CHƯƠNG 73: MẶC SAI QUẦN ÁO
Sau khi phát tiết một trận, sau cơn mưa trời lại sáng, Hiểu Nhi cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên trong ba năm qua mà khi có việc cô không cần phải giấu ở trong lòng.
Sau khi lên xe, trong tay cô còn cầm theo Hamburger và Cocacola Qúach Tiếu Nhu mua cho cô, nhìn qua, khóe mắt của cô đều là ý cười. Bạn bè thật sự là so với đàn ông đáng tin hơn nhiều.
Đạo lý này chính bản thân cô cũng rõ ràng nhưng từ trong miệng người khác nói ra lại để cho cô hiểu ra được. Trên đường đi, cô đều suy tư:
Có lẽ cô ấy nói đúng, ba năm qua mỗi ngày cô đều loay hoay giữa đất trời tối tăm mà không có thời gian để suy nghĩ về tình yêu nam nữ, thời gian qua cũng không phải rất khó chịu! Nếu như không gặp lại anh ta thì bây giờ có lẽ cô vẫn còn như vậy! Chuyện nên biết thì kiểu gì cũng sẽ biết!
Chuyển mục tiêu khác cũng có thể xem là một biện pháp, chỉ là Phùng Dịch Phong cũng không phải là người trong lòng cô!
Dừng xe, chuyện đầu tiên Hiểu Nhi làm chính là sửa tên Phùng Dịch Phong trên điện thoại di động từ "Chồng" biến thành "Chú", đột nhiên cô cảm thấy xưng hô thế này thích hợp hơn, sau này cũng không sợ người nào nhìn thấy sẽ mất thời gian đi giải thích!
Về đến phòng, thấy Phùng Dịch Phong đang đứng ở trước cửa sổ sát đất, trong tay còn đang cầm một ly rượu vang, Hiểu Nhi chạy tới:
"Chồng… "
Vừa đưa tay định ôm anh ta nhưng thấy anh đang mặc đồ ngủ nên Hiểu Nhi lại cười hì hì thu hồi nắm tay lại: "Trở về sớm như vậy?"
Suýt chút nữa lại bị chê cười!
Quét mắt nhìn đồng hồ treo tường, dường như Phùng Dịch Phong đối với việc cô thu tay lại có chút không hài lòng lắm, hừ lạnh nói: "Lại chạy đến chỗ nào huênh hoang khoác lác?"
Vừa cầm áo ngủ, Hiểu Nhi vừa nói:
"Nào có? Mấy chị em mời em ăn Hamburger nên ngồi thêm một lát! Còn có cái gì tốt hơn đáng giá hơn so với chống đẹp trai để em đi rêu rao sao? Chồng, em đi tắm trước đã! Người bẩn như thế này cũng không thể tới gần anh được!"
Vểnh vểnh miệng xinh xắn lên, Hiểu Nhi chạy vào phòng tắm bả vai mới xụ xuống toàn bộ.
Bốn cậu chủ của Thanh Thành chồng cô xếp số một! Nửa điểm cũng không chênh lệch so với Trương Việt Khánh! Chỉ tiếc là tính tình người này quá khó hầu hạ!
Vội vàng vọt vào phòng tắm, lúc Hiểu Nhi cầm lấy áo ngủ mới phát hiện cái mình cầm lại là chiếc váy ngủ màu đỏ cô mua kia, đôi bướm ở trên ngực lại một lần nữa chọc cho mắt cô đau nhói:
"Sao lại lấy phải cái này?" Không phải đã cất kỹ đi rồi sao?
Xoắn xuýt một lúc, nhìn qua khăn tắm quấn quanh trên người mình thực sự quá ngắn, cuối cùng Hiểu Nhi vẫn mặc vào chiếc áo ngủ kia, theo thói quen đem mái tóc đẩy ra trước người che đi kia dấu vết cô không muốn để cho người ta chú ý kia.
Lên giường, cô ngay lập tức rúc vào trong ngực Phùng Dịch Phong ôm anh, không muốn để cho anh thấy rõ dáng vẻ mình mặc thành như vậy:
"Chồng, em tắm rồi, thơm thơm nữa nha!"
Ngụ ý là có thể nghỉ ngơi rồi, đừng đẩy tôi ra!
Ngón tay thon dài đan vào sợi tóc của cô, Phùng Dịch Phong lại có ngụ ý khác: "Đây là đang mời gọi anh sao?"
"Ơ?"
Hiểu Nhi ngửa đầu, một cái hôn sốt ruột triền miên đồng thời rơi xuống: "Tiểu yêu tinh!"
Thật ra cô rất mệt mỏi, mà lúc mặc bộ quần áo này Hiểu Nhi thật sự không quá tình nguyện thân cận với anh ta. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng thì hiển nhiên Phùng Dịch Phong đã hào hứng đi lên.
"Chồng?" Có thể để cho tôi nghỉ ngơi một đêm hay không?
Cánh môi hạ xuống, Hiểu Nhi có chút xin khoan dung đẩy anh ta nhưng Phùng Dịch Phong lại không hiểu rõ tâm tư của cô, chẳng qua là cảm thấy cô mặc quần áo màu đỏ giống như là cô dâu vậy, đẹp đến mức khiến tim người ta đập thình thịch!
"Bộ quần áo này rất thích hợp với em!"
Mãnh liệt đánh vào thị giác khiến Phùng Dịch Phong căn bản không thể chờ nổi, đảo mắt đã nhấc lên một mảnh cuồng phong mưa rào, mà Hiểu Nhi căn bản cũng không biết mỗi lần cô mặc bộ quần áo này vào không chỉ khiến cô đẹp hơn so với hoa kiều mà còn làm cho anh ta phá lệ xúc động, cả đêm đều trở nên diễm hỏa xán lạn, đến mức anh ta muốn quên cũng không quên được!
Mà ngày nào đó, khi anh biết được thâm ý trong đó thì hậu quả có thể nghĩ ra được!
Đương nhiên đêm này cũng không ngoại lệ, người nào đó điên cuồng giày vò long trời lở đất, quả nhiên là khiến mặt trăng cũng phải xấu hổ mà chết…
***
Mấy ngày liên tiếp sau đó không có người quấy rầy, lại thêm cùng chung sống hoà bình với Phùng Dịch Phong khiến cho tâm tình của Hiểu Nhi cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hôm nay, vừa hoàn thành xong công việc trong tay thì chủ nhiệm gọi điện thoại tới.
"Câu lạc bộ Quảng Mậu Thiên Địa? Ngài Garvin? Tôi biết rồi, được, tôi lập tức qua đó!"
Nhanh chóng nhớ kỹ địa chỉ và phương thức liên lạc, Hiểu Nhi vội vàng ra cửa.
Mở hướng dẫn ra, một đường thẳng đến đích.
Đến cửa, cô mới phát hiện thì ra đây là một câu lạc bộ VIP siêu cấp sang trọng nên cô vốn là không vào được! Vừa gọi điện thoại vừa cùng bảo vệ nói chuyện, cô gấp đến độ giống như là kiến bò trên chảo nóng:
"Tôi là phiên dịch ngài Garvin thuê! Tôi có số điện thoại của ông ấy, các anh có thể giúp tôi liên hệ với ông ta được không? Bây giờ không có ai nhận điện thoại…"
"Cô không có thẻ hội viên nên chúng tôi không thể để cô đi vào! Nhất định phải kiểm tra cơ thể trước!"
"Cái gì?"
"Những người tới chỗ này của chúng tôi đều là nhân vật có mặt mũi, chẳng may cô là phóng viên của tờ báo lá cải nào đó, trên người cất giấu cái gì thì làm sao bây giờ?"
"Vậy anh tìm phụ nữ tới được không?" Chẳng lẽ để một người đàn ông khám người cô sao?
Bởi vì đã hẹn thời gian chính xác, Hiểu Nhi đặc biệt lo lắng, chỉ còn thiếu nước mắng chửi người.
Trịnh Liên Thành ra đổi cái thẻ, nhìn qua thấy Hiểu Nhi bị ngăn ở bên ngoài đại sảnh đang làm ồn ào nên tới hỏi thăm tình huống, nhân tiện nói:
"Người này tôi biết, cho cô ấy vào đi! Có việc gì cứ tìm tôi!"
"Vâng, cậu Trịnh!"
Đột nhiên được cho đi vào, còn rất nhanh được báo cho vị trí chính xác, Hiểu Nhi có chút mơ hồ nhưng bởi vì sốt ruột cô một đường chạy thẳng, tự nhiên cũng không chú ý tới người quen trong sảnh.
Gặp được khách hàng cô mới biết được người cùng ngài Garvin nói chuyện làm ăn lại là Trương Việt Khánh, hai người vừa chạm mặt đều kinh ngạc một chút.
Dùng tiếng Nga lưu loát, Hiểu Nhi chuyên nghiệp phiên dịch cho hai người, giờ mới biết được thì ra bọn họ có một lô thiết bị muốn xuất sang nước Nga, mà lại là sản phẩm đặt hàng, ngài Garvin cũng không thông thạo tiếng Anh, dính đến phương diện kỹ thuật tạm ngừng, cho nên mới ngay lập tức muốn tìm một người phiên dịch tiếng Nga để thuận tiện trao đổi.
"Ngài Garvin nói công ty của bọn họ đang cung cấp các thiết bị và phụ tùng cho ô tô cho nên yêu cầu độ chính xác rất cao, yêu cầu số lẻ sau dấu phẩy lên đến bốn con số, điểm này là quan trọng nhất! Công thức kiểm tra, bảng báo cáo cách thức bọn họ sẽ gửi tới, hi vọng dựa theo yêu cầu của bọn họ để tiến hành thiết kế! Nếu không có vấn đề gì thì có thể ký kết hợp đồng luôn!"
Trợ giúp hai người trao đổi hiệp thương xong xuôi, Hiểu Nhi lại nói: "Ngài Garvin nói có bạn ở đây, muốn giới thiệu cho anh thuận tiện chơi bóng polo, hỏi ý của anh!"
Không chớp mắt nhìn cô, Trương Việt Khánh gật đầu: "Được!"
Cô hoàn toàn không biết chơi bóng polo nhưng Hiểu Nhi vẫn bị mời đi xem trận đấu, thịnh tình không thể chối từ nên cô cũng chỉ có thể cố mà làm. Nhưng vừa nhìn thấy người bạn trong miệng ông ta, Hiểu Nhi suýt chút nữa đã ngất xỉu:
Hai người đàn ông ngoại quốc, còn có Phùng Dịch Phong và Trịnh Liên Thành?
Vì sao hết lần này tới lần khác lại là bọn họ? Thế giới này sao lại nhỏ như vậy chứ? Ông trời mau giáng sét xuống đi, đánh chết cô cũng được.
Lúc này, lại truyền đến tiếng nói của Garvin: "Ôi, đúng là vừa vặn! Bốn người các anh một đội, bốn người chúng tôi một đội! Vào trận PK đi! Các người đẹp thì ở ngoài làm cổ động viên… "