Mục lục
Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 145: NÓI XẤU CHỒNG, BỊ BẮT TẠI TRẬN




CHƯƠNG 145: NÓI XẤU CHỒNG, BỊ BẮT TẠI TRẬN

Đồng hồ kim cương? Hay là Rolex?

Hiểu Nhi vừa thấy thế thì biết ngay là không buôn bán được rồi, cũng bớt nhiệt tình hẳn đi: “Thưa anh, anh có muốn xem nước hoa không?”

Lần này, cô chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Không ngờ người đàn ông này đúng là thật sự nhìn hộp quà trong tay cô, nói tiếp: “Bao nhiêu tiền?’

Anh ta vừa lên tiếng, Hiểu Nhi đã kinh ngạc: Nhìn cách ăn mặt của anh ta, bộ đồ cũng vài tỷ, sao có thể để mắt đến nước hoa của cô được chứ?

Cho nên cô cũng không giới thiệu, trực tiếp báo giá: “Năm trăm chín mươi chín nghìn!”

Khách hàng cô lựa chọn để chào hàng thường là những cô gái ăn mặc thời thượng xinh đẹp, hoặc là mấy đôi yêu nhau, còn không thì cũng là những người đàn ông đẹp trai chú ý đến cách ăn mặc!

Bởi vì cô cảm thấy, chỉ có những người phụ nữ thích trang điểm mới có khả năng mua mấy thứ có cũng được không có cũng không sao này về xài; mà mấy cặp đôi yêu nhau, bạn trai vì muốn lấy lòng bạn gái cũng sẽ đồng ý bỏ tiền ra mua; còn có mất người đàn ông chú ý đến cách ăn mặc, có thể là đang trong lúc yêu đương, khả năng móc tiền ra cũng khá lớn.

Nhưng mà loại đàn ông vừa nhìn đã biết cực kỳ cao cấp như thế này, không nằm trong phạm vi khách hàng của cô, bởi vì loại đàn ông có tiền này, thích thưởng thức, lại rất coi trọng mặt mũi, sao lại có thể ham rẻ mà đi mua cái bộ nước hoa không biết giá cả thực tế là bao nhiêu trong tay cô được chứ?

Cho nên cô chỉ báo giá vậy thôi, trong lòng không ôm bất cứ hy vọng gì cả, cũng không quá nhiệt tình.

Không ngờ người đàn ông này lại thật sự lấy sáu trăm nghìn ra, Hiểu Nhi mỉm cười duỗi tay nhận: “Cảm ơn...”

Tay cô vừa mới đụng vào tờ tiền, lại thấy bên kia vẫn không nhúc nhích gì, còn bị người đàn ông kia túm chặt hơn, cô ngước mắt lên nhìn thì thấy người đàn ông kia cười hì hì cúi người xuống:

“Cô gái xinh đẹp, cho cái điện thoại đi nào! Tôi tặng cô nước hoa luôn!”

Hiểu Nhi vừa nghe thì lập tức buông tay ra, gương mặt cũng lập tức hiện lên vẻ khó chịu: “Xin lỗi, tôi không bán điện thoại!” Biết ngay là không có chuyện tốt gì mà!

Lb vừa xoay người, người đàn ông lại vội vàng nói: “Cho tôi số điện thoại, tôi bao hết!”

Chân Hiểu Nhi hơi dừng lại, cô quay đầu nhìn, răng cắn kêu ken két: Bao cái đầu anh! Đúng là ghét mấy cái thứ có tiền là không xem ai ra gì thế này!

Đột nhiên cô lại nghĩ, mấy người đàn ông có tiền nhìn thấy người phụ nữ mình thích, hơi có chút rung động, có phải đều sẽ như thế này không? Đứng bắt chuyện giữa đường giữa xá như thế này? Hỏi cũng không hỏi!

Đột nhiên cô lại nảy ra một ý tưởng, cô tươi cười như hoa lộ ra má lúm đồng tiền: “Tôi cũng muốn nha! Nhưng mà tôi sợ “ông xã” của tôi không đồng ý! Sẽ chết người đó!”

Cô cố tình nhấn mạnh hai chữ kia, Hiểu Nhi hy vọng anh ta nhanh chóng biến đi, đừng đứng đây cản trở cô.

Nhưng mà lúc này, người đàn ông lại bị nụ cười xinh đẹp trong khoảnh khắc kia làm cho ngơ ngác, một lúc lâu sau vẫn chưa nói nên lời...

Lúc này, lại có giọng nam vang lên: “Việt, cậu lại đang làm cái gì thế? Lại bắt chuyện với con gái nữa à?”

Cơ thể Hiểu Nhi hơi rung lên, hơi hoảng hốt: Sao giọng nói này nghe quen thế? Hình như là đã nghe qua ở đâu rồi thì phải?

Cô hơi nghiêng người, lúc này Trịnh Liên Thành cũng đã đi đến, cô vừa xoay người, ánh mắt của hai người lập tức chạm vào nhau, anh cũng lập tức sững sờ:

“Cô...?”

Hiểu Nhi theo phản xạ bước lên, kéo anh ta lại, cướp lời: “Anh trai, tôi giới thiệu nước hoa của chúng tôi cho anh! Sang bên này, phiên bản giới hạn số lượng...”

Hiểu Nhi kéo anh sang một bên.

“Nè?” Tình huống gì đây?

Người đàn ông kia định tiến lên, di động lại đột nhiên vang lên, anh ta đành bước sang nơi yên tĩnh.

Hiểu Nhi đẩy Trịnh Liên Thành đến một góc rồi mới thở hồng hộc buông tay ra.

Bây giờ Trịnh Liên Thành cũng đã lấy lại tinh thần, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, khó tin hỏi: “Tôi nói nè, cô đang làm cái gì ở đây thế hả?”

Đêm hôm còn ăn mặc như thế này, thiếu chút nữa còn bị bạn của anh đùa giỡn? Nếu như bị tên kia biết, sẽ không lột da anh đầu tiên sao?

“Cô như thế này, anh Phùng có biết không?” Sao anh có thể để cho cô ra làm công việc như thế này được chứ?

Anh ta vừa nhắc đến Phùng Dịch Phong, mặt Hiểu Nhi lập tức trắng bệch, rất muốn trả lời lại: Cô làm chuyện gì thì có liên quan gì đến anh ta chứ?

Nhưng mà dù sao cô vẫn còn phải sống qua ngày, nguyên tắc của cô là nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, hơn nữa cô cũng không muốn vì loại chuyện này mà đi ứng phó với anh. Hiểu Nhi chưa lên tiếng đã ra dấu “làm ơn” trước.

Trịnh Liên Thành nhìn cô vô cùng kinh ngạc.

“Xin anh đó, anh giữ bí mật giúp tôi được không? Bác sĩ Trịnh, tôi biết anh tốt bụng nhất, anh là người tốt, chắc là anh cũng không muốn thấy tôi bị mắng đúng không? Xin anh đó, anh coi như không nhìn thấy tôi, được không?”

Phùng Dịch Phong không biết?

Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy chứ?

Thấy anh không nói tiếng nào, cũng không đi, Hiểu Nhi cảm thấy chuyện này có khả năng thực hiện được, mắt sáng rực đầy hy vọng nhìn anh, tiếp tục năn nỉ:

“Bác sĩ Trịnh, tôi biết anh là bạn thân của anh ấy, nhưng mà đây chỉ là việc nhỏ mà thôi, cũng đâu phải là chuyện phạm pháp gì đâu, bình thường anh ấy bận rộn như thế, đừng vì chút việc nhỏ này mà đi quấy rầy anh ta! Hơn nữa, anh cũng biết mà, tính tình của anh ấy rất bá đạo, còn hay xoi mói, ngày thường đều chê tôi, bắt tôi ngủ gầm...”

Hiểu Nhi chớp mắt, nói bản thân cô thành một người vô cùng đáng thương, Trịnh Liên Thành đứng bên cạnh nhìn bóng đen đang dần đến gần, hơi lắc đầu nhắc nhở cô.

Nhưng mà Hiểu Nhi đang hoàn toàn tập trung vào anh ta hoàn toàn không chú ý đến, còn tưởng là anh ta không đồng ý, tiếp tục nói:

“Bác sĩ Trịnh, tôi biết anh lòng dạ thiện lương, là bồ tát sống! Anh coi như không nhìn thấy tôi đi mà, được không? Nếu như anh ấy biết buổi tối tôi đi làm việc này, nhất định sẽ chê tôi có mùi nước hoa rẻ tiền, muốn lấy gia pháp ra hầu hạ, đánh tôi một trận no đòn đó! Tôi có da thịt non mịn như thế này, đáng thương lắm đó, đúng không? Tôi chỉ đến giúp bạn thôi! Bác sĩ Trịnh, anh là người tốt, nhất định sẽ gặp may! Anh cũng không phải loại người nhiều chuyện, chắc chắn sẽ không nói ra, đúng không?”

Hiểu Nhi kéo ống tay áo của anh ta, mặt cầu xin, không tự chủ được bắt đầu nhõng nhẽo nói:

“Anh có bạn gái chưa? Nếu không anh mua hết hai hộp cuối cùng của tôi đi? Có một triệu hai thôi, mua về tặng cho y tá cũng được, y tá bệnh viện của anh ai cũng đẹp, một người một chai, ai cũng có phần, vừa rẻ vừa thực tế, cũng coi như giúp tôi, làm tôi tan ca về sớm đúng không?”

Trịnh Liên Thành thấy cô kéo ống tay áo của mình, mặt Trịnh Liên Thành cạn lời đờ ra, không ngừng lùi về phía sau tránh, sắp khóc đến nơi rồi, anh ta lại lùi về sau một bước né tránh, cuối cùng nhịn không được nói:

“Khụ khụ, đằng sau!”

“Hả?” Đằng sau gì?

Hiểu Nhi chớp chớp đôi mắt to, ngơ ngác chưa kịp phản ứng, Trịnh Liên Thành không nỡ nhìn, ôm mặt duỗi tay chỉ về phía sau cô.

Cô từ từ quay người lại, đôi mắt đen hung dữ đột nhiên phóng đại lên, Hiểu Nhi như bị sét đánh trúng, nắm chặt lấy túi trên tay, đột nhiên lùi về phía sau hai bước:

Phùng... Phùng Dịch Phong?

Sao anh lại ở đây?

Thời gian giống như ngừng lại ở giây phút này, máu trong cơ thể Hiểu Nhi giống như đã đông cứng lại.

Phùng Dịch Phong sắc mặt âm trầm, vô cùng tức giận, thiếu chút nữa là tức ói máu ngay tại chỗ, con ngươi sâu thẳm nhìn cô, Phùng Dịch Phong xoay lưng bỏ đi.

Trịnh Liên Thành nhấc chân nói: “Đứng đờ ra đó làm gì nữa? Còn không nhanh chân đuổi theo đi?”

Không thấy người nào đó tức giận sao?

Có ánh mắt nhìn về phía cô, Hiểu Nhi đương nhiên biết anh đang nói gì, nhưng mà vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK