Đào Trinh thở phì phò, vươn tay ra thì đột nhiên, bị một gáo nước lại tạt vào người:
“Cô ăn nói cho đàng hoàng một chút! Con gái của tôi là đồ đê tiện ư? Vậy thì thứ đàn bà đanh đá hơn nửa đêm còn chạy tới chỗ chúng tôi kiếm chuyện như cô là thứ gì? Cô cút ra khỏi nhà cho tôi! Từ nay về sau nhà chúng tôi không chào đón cái loại xấu xa nhà cô!"