CHƯƠNG 163: TỪ TRƯỚC ĐẾN NAY CŨNG KHÔNG HỀ TIN TÔI
Giống như là không nghe thấy, Quách Tiếu Nhu trực tiếp gắp một con tôm viên cho Hiểu Nhi: "Cậu thích nhất chính là tôm viên sốt trứng cá muối, mau ăn, mau ăn đi, nguội rồi không còn giòn nữa."
Nói xong, Quách Tiếu Nhu cũng tự gắp một cái bỏ vào miệng của mình.
Ban đầu còn nghĩ nếu không trả lời, người thức thời thì đều biết phải làm như thế nào, cô quả thật không ngờ tới da mặt của Đào Trinh còn dày hơn so với cô tưởng tượng.
"Ai dô, đồ chiên hả? Tại sao các cậu lại ăn cái này vậy chứ, mấy cái này đều là mấy loại dầu rác rưởi, ăn nhiều sẽ không khỏe mạnh đâu."
Đang ăn, thiếu chút nữa là nghẹn chết mình rồi, trong lòng của Quách Tiếu Nhu tức giận đến mức la lên: Mẹ nó chứ, không ăn thì đến đây là để ngắm phong cảnh hả?
Hiểu Nhi cũng không phản ứng lại Đào Trinh, cô trực tiếp rót nước cho Quách Tiếu Nhu:
"Cậu nhìn đi, cũng không có ai giành với cậu, mau uống nước nhanh. Không hổ danh là một trong ba "Món ăn tuyệt ngon của phương Tây", món trứng cá muối này có khác nha."
Hai người tâm linh tương thông, không coi ai ra gì mà ăn uống nô đùa. Ở một bên kia, Đào Trinh và Trương Việt Khánh một trước một sau đứng chết trân ở đó.
Nhìn đồ ăn ở trên bàn cũng không còn bao nhiêu, Quách Tiếu Nhu nói: "Còn chưa có ăn no nữa, nếu không thì lại gọi thêm một phần tôm viên nữa nha."
"Được thôi, bụng của tớ cũng còn đang rỗng nè."
Hiểu Nhi còn phụ họa thêm mà đưa mắt liếc nhìn Quách Tiếu Nhu một cái, trong lòng cảm thấy bực mình không chịu nổi: Tại sao hai người này lại còn chưa đi? Thật ra thì cô đang rất gắng gượng.
Hiểu rõ gật đầu, Quách Tiếu Nhu cũng có cảm giác như vậy: "Nếu không thì chúng ta gọi một chút kem đi, cần phải hạ hỏa."
"Được đó, nóng muốn xỉu luôn." Chỉ một lát sau nhân viên phục vụ liền đi tới, hai người lại gọi một phần điểm tâm và hai ly kem.
"Vâng ạ. Xin chờ một chút."
Nhân viên phục vụ vừa mới xoay người lại, Đào Trinh đột nhiên lên tiếng nói: "Chào cô, có thể ghép bàn được không? Đã lâu rồi không gặp nhau, chúng ta ghép bàn lại đi."
Mắc ói thật sự là mắc ói mà, trong lòng của Hiểu Nhi khóc tang một trận, ở phía bên kia, Quách Tiếu Nhu đã đứng dậy lên tiếng nói:
"Có thể để cho người ta ăn cơm hay không vậy hả? Cô có thể nào đừng có khiến người ta cảm thấy buồn nôn được không? Bọn tôi với cô không quen biết nhau, ở nơi này không có chào đón cô! Mắt của cô mọc ra là để thở hả? Còn cần người ta phải đuổi cô đi nữa à."
Sắc mặt chợt trắng bệch khó coi, Đào Trinh mang một gương mặt lã chã chực khóc: "Tôi không có ý xấu mà, Tiếu Nhu, có phải là cậu đã hiểu lầm tôi gì đó rồi không? Cậu đừng có ghét tôi mà."
Ngụ ý chính là Hiểu Nhi đã nói xấu cô ta.
"Muốn diễn tập thì chuyển sang nơi khác mà diễn, tôi sợ mình bị nổi mụt lẹo, đừng có cản trở chúng tôi ăn cơm."
Trợn trắng mắt, rất muốn nói với cô ta ba chữ "cút cút cút", lời đã đến bên miệng rồi, Quách Tiếu Nhu lại hơi chú ý đến hình tượng của mình mà nuốt trở vào, dù sao thì nơi này cũng là nhà hàng cao cấp, còn có không ít người.
Vừa mới định ngồi xuống, Trương Việt Khánh đang đỡ Đào Trinh khóc thút thít lên tiếng nói, giọng điệu rõ ràng đã có chút không vui: "Tiếu Nhu, Trinh Trinh đang mang thai, mọi người cũng là bạn học với nhau, nói chuyện kiểu gì vậy chứ?"
Anh ta vừa lên tiếng thì Quách Tiếu Nhu càng xù lông thêm:
"Cô ta đang mang thai cũng không phải là con của tôi, có liên quan cái khỉ gì với tôi chứ? Cô ta mang thai nên đầu óc choáng váng, mắt của anh cũng bị mù rồi hả? Cũng không phải là tôi mời cô ta đến đây, mang một cái thôi mà cũng không nổi nữa à, làm người thứ ba cướp đi tình yêu của người ta mà còn có lý lẽ? Muốn biểu hiện tình yêu nồng nàn thì đổi một nơi khác đi, tôi không muốn nôn ra đâu."
Nói xong Tiếu Nhu ngồi xuống ngay lập tức.
Hiểu Nhi cũng không lên tiếng, nhanh tay rót cho cô một ly nước.
Ánh mắt đang nhìn xem náo nhiệt ở bên kia cũng liếc qua, trên mặt của Trương Việt Khánh cũng hơi không nhịn được lập tức nhỏ giọng trách mắng: "Cô chơi với cái loại bạn bè gì vậy? Khó trách cô cũng trở nên giống như là con nhím."
Hiển nhiên câu nói này có hàm ý riêng là đang nói với Hiểu Nhi.
Quách Tiếu Nhu còn chưa lên tiếng, Hiểu Nhi "rầm" một cái đứng dậy.
"Tôi kết bạn với ai thì có liên quan gì đến anh à? Anh thì là cái thá gì, dựa vào cái gì mà bình phẩm từ đầu đến chân bạn của tôi chứ? Người không cùng chí hướng thì không thể bàn mưu được, cũng không tốt lắm, chúng ta đều biết "thỏ không ăn cỏ gần hang", tôi lại không mời các người đến đây. Cứ lôi kéo ở chỗ này làm cái gì, còn chưa chịu cút?"
Con cọp nhỏ gào thét, trong chốc lát tất cả mọi người đều bị cô làm cho đứng hình, dường như Trương Việt Khánh cũng không ngờ tới cô sẽ dám làm um sùm ở nơi công cộng. Bắt được một tia tổn thương lóe lên ở đáy mắt của cô rồi biến mất, cũng ngây người hết mấy giây.
Sắc mặt thay đổi, cánh môi cử động mấy lần, nhưng anh ta vẫn không thể nào phát ra âm thanh.
"Tiểu Hiểu, thôi bỏ đi, chấp nhặt với cái loại người này làm gì chứ. Đi thôi đi thôi..." Quách Tiếu Nhu đã thấy được, đương nhiên Đào Trinh cũng có cảm giác, móng tay bén nhọn thiếu chút nữa đâm thủng cả lòng bàn tay, ngược lại là cô ta kéo cánh tay của Trương Việt Khánh, dịu dàng nói:
"Đều là do em không tốt, đừng làm tổn thương hòa khí, chúng ta đi thôi, tối nay còn phải tham gia buổi tiệc nữa đó."
Nhìn thấy hai người bọn họ, Quách Tiếu Nhu cũng cảm thấy rất buồn nôn, trả tiền xong thì hai người liền cầm ly kem đi ra khỏi cửa. Bước nhanh đi được một đoạn, từ từ mới chậm lại, Quách Tiếu Nhu cũng cũng nhìn thấy được cô đang mất mát.
"Tiểu Hiểu, cậu không sao đó chứ?"
Lắc lắc đầu, Hiểu Nhi rơm rớm nước mắt cười cười: "Rất là đáng thương có đúng không? Tớ đã từng yêu ba năm rồi, người đàn ông mà tớ đã chờ đợi ba năm... từ trước đến nay đều không hề tin tưởng tớ."
Anh ta bởi vì bảo vệ cho Đào Trinh, chất vấn cô bị bạn bè dạy hư? Tình huống này vào ngày hôm nay, nếu như là người hiểu rõ thì cũng sẽ không giận lây sang cô đâu nhỉ?
Trong lòng chua chát đau khổ, nhịn không được mà thấy thất vọng.
"Loại đàn ông có đầu óc bị ngâm cứt như thế này, cậu còn đau lòng cái gì nữa chứ? Rời khỏi được càng sớm thì càng may mắn. Tiểu Hiểu, cậu còn muốn tiếp tục phải lãng phí ư? Thật ra thì tình cảm cũng giống như một canh bạc, nếu như cậu còn không chịu ra tay tàn độc nhẫn tâm, sớm muộn gì thì càng ngày càng lún sâu, mất mạng như chơi. Cho dù sự mất mát bây giờ của cậu lớn cỡ nào đi nữa, đừng có không can tâm, đừng làm tổn thương mình. Nếu như không thoát khỏi ma chú của anh ta, gặp một lần thì cậu còn sẽ tổn thương thêm một lần, khổ sở thêm một lần."
Xoay người lại, Hiểu Nhi cho Quách Tiếu Nhu một cái ôm to lớn: "Có đôi khi có một người bạn thì có thể vượt qua hết tất cả."
"Tiếu Nhu, chúng ta đi tham gia buổi tiệc họp mặt đi, đã đi đến nước này rồi, bắt đầu kể từ bây giờ tớ sẽ không để cho quá khứ của mình trở thành điểm yếu của tớ đâu."
Cùng lắm thì bị chế nhạo, thì sao chứ? Bị chế nhạo lâu rồi, cô mới có thể chân chính miễn dịch được.
Đau đớn nhất thời so với việc đau đớn cả đời thì còn tốt hơn, năm đó cô chính là đã sống như vậy. Ở Thanh Thành cũng có người quen cũ, chẳng lẽ cô còn có thể tránh né, đổi sang sống ở một thành phố khác à?
Không được, cô phải bước qua cái hố này.
Người không làm chuyện xấu thì sẽ không sợ ánh sáng!
"Được cho dù tốt xấu thì tớ cũng sẽ đứng ở bên cạnh của cậu, đi chọn quần áo đi."
Nắm chặt tay của Hiểu Nhi, hai người quăng ly kem đi, lập tức bước nhanh rời khỏi.
…
Buổi tối, trong phòng tiệc của khách sạn Hoài Niệm, một bữa tiệc nhỏ long trọng và thời thượng đang được tổ chức.
"Nè, nghe nói là Giang Hiểu Nhi cũng đang ở Thanh Thành đó, không biết là cậu ta có đến đây hay không nhỉ?"
"Chắc có lẽ là không có mặt mũi đến đâu! Trước kia là một công chúa kiêu ngạo biết bao nhiêu, có nhiều cậu chủ nhà giàu cứ vây xung quanh của cậu ta, cậu ta cũng không thèm nhìn một cái, kết quả là bạch mã hoàng tử tuyển chọn ra từ biết bao nhiêu người lại bỏ rơi cậu ta trong hôn lễ... Ha ha, năm đó cũng đã trở thành trò cười của toàn Phong Thành, trường đại học Thánh Á có ai mà không biết chứ?"
"Nghe nói là nhà bọn họ cũng đã phá sản rồi, thật là đáng thương, từ một cô công chúa lập tức biến thành người nghèo, không có cái gì cả rồi. Haha, ông trời thật sự quá công bằng, các cậu nói xem, nhan sắc của cô ta xinh đẹp biết bao nhiêu, dáng người cũng đẹp, làn da cũng tốt... Năm đó chồng của tôi còn mê mẩn cô ta muốn chết."
…
Hiểu Nhi và Quách Tiếu Nhu vừa mới đi vào, nghe được chính là một trận miệt thị.