Mục lục
Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 209: MẮC LỖI, PHẠT THEO GIA PHÁP




CHƯƠNG 209: MẮC LỖI, PHẠT THEO GIA PHÁP



Hiểu Nhi chớp mắt một cách tội nghiệp rồi làu bàu: “Ông xã, đau họng, khụ khụ...” Miệng cũng đau sắp chết rồi!



Ngay sau đó, tâm trạng của Phùng Dịch Phong hoàn toàn trở nên căng thẳng, anh giơ tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cô: “Không lẽ lại sốt rồi à? Để anh rót cho em cốc mật ong!”



Phùng Dịch Phong đứng dậy, đi tìm thuốc rồi vội vàng pha mật ong.



Nhìn dáng vẻ bận rộn của anh ở trong phòng, trái tim Hiểu Nhi bỗng thấy ấm áp: Hóa ra, anh vẫn quan tâm cô như thế, cho dù nó không “nhiều” như cô muốn!



Không biết có phải là do bị ốm hay không, mà sức đề kháng của trái tim cô cũng giảm sút, cô cũng không hề tức giận chút nào!



Phùng Dịch Phong đỡ lấy cô, cho cô uống thuốc, rồ lại đo nhiệt độ cho cô: “Vẫn ổn! Ngủ thêm chút nữa đi, tranh thủ nghỉ sớm chút sẽ đỡ hơn đấy!”



Anh thật sự không thích dáng vẻ ốm đau này của cô chút nào, anh thích cô hoạt bát tràn đầy sức sống hơn!



“Vâng!”



Hiểu Nhi gật đầu, chớp mắt, chủ động kéo lấy tay anh: “Ông xã, anh đừng đi nhé? Nhỡ ngủ thiếp đi, không tỉnh dậy được, không có cơm ăn, rất tội nghiệp đó!”



Thấy cô làm nũng như vậy, lông mày của Phùng Dịch Phong cũng nhuốm màu rạng rỡ, giọng nói không thể nhẹ nhàng hơn được nữa: “Hôm nay anh không đi đâu hết! Ở đây với em thôi, em cứ yên tâm ngủ đi, anh sẽ không để cái bụng nhỏ của em chịu thiệt đâu!”



Cô chớp mắt vài cái, sau đó cũng không biết chuyện gì nữa, chỉ cảm thấy thật sự buồn ngủ rồi, Hiểu Nhi nhắm mắt lại, khóe miệng cũng cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp.



Phùng Dịch Phong túc trực bên giường, ánh mắt hiện lên vẻ hài lòng.



Anh mở điện thoại lên, nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ, đôi lông mày đẹp đẽ nhíu lại: Lâm Khiết này, có chuyện gì vậy? Chỉ là một bữa tiệc thôi mà, gọi cho anh nhiều vậy làm gì?



Lướt một hồi, anh dứt khoát tắt máy đi:

Anh vốn không phải loại đàn ông ham mê sắc đẹp, cảm thấy vô cùng mệt mỏi với những người phụ nữ không biết điều, anh thậm chí còn thấy đáng ghét nữa là khác, đặc biệt là lúc làm việc, có chuyện gì lại phải giải thích!



Sợ bị cô ta quấy rầy, dây dưa không dứt, khiến mối quan hệ trở nên cứng ngắc.



Ngày hôm nay, Phùng Dịch Phong không đi đâu hết.



Lúc đang xem tin tức, Mạc Ngôn liền gửi tới một tấm ảnh chụp màn hình tin tức:



Nội dung là về Lữ Đầu ở trong trại tạm giam, có hình ảnh kèm theo, đại khái là, lúc đi ăn thịt nướng đã xảy ra xô xát với người ta, bị người ta đánh cho bét nhè, mà trọng điểm là, cả một bình nước nóng trực tiếp đổ lên người, bỏng nặng, đến mức tàn phế!



Phía sau còn có lời khai của anh ta, đại khái là người này dựa vào tí quan hệ nên mới bò lên được vị trí hiện giờ, không phải là kiểu chức cao lương nhiều, mà chủ yếu là hữu danh vô thực, cũng chẳng phải nhân viên chính thức.



Bởi vì từng bị phụ nữ làm tổn thương, nên dù đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, qua lại với một vài người phụ nữ, đặc biệt là hắn mang trọng tội, rất nhiều người bị hắn bắt cóc, lừa gạt, ức hiếp, nhưng vì không có ai báo án, sự tình cũng không quá nghiêm trọng nên hắn vẫn cứ thừa nước đục thả câu.



Lần này hắn càn rỡ như vậy, thật ra là do hôm trước gặp chuyện đả kích, cộng thêm việc uống nhiều rượu nên mới nhất thời manh động.



......



Anh không quan tâm tên này mượn cớ gì, nhưng đả thương người của anh, thì bắt buộc phải trả giá, anh đâu phải đấng cứu thế! Nhìn sang bức ảnh cùng với kết quả câu chuyện, Phùng Dịch Phong khá hài lòng với cách xử lí này, bèn nhắn lại “ừm” một tiếng.



Phùng Dịch Phong mở email lên, giải quyết một vài email, đến khi định thần lại thì trời đã tối rồi.



Không cần anh phải gọi, người nào đó ngủ cả ngày trời đã tự động tỉnh dậy.



Hiểu Nhi dụi dụi mắt, gương mặt như rạng rỡ hẳn lên, vẻ mặt cũng khỏe khoắn hơn rất nhiều, hơn nữa ngủ dậy một cái liền tự giác lấy thuốc mỡ thoa lên mặt.



Trông thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, Phùng Dịch Phong cảm thấy như được rót mật vào tim.



Buổi tối này, hai người họ dứt khoát gọi đồ ăn bên ngoài, trên bàn ăn, Hiểu Nhi vừa dùng tay vừa dùng đũa ăn ngấu nghiến, rồi lại gắp thêm sủi cảo chiên, Phùng Dịch Phong bất giác nghiêng đầu nhìn cô, nhưng cũng đuổi theo sức ăn càng lúc càng lớn của cô.



Tuy không phải là một bữa ăn sang trọng gì, nhưng hai người lại vô cùng no nê.



Sau khi ăn xong, Phùng Dịch Phong nghe vài cuộc điện thoại, Hiểu Nhi sau khi ngủ cả một ngày thì lại vô cùng tỉnh táo, không có chuyện gì làm nên đành đi tắm, tắm xong lại nghiêm túc bôi thuốc mỡ.



Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cô cảm thấy vết sưng trên mặt cô đã bớt đi nhiều rồi!



Thuốc này hiệu nghiệm thật đấy!



Cô hưng phấn ngắm nghía trong gương, rồi bỗng nghe được ngoài cửa có tiếng loạt xoạt, cô liền vui vẻ chạy lon ton: “Ông xã, ông xã, anh nhìn em có phải mặt em xinh đẹp trở lại rồi không, giống như lúc trước ấy?”



Nói xong, cô bĩu môi, chỉ về phía khóe miệng: “Ở đây nữa, có phải là mờ đi nhiều rồi đúng không?”

Sau này chỉ cần thoa một ít kem che khuyết điểm thì chắc chắn sẽ không ai nhìn ra!



Đôi lông mi dài khẽ chớp, cô hoàn toàn không biết bản thân mình quấn khăn tắm quyến rũ đến mức nào, cô vẫn còn đang băn khoăn: Cô ổn hơn rồi đúng không? Hay là vì trời tối nên nhìn gì cũng thấy đẹp?



Anh vốn đã đói khát một khoảng thời gian dài, lại bị cô kích thích cả một ngày trời, nên chỉ chút ít này thôi cũng đủ để khiến cho Phùng Dịch Phong từ đầu đến chân đều nóng hầm hập.



“Còn đẹp hơn trước nữa!”



“Thật không?” Sao lại thế được? Cô bị thương cơ mà?



Hiểu Nhi càu nhàu một tiếng, không vui chẹp chẹp miệng: Rõ ràng là anh đang dỗ cô thôi!



Tầm mắt Phùng Dịch Phong như cúi xuống N độ, giọng nói lạnh nhạt cũng trở nên khàn đục bất thường: “Ừm, não úng nước rồi! Bị ngâm nước thế chẳng lẽ lại không đẹp hay sao?”



“Hả?”



Hiểu Nhi bực bội ngước mắt lên, nhưng eo lại bị người nào đó véo một cái, giây tiếp theo, hơi thở nóng bỏng phả lên bờ môi cô:



“Quy tắc nhà họ Phùng, anh đang nghĩ là, cần phải thay đổi!”



“Hả?”



Não Hiểu Nhi hoàn toàn không kịp nảy số theo tư duy của anh, cô hoang mang một phen: Sao lại là gia pháp nữa? Nhà anh còn có quy tắc quỷ quái nào nữa à?



“Vợ chồng mâu thuẫn, không được kéo dài qua đêm! Nếu phạm lỗi, xem xét tình tiết... phạt theo luật phòng!”



Thắt lưng cô nóng bừng, cô lúc này mới hiểu được ý của anh, mặt cô không khỏi đỏ bừng lên: “Ông xã, em là người ốm mà! Lần này, anh là người phạm lỗi!”



Ý là, nếu như phạt theo gia pháp, thì cũng là phạt anh!



Nghĩ vậy, Hiểu Nhi có chút đắc ý: Bắt nạt cô chứ gì? Nghĩ bậy bạ đúng không? Lát nữa, cô sẽ bắt anh “ăn chay” trong 3 tháng, trừng phạt anh một phen! Hừ!



Sau khi hạ quyết tâm, cô còn cố ý dựa sát vào anh rồi vuốt ve, đôi tay nhỏ bé không ngừng trêu chọc:



“Ông xã, anh làm cho vợ bé nhỏ yêu kiều của anh bị thương rồi này, tình tiết này rất nghiêm trọng, dù thế nào cũng cần phải tính toán cho rõ chứ nhỉ? Xét thấy anh thật tâm hối lỗi, cho dù em đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, nhưng cũng không thể nào làm trái quy tắc đúng không, chúng ta nhường nhau một chút, anh sẽ hết sức phối hợp với em chứ?”



“Tất nhiên!” Phùng Dịch Phong mìm cười ôm lấy cô: “Em muốn bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề!”



“Cái gì”? Cô làm gì có ý đó?



Trời đất bỗng dưng xoay chuyển, khi Hiểu Nhi tỉnh táo lại thì đã bị anh đặt lên giường, sau đó đè lên người cô.



Hiểu Nhi vùng vẫy, vội vàng đẩy anh ra: “Luật phòng... do em đặt ra đúng không?”



Chẳng lẽ cô hiểu sai rồi?



Phùng Dịch Phong cúi đầu hôn lên chóp mũi xinh xắn của cô: “Ừm, bé ngoan ốm rồi, ông xã thông cảm cho em, lần sau... em ở trên!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK