CHƯƠNG 77: THÍCH SẠCH SẼ, NGỦ TRÊN GỐI ANH
Ngày hôm sau thức dậy, sắc mặt Phùng Dịch Phong vẫn rất khó coi, mặc dù Hiểu Nhi lấy lòng nấu bữa sáng phong phú, nhưng ngay cả nhà ăn anh cũng không vào, trực tiếp đi luôn!
Vì chuyện này, mối quan hệ của hai người như hoàn toàn đóng băng, còn hỏng hơn cả lúc đầu khi mới quen biết.
Một ngày nay, tâm trạng của Phùng Dịch Phong như nuốt phải lửa, tâm trạng của Hiểu Nhi cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Tan tầm, lần đầu tiên cô không dám dây dưa, nhanh chóng trở về nhà, còn rất khó chịu chuẩn bị mấy món ăn có mặn có chay, chỉ đợi người nào đó về nấu.
“Đều nói đưa tay không đánh người mặt cười, mình nói xin lỗi, xong lại nhận sai, cũng coi như nhận lỗi rồi, có lẽ được rồi nhỉ?”
Hiểu Nhi vẫn một lòng một dạ suy nghĩ không thể khiến chuyện này càng lớn hơn, bóp chết lửa giận ở trong nôi sớm một chút mới là cách tốt nhất. Nhưng đợi mãi đến chín giờ, ngoài cửa vẫn im ăn như ở “thôn quỷ”.
Bụng đã bắt đầu ùng ục kháng nghị mấy lần, cô đứng dậy đi gọt trái cây.
Đợi đến mười giờ, trên cơ bản cô đã có thể đoán ra có lẽ người nào đó sẽ không về.
Trong phòng bếp, cô cho thịt đã chuẩn bị trước vào tủ đông, món ăn không thể giữ lâu thì chuẩn bị buổi sáng sẽ nấu. Dọn dẹp xong, Hiểu Nhi mới đi rửa mặt.
Đợi cô đi ra đã sắp mười một giờ rồi.
Cô nhìn cửa, lại nhìn lên giường: “Cuối cùng có về không? Có muốn ngủ trên giường nữa không? Cũng không nói một tiếng, thật lãng phí mà!”
Sắp xếp lại chăn nệm, cô vẫn nằm xuống trên sofa.
Vốn muốn đợi một lát, nhưng chỉ trong chốc lát, mí mắt đã sắp không mở lên nổi, chẳng mấy chốc cô đã mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Vừa xoay người, bịch một tiếng, Hiểu Nhi mở mắt ra, chỉ thấy nửa người đã rơi khỏi sofa rồi. Mà lúc này trời đã sáng, giường đệm bằng phẳng, không chút nhăn nhúm.
Anh thật sự không trở về?
Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên anh không về nhà ngủ!
Trước đây, anh có đi công tác cũng sẽ thông báo một tiếng!
Cô bò dậy, trong lòng hơi chua xót, rõ ràng vẫn còn sớm, nhưng cô không ngủ được thêm chút nào.
Hiểu Nhi thức dậy, ra ngoài chạy mấy vòng, trở về, Hiểu Nhi lại xào rau, nhưng không muốn ăn chút nào.
“Tức giận thì mắng cô một trận thôi, như vậy là thế nào chứ?”
Khó chịu một tiếng, Hiểu Nhi bèn đi làm.
Trước kia lúc làm việc đều là lúc cô thoải mái nhất, thỉnh thoảng còn có thể lười nhác trong lúc bận rộn, có chút thời gian nghỉ ngơi. Nhưng từ khi ầm ĩ không vui với Phùng Dịch Phong, từng phút từng dây đều trở nên sống một ngày bằng một năm.
Lúc phiên dịch tài liệu, thỉ thoảng cô sẽ đưa mắt nhìn điện thoại, đờ đẫn một lát. Nếu nói cô có suy nghĩ gì, thật ra thì chẳng có gì cả, đầu óc trống rỗng.
Liên tục vài ngày, Phùng Dịch Phong vẫn không về nhà, Hiểu Nhi lại đối mặt với cái giường hoảng hốt đến nửa đêm.
Tắm xong, cô vung vung tóc, trực tiếp bò lên trên, đập mạnh hai cái lên gối anh: “Quỷ nhỏ mọn, quỷ nhỏ mọn!”
Cô cũng không làm gì cả? Còn vắt óc suy tính muốn làm lành với anh, anh thì hay rồi, còn không chịu trở về!
“Thích sạch sẽ đúng không? Cho anh không về, em sẽ ngủ trên gối của anh luôn!”
Hiểu Nhi nghiêng người nằm ngang, chiếm hơn nửa cái giường lớn, trực tiếp nằm bò trên gối anh ngủ mất, kỳ lạ là tối nay cô lại ngủ rất ngon.
***
Ngày hôm sau, ánh mặt trời rực rỡ, tâm trạng của cô cũng thoải mái theo.
Hiểu Nhi thay một cái váy xinh đẹp, trang điểm duyên dáng đi làm. Hiếm khi hôm nay thời gian trôi rất nhanh, hiệu quả rất tốt.
Tiếng chuông tan tầm vang lên, cũng giống như lập tức chấm hết một ngày có tâm trạng tốt, cô nghịch ngòi bút, khó chịu nằm sấp trên bạn:
“Về nhà à? Về nhà không? Vẫn nên về nhà nhỉ! Haiz, thật sự khiến người ta buồn phiền mà!”
Hiểu Nhi tắt máy tính, trong lúc lơ đãng nhìn lướt qua lịch trên bàn, ánh mắt chợt dừng lại: Sắp đến sinh nhật của mẹ rồi.
Trước kia lúc còn có ba, sinh nhật hàng năm cả nhà nhất định sẽ chúc mừng cùng nhau, không phải mỗi lần đều làm lớn, nhưng cho dù bận bao nhiêu, cũng sẽ cùng nhau ăn bữa tối. Mà mỗi năm đến sinh nhật của mẹ, ba đều sẽ tặng mẹ một chiếc nhẫn, kim cương này, vàng này, bạc này, còn có gỗ nữa, rất nhiều loại, cũng đều là tấm lòng của ba.
Tình yêu của ba và mẹ luôn là điều cô hâm mộ nhất.
Trước kia điều kiện trong nhà tốt, cũng không phải bên cạnh ba không có cám dỗ, nhưng ba thường treo bên miệng một câu “Hoa bên ngoài chỉ là ham muốn nhất thời, còn vợ ở nhà không thể bỏ được”, mà mẹ cũng hay nói “Lấy gà theo gà lấy chó theo chó”!
Mà sóng gió ba năm nay, mẹ thật sự cũng đang thực hiện lời hứa. Đồ có thể bán bọn họ đều đã bán hết rồi, chỉ có những chiếc nhẫn kia, mẹ cắn răng chống đỡ, từ đầu đến cuối chưa từng đụng vào nó. Vì mỗi chiếc nhẫn đều đại diện cho con đường hai người đã đi qua, mang theo kỷ niệm và gió mưa của hai người.
Cho nên từ nhỏ cô đã mong chờ vào tình yêu, trong lòng cũng luôn hướng tới câu chuyện tình yêu đẹp chắp tay đi đến bạc đầu như của cha mẹ. Cũng vì thế, cô không chỉ cẩn thận với tình yêu, thậm chí còn có chút đề phòng, trước đây, trong thế giới của cô, đây là một giấc mộng hoàn mỹ mà cô theo đuổi.
Nhưng thực tế đã đánh mạnh cô một bạt tại.
Cô chọn tới chọn lui, cẩn thận lại cẩn thận, không ngờ cuối cùng…
Ba năm nay, ba nằm trên giường bệnh, cô và mẹ mệt mỏi vì kế sinh nhai, hai năm trước cái gọi là “sinh nhật” đã ném ra sau đầu từ lâu, lúc nhớ tới, cô và mẹ sẽ thêm một bữa sủi cảo và mì trường thọ. Một năm cuối cùng, cuộc sống của bọn họ mới tốt hơn một chút, lúc sinh nhật, cô tặng cho mẹ một cái túi xách thường dùng.
Tuy năm nay cũng không thể nói là tốt, nhưng ít nhất cũng không quá tồi tệ.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, cho dù là cho mình hay cho ba, cô vẫn muốn tặng mẹ một chiếc nhẫn, cũng xem như một nguyện vọng tốt đẹp, hy vọng từ đấy viết tiếp mối tình chiếc nhẫn của hai người, hy vọng năm sau ba có thể tự mình hoàn thành.
Cô ra ngoài bèn đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Vì điều kiện có hạn, Hiểu Nhi biết không thể quá tùy tiện, nếu không mẹ cũng sẽ không vui. Sau khi suy nghĩ đủ kiểu, cô vẫn cảm thấy trang sức vàng bảo đảm giá tiền thích hợp hơn, nếu không có khảm nạm quá quý giá, mấy triệu cũng đã đủ rồi, mình tăng ca nhảy múa thêm hai lần cũng được.
Trong lòng đã xác định giá cả, cuối cùng chỉ cần chọn kiểu dáng thôi.
Liên tục đi tới mấy nhà, vẫn không có chiếc nào mình thích lắm, Hiểu Nhi bèn muốn đi hết con đường này, cũng không quá gấp gáp.
Thấy một cửa hàng trang sức lớn lộng lẫy đang mở ra một cánh cửa, Hiểu Nhi bèn đi vào.
“Hoan nghênh đã đến G&F! Chào cô, có thể phục vụ gì cho cô không ạ?
Hiểu Nhi gật đầu, đáp lại bằng một nụ cười nhạt: “Tôi muốn xem thử một chút!”
“Được, mời vào trong!”
Nhân viên bán hàng rất nhiệt tình, ấn tượng đầu tiên rất tốt, The Goddess of fortune(Vận mệnh nữ thần), cô cũng rất thích cái tên này.
Hiểu Nhi đi về phía quầy chuyên bán vàng ở một bên, vừa liếc mắt nhìn thoáng qua, cô lập tức nhìn trúng một chiếc nhẫn nạm ngọc, vàng 18K khảm ngọc Hòa Điền màu xanh lá đậm, vô cùng cao quý thanh lịch, giá cũng không cao:
“Làm phiền cô, tôi muốn chiếc này!”
Lúc này, một đôi khuyên tai kim cương tạo hình con bướm trên quầy trưng bày đột nhiên hấp dẫn ánh mắt cô…