CHƯƠNG 99: GHEN!
Trên màn hình điện thoại, chữ ‘chú’ hiện lên, nhưng Hiểu Nhi đã mất đi cái cảm giác rung động như ban đầu.
Cô lau nước mắt và ngửa đầu tự nhủ: “Không được khóc! Mày khóc cái gì? Mày khóc vì đàn ông chưa đủ hả?”
Cô để mặc cho điện thoại reng mà không bắt máy!
Tiếng chuông điện thoại ngừng reng, rồi lại reng lên lần nữa, cô co hai chân lại và cắn môi mình. Điện thoại không reng nữa, mắt cô lại ướt lần nữa:
“Ngay cả đến ba cuộc cũng không có, ở trong lòng anh, em không bằng với ba cuốc điện thoại có phải không?”
Cô cười cười rồi cuối cùng cũng ngưng không khóc nữa: “Mình là cái gì? Vốn dĩ không nên hy vọng mà…”
Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại rất để ý! Dù sao thì anh là người đàn ông duy nhất của cô, trong lòng Hiểu Nhi, vị trí của Phùng Dịch Phong không thua gì Trương Việt Khánh.
Bất luận thế nào thì bây giờ hai người còn có mối quan hệ hôn nhân, cho dù chỉ là duy trì cho cuộc hôn nhân này bình thường cũng được mà! Vì sao lại khiến cho cô trở nên tội nghiệp như vậy?
Vừa định cất điện thoại vào để đi rửa mặt, điện thoại báo có tin nhắn đến, là tin của Phùng Dịch Phong gửi đến, nội dung chỉ có hàng chữ: ‘Messenger!’
Cô tiện tay nhấn vào mới phát hiện messenger của mình thoát ra từ lúc nào, vừa đăng nhập vào, đã nhìn thấy tin nhắn của anh, vừa có tin nhắn chữ, vừa có tin nhắn thoại:
[Vừa rồi là phục vụ làm dơ phòng tắm nên vệ sinh lại!]
Cô bĩu môi, rồi lại chu môi lầm bầm: “Ai thèm tin anh!”
Tiếp theo là mấy tấm hình chụp phòng khách sạn, và còn hình ảnh cô phục vụ với mũi đó, dáng vẻ nhỏ nhắn tội nghiệp, toàn bộ đều được chụp gửi qua cho cô.
Nhưng khoảnh khắc này, nhìn những tấm hình này, Hiểu Nhi cũng không tin theo bản năng mình, cô cho rằng việc anh tìm đại cô phục vụ nào đó chụp vài tấm hình rồi gửi cho cô, đó là chuyện quá dễ dàng đối với anh!
Không lâu sau, Phùng Dịch Phong gọi video call cho cô.
Lần đầu tiên: cô không bắt máy.
Phùng Dịch Phong lại gửi tin nhắn qua: “Giờ gan to rồi phải không! Nhận điện thoại, không thì anh trở về, có hậu quả gì tự em gánh!”
Quả nhiên còn dám uy hiếp cô?
Hiểu Nhi cũng tức giận mà trừng lớn mắt, đến nỗi tròng mắt của cô thiếu điều sắp lọt ra ngoài.
Cô chà chà điện thoại vài cái, lúc này Phùng Dịch Phong lại gọi video call cho cô lần nữa, lần này cô bắt máy, nhưng lại xoay mặt đi, mím môi lại.
Thân hình vạm vỡ của anh chiếm trọn màn hình, giọng nói nhẹ nhàng hiếm hoi của Phùng Dịch Phong vang lên: “Em khóc à? Sao vậy, Ghen thật sao?”
Hiểu Nhi nhận cuộc gọi rồi, nhưng cô không nhìn thẳng anh, cũng không lên tiếng.
Có vẻ như cô đã thật sự giận rồi, sắc mặt có chút khó coi, thấy vậy Phùng Dịch Phong lắc lắc điện thoại để cho cô nhìn thấy cả căn phòng:
“Em xem, trong phòng không có người khác, vừa nãy là anh đang làm việc, quần áo còn chưa thay nè… phục vụ phòng làm bể đồ, còn làm dơ tấm thảm! Anh nói cô ta vài câu, cô ấy sợ mình bị phạt tiền, cho nên khóc lóc xin được vệ sinh làm sạch, làm trễ giờ anh dùng phòng tắm, bị anh nói vài câu! Không có chuyện như em nghĩ …”
Tuy khóe mắt cô có nhìn lướt qua, xác nhận anh đúng là đang mở laptop, giường rất ngăn nắp, anh đang mặc áo sơ mi trên người, nhưng lúc này thì cho dù như thế nào cũng không thể trở về như ban đầu lúc này được, Hiểu Nhi cũng chỉ bán tín bán nghi.
Vì vậy cho nên cuộc điện thoại này lại trở thành có mỗi mình Phùng Dịch Phong nói, cô không có phản ứng gì nhiều, nhưng lại không ngắt điện thoại.
Cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, đầu dây bên kia, Phùng Dịch Phong nói đến nổi có chút khô miệng, đến nổi có chút bực rồi, thấy cô chịu hiện nguyên gương mặt lên màn hình, lúc này anh mới nói:
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, trễ rồi, ngủ sớm nha! Qua hai ngày nữa là anh về rồi!”
Trong lòng cô thầm nghĩ: “Anh về hay không liên quan gì đến tôi!” Hiểu Nhi bất giác tự đưa tay quệt miệng, đồng thời còn để lộ ra chút cảm xúc.
Lần đầu tiên gặp phải được cơn giận của phụ nữ, Phùng Dịch Phong có thể được coi là có kiên nhẫn, anh biết do cô nhất thời bị kích động quá, nên vẫn còn tức giận, anh không so đo tính toán với cô, và nói tiếp: “
“Thật ra, anh … nhớ em mà!”
Anh có chút không quen khi nói những câu này , nói ra rồi, anh vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên, nhưng cuối cùng thì Phùng Dịch Phong cũng đã nói ra miệng.
Nhưng với cô thì trong lúc này, cô chỉ cảm thấy anh đang dỗ ngọt cô, lời mật ngọt của đàn ông thì cô đã nếm trải quá nhiều rồi, còn hay hơn cả những lời này, cho nên cái nỗi khổ ‘không quen’ của anh trở thành cái ‘không tình nguyện’ trong mắt cô.
“Em không nói ‘chúc ngủ ngon’ với anh sao?”
Thấy lúc nãy gọi điện, miệng cô nói không ngừng, nhưng đến cuộc video call này của anh, cô lại không nói chữ nào, Phùng Dịch Phong cảm thấy có chút buồn bực, vốn dĩ ban đầu anh còn đang rất vui!
Không hiểu vì sao, anh không thích nhìn thấy cô như vậy.
Cô đoán nếu như mình không lên tiếng thì chắc cuộc video call này sẽ không biết kéo dài đến khi nào, cuối cùng thì cô cũng lên tiếng hoàn thành tâm nguyện của anh :
“Ngủ ngon!”
Giọng nói rõ ràng có cảm giác lạnh nhạt tổn thương, trong tích tắc Phùng Dịch Phong cảm thấy trong lòng mình chua xót: “Ngủ ngon!”
Lúc này là Hiểu Nhi cúp điện thoại trước.
Buổi tối hôm đó, cả hai người đều rất không vui, cả hai đều trằn trọc, và không ai ngủ được.
***
Sáng hôm sau thức dậy, Hiểu Nhi lại co người ôm lấy chân ngồi thừ người ra đó lúc lâu.
Đã rất lâu rất lâu, cô không bị mất ngủ giống như vậy.
Ba năm nay, ngoại trừ lúc ban đầu chia tay với Trương Việt Khánh, cô còn phải uống thuốc an thần, nhưng hai năm gần đây, hầu như là lúc nào cô cũng cảm giác cơ thể sức lực kiệt quệ, đến cả đứng cũng có thể ngủ được, mất ngủ đối với cô đúng là chuyện lạ hiếm có.
Vốn tưởng rằng chuyện giữa nam nữ, đối với cô mà nó đã quá bình thường, cũng không còn gì quan trọng nữa, nhưng không ngờ chỉ mới chút chuyện cỏn con như vậy lại có thể trở thành cái gai trong tim cô, cả đêm vẫn chưa thể nhổ đi được.
Cô vuốt vuốt tóc mình, rồi bất giác thở dài: Không phải nói tình yêu có độc sao, sẽ không dám đụng vào nữa sao? Vậy tại sao bây giờ rõ ràng biết chắc là đang uống thứ nước có độc, nhưng sao lại không thể khống chế bản mình được chứ?
Hiểu Nhi đứng dậy với tâm trạng phiền não, cô đi tắm rửa cho tỉnh táo, rồi dọn dẹp mọi thứ, sau đó đi đến bệnh viện.
***
Bên trong bệnh viện, Hiểu Nhi ngồi bên cạnh giường cầm lấy bàn tay gầy trơ xương của ba mà nước mắt cô bất giác lăn dài xuống má: “Ba, là con bất hiếu, con chọc ba tức đến nông nổi này...”
Đúng vậy, cô có tư cách gì mà tổn thương vì tình cảm? Cô có tư cách gì để giận dỗi với Phùng Dịch Phong? Ba cô vẫn còn đang trong bệnh viện, cô còn rất nhiều chuyện phải làm, cô không có tư cách để buồn, thậm chí càng không có tư cách để giận Phùng Dịch Phong, vì lúc này, cô cần anh!
Cô đưa tay ba cô áp vào mặt mình:
“Ba, trước đây đều là ba nắm lấy tay con, dạy con thả diều, dạy con vẽ; Lúc nhỏ ba luôn đứng trước che chở, hứng gió che mưa cho con, bảo vệ con không giới hạn và vô điều kiện, lúc con không vui, ba sẽ mua đồ chơi để chọc con vui; Con sợ gián, ba sẽ chạy ngay đến đánh gián ...”
“Ba, con và mẹ thật sự rất cần ba, ba không ở bên cạnh, buổi tối con và mẹ đều đóng cửa sớm, nghe có chút động tĩnh gì thì sẽ lo sợ cả đêm mà không ngủ được! Phụ nữ vốn nhát gan, có đúng không ba?”
“Ba, bé con của ba đã lớn khôn rồi, biết tươi cười rồi! Con sẽ luôn nhớ lời ba nói: Đời người không bao giờ thuận buồm xuôi gió, có lên có xuống, có xuống đất thì chắc chắn sẽ có bay lên, con và mẹ vẫn đang cố gắng, lúc khó khăn nhất con và mẹ cũng đã vượt qua rồi!”
***
Hôm nay, Hiểu Nhi ở bên giường bệnh nói rất lâu, rất nhiều, cho đến khi tiếng rung của điện thoại cô rung lên...