CHƯƠNG 187: VÌ SAO ANH KHÔNG ĐỀ CẬP ĐẾN CHUYỆN LY HÔN
"Hôm nay không quá đói, có lẽ gần đây tiệc xã giao quá nhiều, uống hơi nhiều rượu nên dạ dày hơi khó chịu! Lần sau đi, chờ đến khi anh có thể ăn, nhất định ăn nhiều hai bàn!"
Vốn đang rất vui vẻ không biết vì sao một lát sau Phùng Dịch Phong lại không có cảm giác muốn ăn, trong lòng mơ hồ luôn có một cảm giác đặc biệt, giống như ăn rồi sẽ gặp phải gì đó.
"Đàn ông các anh chính là cẩu thả, không biết yêu quý thân thể của mình! Lại bụng rỗng uống rượu sao? Dạ dày không thoải mái, không thể ăn rau hẹ! Em đi nấu cho anh bát mỳ sợi! Nước vẫn còn nóng nên nhanh thôi, anh cố chịu một lát! Ai bảo anh không nói sớm..."
Đứng dậy, Dung Lâm Khiết quay người đi làm việc.
Ngồi yên tại chỗ, trong lòng Phùng Dịch Phong có cảm xúc bực bội giống như muốn xuyên thủng thân thể, xao động lợi hại, anh bất giác nắm chặt nắm đấm mấy lần.
Nhắm mắt lại, hắn hít thở sâu mấy lần: [ Phùng Dịch Phong a Phùng Dịch Phong, mày rốt cuộc là bị sao vậy? ]
Chẳng lẽ thực chất bên trong mày cũng là thấp kém và rẻ tiền? Chỉ khi không có được, mới là tốt nhất?
Bản thân tự dưng muốn về nhà một cách khó hiểu, muốn đi xem người phụ nữ không tim không phổi kia, anh ta cũng buồn bực chết đi được.
Lúc này mới có mấy ngày, tại sao anh ta lại đã quen thuộc người phụ nữ đáng chết kia rồi?
Ép buộc ánh mắt của mình rơi vào thân ảnh đang hoạt động trong phòng bếp, đáy mắt Phùng Dịch Phong vẫn hiện lên một tia mù mịt:
[ Vẫn là người đó, bộ dáng đó, vẫn là người anh ta thích, hiền thục dịu dàng, vì sao trái tim anh ta không an tĩnh được đây? Đây không phải sự ấm áp mà anh ta muốn có sao? Về đến nhà, một nụ cười, một bữa cơm nóng... ]
Đang lúc suy nghĩ, Dung Lâm Khiết đã đem mì sợi bưng ra:
"Mì chay, giúp anh cho thêm một chút rau xanh và trứng gà, một chút xíu thịt băm để tăng hương vị, khá tốt cho việc tiêu hóa, đơn giản một chút, ăn nhiều thêm một chút tốt cho dạ dày.”
"Được, cám ơn! Nhanh ăn đi, nguội cả rồi!”
Cô nấu mì cũng là sắc hương đầy đủ, ăn thật ngon, có thêm dăm bông!
Trộn bát mỳ lên, lại nhớ tới điều gì đó, sắc mặt Phùng Dịch Phong tối sầm lại, gắp một sợi mỳ lên, đột nhiên anh ta phát hiện Dung Lâm Khiết, người mà trước đây không hề giỏi việc trong phòng bếp vậy mà lại mang theo cảm giác của Hiểu Nhi, tất cả giống như là dễ như trở bàn tay.
Như trước kia, lúc cô đi cùng anh, rõ ràng rất khác biệt. Trước kia, khi cô bật bếp ga thường xuyên sẽ còn hô to gọi nhỏ, thái thịt, cũng cao thấp không đều, nhưng bây giờ, cô thái thịt lại cắt rất mảnh rất tinh tế.
Trong đầu đột nhiên nảy sinh một ý niệm, trong năm này, cô có lẽ là làm không ít.
Ngay cả khi đi cùng anh, thi thoảng cô cũng xuống bếp, trong mấy năm này, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Ăn một miếng, hương vị thanh đạm, mì sợi cứng mềm phù hợp, rất ngon, Phùng Dịch Phong một lần nữa xác nhận suy đoán của mình, cố ý ăn hai miếng lớn, Phùng Dịch Phong mới nói:
"Hương vị rất tốt, sắp đuổi kịp nhà hàng rồi! Tay nghề thăng tiến nhanh chóng nha! Trước kia, muốn em đi nấu mỳ có lẽ mười lần thì tám lần biến thành một nồi cháo, hai lần còn lại, chắc chắn sẽ là nửa sống nửa chín!”
"Nào có? Em kém cỏi đến mức như anh nói vậy sao?”
Nói giỡn một tiếng, ánh mắt giao nhau một cái, Dung Lâm Khiết cũng đột nhiên ý thức được điều gì đó, ý cười trên khóe môi lập tức cứng đờ.
"Những năm này, thường xuyên phải làm sao?"
Ánh mắt lóe lên mấy lần, Dung Lâm Khiết gắp một miếng bánh sủi cảo nghẹn trong miệng. Vấn đề này, hơi khó trả lời.
Vì trước kia cô ta quả thực không muốn xuống bếp nấu cơm, là vì anh nên mới học, mấy năm này bọn họ lại không ở cùng nhau.
Một động tác né trành này, Phùng Dịch Phong liền đoán được điều gì đó: "Lâm Khiết, mấy năm nay rốt cuộc em sống thế nào? Không muốn nói cùng anh một chút sao?”
Thật ra, hai lần ở cùng nhau, anh giống như đang ép buộc trở lại thời điểm trước kia cùng với cô, nhưng trên thực tế thì khoảng cách thơi gian căn bản không có cách nào lập tức rút ngắn, con người thay đổi, rất nhiều cảm giác cũng thay đổi.
"Phong... Cho em chút thời gian được không?"
Cúi đầu, Lan Khê bất giác nắm chặt đôi đũa.
Bắt được động tác nhỏ này của cô, Phùng Dịch Phong gắp cho cô một chiếc bánh sủi cảo: “Nhanh ăn đi, nguội cả rồi! Xem cô đã gầy thành hình dáng thế nào rồi!”
Sau đó, anh cũng không tiếp tục tra hỏi, hai người cũng không biết nói thế nào.
Bầu không khí một lần nữa lạnh lẽo, từ từ dần dần chậm…
Ăn cơm xong, hai người ngồi trong phòng khách một lát, Phùng Dịch Phong tìm lấy cớ rời đi, mà Dung Lâm Khiết rõ ràng là không nỡ:
"Em tiễn anh, thuận tiện đi một chút cho tiêu cơm!”
Rút kinh nghiệm lần trước, cô ta không nhắc lại chủ đề để anh ngủ lại. Thật ra cô ta vẫn luôn rất muốn hỏi anh chuyện về vị hôn thê bí ẩn của anh, cô ta cũng nghe ngóng được không ít từ bên cạnh.
Nhưng dù sao cũng quá lâu không có trở về, rất nhiều mối quan hệ đã không còn thân thiết, hơn nữa bạn bè của anh, người tốt thì không nói lời nào; không tốt, có lẽ cũng sẽ không biết, vì vậy nên chuyện liên quan tới Hiểu Nhi, ngay cả cái tên cô ta cũng không biết, cô ta cũng không dám tùy tiện đi nghe ngóng, sợ biến khéo thành vụng.
Dù sao, Phùng Dịch Phong giao thiệp quá rộng, ngộ nhỡ người nào đó không cẩn thận nói một câu, có thể truyền đến tai anh, vì vậy trong lòng cô ta vẫn có luôn hồi hộp nhưng vẫn không hỏi.
Đi ra ngoài, cô ta vẫn kéo tay của anh.
Phùng Dịch Phong chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, cũng không có từ chối. Mỗi khi vào lúc này, cô chắc chắn sẽ có cảm giác hài lòng nho nhỏ và hạnh phúc được cưng chiều.
Những người quen biết Phùng Dịch Phong đều biết, anh đối với phụ nữ là kiểu chống cự từ bên trong, đặc biệt là những người phụ nữ xa lạ, nếu như tự ý động vào góc áo của anh, nịnh hót khiến tâm trạng anh không tốt thì bị đạp ra ngoài cũng có thể! Mà những người phụ nữ quen biết bên người anh, rải rác có thể đếm được, có thể đến gần bên cạnh hắn, đa số đều phải tồn tại mối quan hệ đặc thù.
Giống như Trịnh Tố Diên em gái của Trịnh Liên Thành, cô ta có thể thấy Tố Diên vẫn luôn thích anh! Nhưng lúc đầu, trong rất nhiều năm, ngay cả tiệc sinh nhật của cô ta anh cũng đều tặng một món quà, tùy theo tâm trạng.
Nhiều lần, đều là do Trịnh Liên Thành ra mặt, cầu xin rất nhiều, cô ta cũng đi cho nên anh mới bất đắc dĩ đối phó qua loa.
Nếu không phải quan hệ tình cảm anh em, có lẽ anh sẽ không tỏ ra thân thiện với Trịnh Tố Diên, sau này tất cả mọi người quen cũng biết một chút, Trịnh Tố Diên thường xuyên đi theo Trịnh Liên Thành cọ xát, lúc này anh đối với cô ta mới có chút cảm giác bạn bè.
Trong phương diện chấp nhận phụ nữ, Phùng Dịch Phong tuyệt đối lạnh lùng!
Trong nhận thức của cô ta, nếu như không có vài năm quen thuộc và tìm hiểu, anh sẽ không chấp nhận bất cứ người phụ nữ nào, cho dù người đó xinh đẹp và xuất sắc đến mức nào.
Mà cô ta đoán chừng cũng đã biết, người vợ này của anh, hình như là vừa mới xuất hiện, trong tiềm thức, cô ta cảm thấy người phụ nữ này không có quan hệ sâu sắc với anh, vì vậy nên sẽ không quan trọng. Nhưng có một điểm cũng khiến cô ta có chút buồn bực, không nói đến việc anh sẽ cưới, đủ để cho người ta mở rộng tầm mắt chính là mặc dù cô ta đã trở về nhưng anh cũng không đề cập đến chuyện ly hôn, cũng khiến cho cô ta có chút bất an.
Anh không từ chối cô ta, điều này cũng chứng tỏ rằng trong lòng anh vẫn luôn nghiêng về phía cô ta.
Dựa vào tính tình quả quyết của anh, chẳng nhẽ không nên sớm xử lý xong chuyện đầu bên kia sao? Vì sao anh không hề đề cập đến vấn đề này? Cho dù mở miệng nói một chút cũng không có!