CHƯƠNG 67: BỊ CHÚ GIÀ BAO NUÔI, HẠ GIÁ!
Anh ôm người phụ nữ khác?
Không biết về nhà thế nào, trong đầu Giang Hiểu Nhi chỉ có một suy nghĩ, đến mức sau khi vào cửa lướt qua chiếc xe Rolls-Royce đang đỗ cũng không chú ý.
Tắm xong đi ra, Phùng Dịch Phong thấy cô ngơ ngác đi vào: “Đi đâu về? Sao lại muộn thế?”
Bỗng nhiên Hiểu Nhi bị doạ giật mình: “A?”
Anh ta về rồi?
Thấy cô sợ đến vậy, lông mày Phùng Dịch Phong cũng nhíu vào theo: “Làm chuyện gì trái với lương tâm rồi?” bị doạ thành thế này?
Rốt cuộc là ai làm chuyện trái lương tâm?
Trong khoảnh khắc nhìn qua anh, Hiểu Nhi chỉ cảm thấy cực kỳ gai mắt: “Đâu có? Ra ngoài ăn cơm thôi!”
Xoay người, cô đi rút váy ngủ, nhìn thấy chuyện của anh có cần hỏi không, xoắn xuýt hồi lâu, cô vẫn không nói gì mà nuốt ngược lại, không tự chủ vẫn lộ ra vài cảm xúc nhỏ.
Tắm rửa xong đi ra, Hiểu Nhi từ từ trèo lên giường, kéo chăn phát ra tiếng sột soạt, nếu lúc nãy không để ý thì bây giờ Phùng Dịch Phong cũng không thể lơ là được.
Lấy chìa khoá ra, anh đưa cho cô: “Có bằng lái chưa? Cho em không phải đi bộ nữa!”
“Bentley?”
Ánh mắt nhìn qua, Hiểu Nhi lắc đầu: “Em không cần!”
Dỗ người phụ nữ khác xong lại tới dỗ cô? Ai biết có phải là đồ người khác không cần hay không?
Cô cũng biết phân biệt hàng hoá tốt xấu đấy!
Rõ ràng cảm nhận được buồn bực của cô, Phùng Dịch Phong hiếm thấy nhịn được tính tình: “Sao vậy? Tâm trạng không tốt à? Xảy ra chuyện gì rồi hay là không thích? Hay em có gì thuận lợi, thích hãng nào?”
Bỗng ý thức được mình đang phát cáu với anh, Hiểu Nhi không khỏi cũng ngạc nhiên một lát.
Cô làm sao vậy? Thật sự coi anh là chồng sao? Vì sao lúc này anh dịu dàng lại khiến cô bực bội như thế?
Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai, nghiêm nghị xuất trần của anh, Hiểu Nhi mím chặt cánh môi.
Người đàn ông trướ mắt cũng không phải là người lúc này cô có thể với tới? Vết xe đổ lúc trước, sao cô lại mê man rồi?
Rốt cuộc cô cũng kìm được những cảm xúc không nên có của mình lại: “Đi xe này thì sao em đi làm được nữa? Sẽ bị xa lánh đó!”
Hơn nữa cô cũng không bảo dưỡng được! Xước một chút, va chạm một chút, không phải muốn mạng cô luôn sao?
Cũng không nghĩ nhiều, Phùng Dịch Phong nâng tay chọc vào đôi má đang phồng lên của cô.
“Chỉ là phương tiện để thay đi bộ mà thôi! Lẽ nào em không có người họ hàng hay bạn bè nào có tiền? Chỉ cần đi thôi, xe sẽ có người thay em bảo dưỡng định kỳ! Lẽ nào muốn ngày ngày cũng về muộn như vậy rồi để anh phải chờ em mãi sao?”
Cuối cùng Hiểu Nhi không nói gì nhưng cô cũng nghe ra được một điều: Xe đưa cho cô đi chứ không phải tặng cô!
Đột nhiên nhận ra điều này khiến cô yên tâm nhưng cũng có chút không vui khó hiểu, dường như người bạn giường cô trong mắt anh ta chỉ là hàng hạ giá! Nhưng nghĩ đến anh ta cho cô số tiền lớn hết lần này đến lần khác, chắc hẳn cô cũng sẽ không vui!
Suy nghĩ mâu thuẫn vẫn đang xé rách trái tim rầu rĩ của cô, bàn tay Phùng Dịch Phong lại đã lặng lẽ đưa về phía cô.
Lại là một đêm tình cảm nam nữ giống như đã từng châm lên ngọn lửa điên cuồng cháy hừng hực nhưng luôn có một khoảnh khắc nào đó, Hiểu Nhi khong thể đắm chìm, càng không cảm nhận được vui vẻ.
Đêm, thâm trầm mê say nhưng cũng phức tạp u ám.
***
May mà ngày hôm sau Phùng Dịch Phong phải đi công tác, Hiểu Nhi cũng có được cơ hội thả lỏng một chút.
Bentley, trước đây nhà họ cũng có, cô cũng đã từng đi. Sau khi đắn đo một hồi, cô vẫn khởi động xe đi, mặc dù đã một thời gian không đi nên có chút ngượng tay, nhưng luyện tập ở ngoài hai ngày, cũng đã tìm được cảm giác.
Không ngoài dự liệu, ngày cô lái xe tới công ty, cả toà nhà suýt thì bùng nổ, dù sao cả toà nhà, BMW, Audi có thể đếm được, là xe của lãnh đạo, bỗng nhiên cô lái con xe Bentley ước chừng cũng phải ba tỷ tới, cô chỉ suýt nữa bị súng bắn nổ tung thôi.
Cô nói có một “chú” ở nơi xa cho cô mượn, còn về xe, hỏi gì cũng không biết, đồng nghiệp trong phòng làm việc cũng chỉ nói cô “không biết nhìn hàng” rồi ngưỡng mộ xong rồi thôi. Dù sao xe không phải của cô, muốn ngưỡng mộ, cũng không tới lượt cô.
Nhưng không đến nửa ngày, công ty lại nổi lên mọt cơn lốc nhỏ, đó là Giang Hiểu Nhi cô bị “chú” có tiền “bao nuôi”, giá trị bản thân chính là một chiếc Bentley!
Bao thì bao! Đối với điều này, Hiểu Nhi cũng không giải thích, có vài chuyện càng tô sẽ càng đen.
Đột nhiên cô cảm thấy quan hệ của mình và Phùng Dịch Phong giống như không tìm được định vị chính xác. Ngoại trừ tờ giấy kia ra, nếu là vậy thì cũng đơn giản rồi!
Thời gian trà chiều, vừa đi rót cà phê xong, Hiểu Nhi quay lại thì thấy trong phòng làm việc, Lỗ Tú Mễ đang cầm tài liệu, tức giận thở hổn hển:
“Cái cô Bao Dung Dung kia đúng là thần kinh mà! Bản thân thì xấu xí, ham hư vinh muốn trèo cao cũng không sao. Bây giờ còn hất nước bẩn lên người chị Hiểu của chúng ta, nói chị ấy bị chú già xấu xí vừa mập lại béo bao nuôi, cô ta không thấy được chị Hiểu chúng ta tốt hơn cô ta hay là muốn điều tra xem rốt cuộc chiếc Bentley kia là của ai? Mẹ nó! Đúng là tức chết tớ mà!”
“Các cậu không nhìn thấy sắc mặt cô ta đâu, cầm cốc nước thấy ai là kéo lại, nói xấu chị Hiểu…”
“Cậu chấp nhặt với cô ta làm gì? Ai mà không biết Thành Thiên mà cô ta mến mộ bao năm lại điên cuồng theo đuổi chị Hiểu của chúng ta chứ? Cô ta muốn làm tiểu nhân thì cứ cho cô ta nhảy nhót đi!”
“Cũng phải! Người đẹp Hiểu chúng ta lười để ý cô ta! Đúng là phân rõ cao thấp mà! Cô ta muốn tìm ai bao, đoán chừng phải cho lại tiền ấy!”
“Haha, miệng cậu còn độc hơn người ta nữa!”
…
Nghe thấy từng lời bảo vệ mình của đồng nghiệp, trong lòng Hiểu Nhi như có dòng nước ấm chảy qua: “Nể tình các em vì chị mà lo lắng như thế, trà chiều hôm nay chị mời! Cứ việc gọi!”
“Woa, chị Hiểu, vô cùng bạo tay nha! Nếu truyền ra ngoài, lời đồn chị bị bao há chẳng phải càng thêm vững chắc hơn sao? Vậy em muốn ăn bánh Tart trứng, xoài, hai quả! Và một cốc trà sữa!”
“Em muốn donut, đói quá!”
…
“Vậy cứ để họ hâm mộ đố kỵ đi! Tiểu Tống, lát nữa cậu đi lấy rồi gióng trống khua chiêng lên! Chúng ta gọi ở nhà nổi tiếng kia đi… cửa hàng Ngọ Lâm ấy!”
Bầu không khí vui vẻ hoà thuận, Hiểu Nhi cũng cười gật đầu: “Được!”
Với cô mà nói, những lời đồn bên ngoài, đến cái rắm cũng không phải, cô đã từng trải qua chuyện còn khốc liệt hơn, chỉ có người bên cạnh với cô mới là người quan trọng nhất!
***
Chớp mắt lại một tuần trôi qua, hôm nay khi tan làm, nghĩ đến Phùng Dịch Phong vẫn đang đi công tác, Hiểu Nhi bèn đi chọn một vài vật dụng hàng ngày rồi chọn vài bộ quần áo, chuẩn bị về nhà thăm mẹ, thuận tiện ăn bữa cơm.
Cô đang chuẩn bị đi lấy xe, ngước mắt thấy đèn đường sắp xanh nên cô lập tức chạy bước nhỏ, bỗng va phải thứ gì, tay vung ra, đồ rơi đầy đất.
“Xin lỗi…”
“Xin lỗi!”
Vừa nhặt vừa xin lỗi, hai người không hẹn mà cùng ngước mắt đứng dậy, ánh mắt vừa giao nhau, hai người đều trợn mắt há mồm:
“Hiểu Nhi?”
“Tiếu….. Tiếu Nhu?” Qúach Tiếu Nhu ?
Hiểu Nhi còn chưa hoàn hồn thì đã bị một cái ôm thật lớn ôm lấy: “Thật sự là em sao? Lâu rồi không gặp!”
Sững sờ, Hiểu Nhi mãi vẫn chưa phản ứng lại.
Cảnh tượng quen thuộc này giống như trở về hơn một năm trước, ngày đó cô cũng như này, gặp lại Đào Trinh, khoảnh khắc đó cô cũng nhiệt tình như vậy mà tâm trạng bản thân cũng sục sôi thế này, nhưng sự thật chứng minh tất cả đều là âm mưu!