CHƯƠNG 151: YÊU PHẢI PHÙNG DỊCH PHONG?
Vào lúc này, quản lý khom người nhặt nhạnh lá cờ và những túi giấy đựng rác.
“Hay là nói về hiệu ứng quảng cáo hiện tại đi nhỉ, có những lúc không thể thiếu phí đại diện sản phẩm của minh tinh được đâu, hôm nay, chúng ta cũng mời cô Nissa đến giúp sức!”
Bàn tay vô tình lật trang giấy, lại không ngừng xuýt xao, giọng nói nho nhỏ, nhuốm vẻ tò mò cất lên.
“Ồ, đẹp quá, cô gái này là ai vậy?”
“Thảo nào khiến cho cặp đôi nọ cãi nhau! Đúng là không cùng một đẳng cấp!
“Làn da này, không làm trắng, hiệu quả khiến cho mọi người ngạc nhiên!”
Ánh mắt anh vô tình đảo qua, suýt nữa mắt của Mạc Ngôn đã lọt ra khỏi tròng, đôi mắt lạnh lẽo trừng to:
“Khụ khụ!”
Sao lại là cô ấy? Mắt của mấy người này mọc ra để thở đó hả? Chưa từng nhìn thấy sắc mặt của người nào đó đen sì rồi hay sao? Còn bàn tán về người phụ nữ một cách sôi nổi trước mặt cậu ta nữa chứ.
Rõ ràng chỉ để lộ tấm lưng thôi, nhưng có lẽ tấm hình đã được xử lý, đường cong quyến rũ, lễ phục đỏ rực, đôi môi đỏ mọng và hình săm tỏa sáng trên lưng, chỉ một tấm hình đã đẹp như mộng ảo, làm chấn động linh hồn của mọi người.
Vào lúc ấy, tiếng bước chân đi đi lại lại vang lên dồn dập:
“Mau qua đó xem xem, son môi ở gian bên đó nổi tiếng ghê!” “Không phải anh thích cô người mẫu rồi đấy chứ? Đã nói là không thích đỏ thuần mà sao anh còn mua?”
“Ôi, người đẹp kia! Cô người mẫu ở bên đó hết sức đoan chính, đẹp chết đi được! Trước giờ tôi chưa nhìn thấy ai đẹp được như cô ấy! Đi xin số điện thoại nhé?”
“Còn đẹp hơn người mẫu xe nữa à? Nhưng nơi đó chẳng phải bán son môi phụ nữ à?”
“Không thể so sánh được biết không? Sợ cái gì, chúng ta có thể mua cho mẹ, mua cho chị, bạn gái...
Bóng người trước mặt đảo qua đảo lại, Phùng Dịch Phong mười phần chắc chín!
Ngoại trừ tiểu yêu tinh thích đi rước họa nhà anh ra, chắc không ai có thể khuấy lên sóng lớn như vậy đâu.
Mọi người vẫn còn chưa bình tĩnh lại, Phùng Dịch Phong đã nhấc chân đi sang đấy.
Từ đằng xa, anh đã nhìn thấy Hiểu Nhi đứng giữa quầy trung tâm, cô mặc bộ đầm đen vừa người, đi đôi giày cao gót cùng màu, dáng người thon thả, mái tóc búi, trang điểm nhã nhặn và tự nhiên, nhưng lại son màu đỏ thuần, rất giống với khẩu hiệu ở một bên:
“Một lớp son khiến lòng người ngỡ ngàng!”
Gương mặt của cô sắc sảo, có cặp môi mọng, cơ thể đẫy đà, không trang điểm làn da cũng ưng ửng đỏ, trắng trẻo quyến rũ, bây giờ lại son màu đỏ tươi, hơi hé mở như thể đang mời gọi mọi người đến hôn mình, rõ ràng ăn mặc đơn giản, nhưng khi son màu đỏ tươi lại quyến rũ hút hồn người!
Xung quanh cô bày những chiếc kệ đựng toàn đồ trang điểm, có nhân viên bán hàng, còn cô chỉ đứng ở đó, cầm đóa hoa hồng trong tay, đôi môi mấp máy, hoặc lạnh lùng, hoặc cười mỉm, thỉnh thoảng tạo vài dáng POSE.
Những tiếng hét vẫn rộn ràng xung quanh, đến nhân viên bán hàng cũng hăng hái như được bơm máu gà.
“Thưa chị, chào mừng chị đến với dòng son môi Rosa Mousse mới ra mắt của công ty MM chúng tôi, có thể giữ ẩm được lâu, một lớp son thôi cũng đẹp lắm rồi. Son thơm thoang thoảng mùi hoa tường vi, chất mềm mại như kem. Sẽ đem đến một trải nghiệm và sự hưởng thụ hoàn toàn mới cho chị, mỗi một người phụ nữ đều nên sở hữu em son này! Vỏ son cũng hết sức xinh đẹp...”
“Người mẫu sử dụng màu son giới hạn số lượng bán, Sức Quyến Rũ Của Tường Vi, một lớp son thôi cũng đã giúp bạn thu hút ánh nhìn! Thưa anh, bạn gái của anh xinh đẹp quá, hay anh mua tặng cho cô ấy một thỏi nhé!”
Bởi vì chỉ cần phụ trách tạo dáng, không phụ trách bán hàng, tư thế đứng của Hiểu Nhi lộ ra vẻ cao quý, có cảm giác hơi xa cách, nhưng đảo mắt khắp vòng người, lúc vóc dáng cao ráo của anh đập vào mắt cô, cô hơi khựng lại, Hiểu Nhi mím môi trong vô thức, né tránh tâm mắt của người ấy.
Trước đây, cũng trong tình huống như thế này, chắc chắn cảm giác đầu tiên nảy lên trong cô là chột dạ, muốn giải thích với anh.
Nhưng lần này, không biết vì sao chỉ còn thấy trống rỗng.
Cũng như thế, Phùng Dịch Phong đã bị cô mài mòn, anh đã quen với việc này rồi, chỉ có điều anh vẫn cảm thấy như thể mắc xương trong cổ họng, thấy những người đàn ông bên cạnh nhìn cô đăm đăm như hổ đói dòm mồi, lòng anh khó chịu tột cùng. Hiểu Nhi xoa dịu lòng mình, cô muốn né tránh ánh mắt của anh, nhưng Phùng Dịch Phong vẫn luôn nhìn cô chăm chú, một hồi lâu sau, hai người cách nhau một khoảng không, giữ tư thế này rất lâu.
Lần này, nếu như không nhận ra được điều gì thì quản lý thật sự nên đi chết rồi.
Một lúc lâu sau, ông ta và nhóm người đằng sau cúi đầu, liên tục nuốt nước miếng.
Cũng không biết đã đứng bao lâu, quản lý thật sự không chịu nổi nữa, bèn nói: “Tổng giám đốc, có muốn vào trong xem không? Bên trong còn nhiều hoạt động lắm...có tiết mục của cô Nissan nữa!”
Chủ yếu là nhóm người này mặc đồ tây mang giày da bảnh bao, đứng tụ tập ở đây thì hơi kỳ kỳ!
Phùng Dịch Phong chợt tỉnh táo lại, tiếp tục đi sang một bên.
Gần như cùng lúc đó, Hiểu Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Công việc trong ngày hôm nay quá xá thuận lợi, dù gì cũng là cuối tuần, còn chưa đến một giờ, Hiểu Nhi đã tan ca, Wison cũng đã tìm được người mẫu thay thế.
“Cô Giang, cô vất vả rồi, cảm ơn cô vì đã giúp đỡ chúng tôi! Nói thật lòng, hiệu quả cô mang đến còn cao hơn những ngôi sao chuyên nghiệp nữa! Nếu như có thể, nếu cô có thời gian, ngày mai, ngày kế chào mừng cô đến bất kỳ lúc nào...”
“Anh quá khen, nhờ anh cho tôi cơ hội này!”
Sau khi nhận tiền, kiểm tra lại tài khoản, cảm giác đầu tiên trong lòng cô không phải là vui mừng, thậm chí cô còn không hứng thú với công việc làm thêm trong hai ngày tới nữa kia.
Không biết tại vì sao, đột nhiên tiền không còn kích thích được sự tích cực trong cô, từ tận đáy lòng cô không muốn nhận thêm việc làm, ít nhất trong hai ngày sau, cô sẽ không nhận nữa!
Cô uyển chuyển từ chối, nói thêm một vài lời lẽ khách sáo, Giang Hiểu Nhi nghỉ ngơi trong giây lát rồi mới đi mặc lại đồ của mình. Chiếc áo sơ mi vừa vặn màu trắng, phối cùng với váy đen, đồng phục tiêu chuẩn của dân văn phòng.
Lần đầu tiên, Giang Hiểu Nhi cảm thấy hơi mệt, bèn đi vào nhà vệ sinh tẩy trang, tiện thể rửa mặt cho tỉnh táo.
Vừa mới ngoặt ra lối rẽ hành lang, cô đã nghe thấy giọng nói yêu kiều của một cô gái vang lên: “Anh Phùng...”
Hiểu Nhi hốt hoảng ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang níu cánh tay Phùng Dịch Phong, cơ thể cô ấy thon thả, phong thái duyên dáng, dường như đến cách đứng cũng từng được huấn luyện, rất biết cách phát huy sở trường của mình, vừa nhìn đã biết cô ta là nghệ sỹ từng được tập luyện rồi, đề phòng bị chụp lén, ba trăm sáu mươi độ không có góc chết.
Tư thế của hai người bọn họ hết sức thân mật, cảm giác chua chát xộc lên cổ họng cô, đến trốn tránh cô cũng không kịp trốn, cô chỉ mím môi buồn bã, đi ngang qua hai người họ như thể chẳng có ai, bước thẳng vào trong nhà vệ sinh nữ.
Ánh mắt của Phùng Dịch Phong cũng bám theo cô, còn cô gái đó, dường như cảm thấy lúng túng khi bị đụng mặt, bèn rút tay về.
Giang Hiểu Nhi ngẩn ngơ trong nhà vệ sinh một hồi, đến ánh mắt của cô cũng trở nên trống rỗng, cô ỉu xìu như thể bị bệnh vậy, từ đầu đến chân đều khó chịu.
Cổ họng của cô đắng chát một cách lạ lùng, Giang Hiểu Nhi bình tĩnh lại, ngẩng đầu hít vào một hơi thật sâu, rốt cuộc cô bị làm sao thế? Hai năm nay, cô cảm thấy mình giống như một người phụ nữ kim cương mình đồng vách sắt, những thứ như nước mắt, vốn không thuộc về cô.
Lẽ nào cô thật sự yêu Phùng Dịch Phong rồi ư?