Mục lục
Phú ông biến thái truyền kỳ -Hiểu Nhi-Phùng Dịch Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 72: ANH TA VÀ CÔ CÓ THÙ SAO?




CHƯƠNG 72: ANH TA VÀ CÔ CÓ THÙ SAO?



Ngước mắt, là một gương mặt làm cho người ta vô cùng chán ghét.



"Ngày mồng mười tháng sau bọn tớ làm lễ đính hôn, Việt Khánh bảo tớ đưa thiếp mời cho cậu!" Đào Trinh vẻ mặt hoa đào, mặc váy liền đỏ chót, miệng tô son đỏ choét, kém chút là chưa cười miệng ngoác đến mang tai.



Đây là cách ăn mặc của phụ nữ có thai?



Vì tới gặp cô mà cô ta đã tốn không ít tâm tư rồi!



Rất hào phóng, Hiểu Nhi gửi tới, cười nhạt lên tiếng: "Cô gióng trống khua chiêng như vậy không sợ đi vào vết xe đổ của tôi à?"



Ba năm trước đây, hôn lễ của cô so với cái này long trọng hơn gấp trăm ngàn lần! Khoe khoang cái gì?



"Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu?" Cười the thé châm chọc, Đào Trinh như vô tình hay cố ý vuốt ve vào phần bụng đã hơi nhô ra.



Trong lòng là sóng to gió lớn, nhưng bên ngoài nụ cười trên mặt Hiểu Nhi lại sâu hơn mấy phần:



"Ôi, suýt nữa thì tôi quên mất, cô 'Chưa lập gia đình' mà đã có thai trước! Không phải đây mới là nguyên nhân thực sự để anh ta cưới cô chứ? Vậy thì cô càng phải cẩn thận mới đúng! Sao còn mang giày cao gót như vậy chứ? Cô không sợ đến lúc đó 'Đòn sát thủ' này chẳng may xảy ra chuyện gì à? Ha ha, kết hôn rồi còn có thể bỏ được đằng này chỉ là đính hôn, chà chà!"



Lắc đầu, Hiểu Nhi làm ra dáng vẻ "Thật khó mà nói".



Ngay tại chỗ, mặt Đào Trinh tái đi rồi: "Cậu ít nguyền rủa tớ thôi! Tớ cũng không phải là cậu! Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu có thù với anh ta…"



Bỗng nhiên ý thức được mình vừa lỡ miệng, Đào Trinh đột nhiên ngậm miệng, ảo não cắn môi.

"Cô nói... Cái gì?"



Giật mình, Hiểu Nhi cũng choáng: Là có thù sao? Là cô nghe lầm rồi sao?



"Cậu muốn lôi kéo tớ sao? Tớ lại không nói cho cậu biết! Tớ chỉ có thể nói cho cậu là Trương Việt Khánh là một người đàn ông tốt, anh ta chưa bao giờ quên cậu, sinh nhật của cậu anh ta vừa uống rượu vừa ăn bánh gatô; sinh nhật của anh ta anh ta cũng chỉ có uống rượu sau đó ngẩn người! Anh ta yêu cậu thật lòng nhưng dù có yêu cậu thì thế nào? Cuối cùng anh ta cũng sẽ không ở bên cậu, càng không có khả năng sẽ cưới cậu! Ha ha, cậu đối với anh ta là một ngoại lệ! Cho nên, cậu cứ ở đó mà đau khổ nhìn xem người mình yêu ôm tớ, xem một nhà ba người chúng tớ... Hạnh phúc đi!"



Quay người, Đào Trinh vung tay bước nhanh rời đi còn lại Hiểu Nhi nửa ngày cũng chưa lấy lại được tinh thần.



Quả nhiên là có lý do!



Cô cũng đã từng nghĩ tới, giữa hai nhà hoặc hai người có chuyện gì đó!



Nhưng làm sao có thể chứ?



Anh ta mới trở về từ nước ngoài, nhà bọn họ vẫn luôn làm ăn ở Phong Thành, không lớn không nhỏ, ba cô cũng là người khiêm tốn chưa từng đắc tội với người nào, những người đã từng quan hệ thậm chí cũng không có ai họ Trương!



Cô thì lại càng không cần phải nói, từ bé tới giờ chỉ có đi học, trong trí nhớ cũng không có chuyện đặc biệt nào xảy ra!



Rốt cuộc là thâm cừu đại hận gì mới khiến anh ta phải dùng hết tâm tư như vậy, không tiếc tiêu tốn thời gian nhiều năm bày mưu tính kế?



Một trái tim bình lặng lại cứ bị quấy đục như vậy, Hiểu Nhi làm cách nào cũng không thể bình tĩnh lại được.



Lúc Qúach Tiếu Nhu tìm được cô thì trời đã tối đen rồi mà cô vẫn một mình đứng ngẩn người ở đầu cầu trống vắng, trong tay vẫn còn nắm chặt tấm thiếp mời chói mắt kia.



"Biết ngay cậu tỏ ra không thèm để ý tất cả đều là giả vờ! Chưa ăn cơm đúng không?"



Qúach Tiếu Nhu đi đến đưa cho cô một cái Hamburger nóng hổi: "An tạm đi! Cũng không còn mang theo cái gì khác nữa!"



Quay người lại lại, hốc mắt Hiểu Nhi đột nhiên ẩm ướt, ôm cô ta, gào khóc: "Nhu … "



"Được rồi, được rồi, cậu đừng như vậy! Đại tiểu thư đơn giản cao ngạo tự phụ kia đâu rồi? Người ta nói thiên hạ chỗ nào không có cỏ thơm, đàn ông trên đời này cũng như thế?"



Vỗ vỗ lưng của cô, Qúach Tiếu Nhu cũng không biết phải an ủi cô như thế nào, thật ra, từ lúc hai người quen biết nhau, Hiểu Nhi chính là đối tượng khiến cô ta hâm mộ muốn học tập theo, đương nhiên cô ta cũng không biết, cô ta cũng là đối tượng để cô noi theo.



Mặc cho cô phát tiết một trận xong Qúach Tiếu Nhu mới lấy khăn tay ra đưa cho cô, lúc này cô mới biết được thì ra người Trương Việt Khánh muốn cưới chính là Đào Trinh, còn cùng với cô ta có một đoạn quan hệ rắc rối phức tạp.

"Thật đúng là vật họp theo loài! Hai người cặn bã này ngược lại góp thành một đôi! Vô sỉ như nhau! Tiểu Nhi, năm đó anh ta theo đuổi cậu thế nào không chỉ có tớ mà mọi người đều nhìn thấy rõ ràng! Cậu cũng không biết lý do là gì thì những người ngoài như bọn tớ sao có thể nói rõ?"



Thở dài một hơi, thật ra Qúach Tiếu Nhu cảm thấy khổ sở thay cô, cô đã từng phóng khoáng lộng lẫy tự tin cỡ nào, quả nhiên là gia thế, sắc đẹp và tài năng cùng tồn tại, đàn ông theo đuổi cô có thể quấn hai vòng thành phố. Bây giờ, cô lại khiêm tốn tự thu mình, đúng là thay đổi quá lớn.



"Chúng tớ đều cho là anh ta đối với cậu là vừa thấy đã yêu! Đáng tiếc, cậu còn vì anh ta mà làm nhiều chuyện như vậy! Nhưng qua đó cũng có thể lý giải, tình yêu của các cậu đã từng khiến cho người ta đỏ mắt ghen tị như vậy, Đào Trinh đố kỵ với cậu nên cướp tình yêu của cậu, muốn thay thế cậu cũng là chuyện bình thường! Biết sớm một chút không phải tốt hơn sao? Cậu sao phải vì loại người như vậy mà khổ sở chứ? Tớ nghe được tin tức này vẫn do dự không muốn nói cho cậu, chính là vì tớ sợ cậu về sau sẽ hối hận!"



"Kết hôn cũng không phải vì tình yêu! Không nghĩ tới bọn họ ngay cả đứa bé cũng đã có! Sớm biết như vậy tớ đã không nhiều chuyện! Có đứa bé thì chính là ràng buộc, cậu còn muốn làm mẹ kế cho người ta à?"



...



Một câu này đã thức tỉnh Hiểu Nhi, hốc mắt của cô càng ướt, sau đó cũng nói chuyện của Phùng Dịch Phong cho cô ta nhưng cô lại dùng "chú" để thay thế mà không nói rõ anh ta là ai.



Tròng mắt cô ta suýt chút nữa rơi ra tại chỗ, thấy cô không nói nên Qúach Tiếu Nhu cũng không hỏi, chỉ là không ngừng lắc đầu:



"Cậu cũng sắp kết hôn rồi? Còn tự tìm phiền não làm gì?"



"Tớ yêu anh ta ba năm cũng chờ anh ta ba năm! Nhu , nói thật với cậu cho dù tớ tiêu sái như thế nào, cho dù anh ta tổn thương tớ như thế nào thì tớ cũng không bỏ được, tớ cũng biết là tớ không bỏ xuống được chính là không tự trọng nhưng mà có đôi khi tình cảm không phải cậu nói muốn rút lại là có thể lập tức rút lại! Tớ cũng biết giữa bọn tớ có quá nhiều mâu thuẫn đời này cũng rất không có khả năng nhưng tớ thực sự muốn một đáp án! Có lẽ nỗ lực quá nhiều nên cảm thấy không cam tâm ấy mà! Có phải tớ bị bệnh rồi hay không?"



"Biết mình có bệnh là còn chưa quá nghiêm trọng!"



Gật đầu, Qúach Tiếu Nhu kín đáo đưa Hamburger cho cô:



"Ăn vào thì mới có sức mà đau lòng chứ! Thật ra cậu cũng đừng nên ép buộc mình, có lẽ ngày nào đó cậu sẽ gặp được một người khác sẽ tự nhiên mà buông Trương Việt Khánh xuống! Tớ cảm thấy mâu thuẫn và chấp niệm mới là nguyên nhân khến cậu không bỏ xuống được! Nếu đã dự định bỏ cần gì biết còn có quan hệ gì hay không?"



Nhấc chân, Qúach Tiếu Nhu hung hăng đạp bình nước ở bên cạnh chân:



"Nghe cậu nói những lời này tớ cũng cảm thấy đau lòng thay cậu! Người đàn ông này quá xấu xa rồi! Nếu đổi lại là tớ thì không quan tâm nguyên nhân của nó là gì, đùa bỡn tình cảm của tớ thì cứ đâm anh ta một đao trước rồi lại nói! Mặc kệ ân oán cái gì thì anh ta cũng không nên đối xử với cậu như vậy! Tình cảm của cậu không hề sai... Tiểu Nhi, nghĩ lại ba năm kia cậu làm thế nào mà vượt qua được vậy? Không phải đã trải qua rồi sao? Cùng lắm thì lại một lần nữa, người còn sống có rất nhiều cái ba năm, cứ từ từ quên đi anh ta rồi chờ Mr. Right của cậu xuất hiện! Hoặc là bây giờ có thể bắt đầu đi tìm người đàn ông của cậu! Ôi, đúng rồi, bốn cậu chủ của Thanh Thành nổi tiếng xa gần cũng chênh lệch nhiều so với cậu, có một hai người có vẻ như cũng không tệ lắm, nếu không tớ giúp cậu tìm hiểu một chút nhé?"



Hiểu Nhi trợn trắng mắt chỉ còn thiếu nước quỳ xuống: "Đừng, đừng, tớ cũng đã có mục tiêu rồi!"



Cô ta là muốn dọa chết cô sao?



Lúc này, điện thoại di động của cô cũng vang lên: "Chú tớ trở về! Tính tình quá kinh khủng không đắc tội nổi, tớ phải đi đây!"



Không phải là thời kỳ mãn kinh chứ?



Tuổi tác cũng không lớn bao nhiêu! Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu!



Trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ như vậy, Qúach Tiếu Nhu càng đau lòng cô hơn, sợ cô khó chịu nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK