CHƯƠNG 76: ĐÊ TIỆN
Bước chân lùi dần về sau, cũng không biết giẫm lên thứ gì, cả người Hiểu Nhi lảo đảo, một cánh tay đỡ lấy eo cô: “Cẩn thận!”
Giọng nói của Trương Việt Khánh truyền tới, trong nháy mắt giống như bị sét đánh. Cô phản xạ có điều kiện, bỗng chốc xoay người, tránh xa khỏi anh ta, sau đó nhanh chóng xoay người trở lại, chạy từng bước về phía Phùng Dịch Phong:
“Chồng… Chồng à?”
Cánh môi run rẩy hồi lâu, sắc mặt trắng bệch, nhưng cô lại chỉ mấp mé cánh môi, không phát ra âm thanh, cánh tay theo bản năng muốn kéo Phùng Dịch Phong.
Mạnh mẽ giơ tay lên, Phùng Dịch Phong lại một lần nữa hất ra: “Đê tiện!”
Mặc dù giọng nói của anh không lớn, nhưng Hiểu Nhi lại nghe vô cùng rõ ràng, nước mắt đột nhiên rơi xuống, bị anh đẩy ra, sự dứt khoát, tuyệt tình của anh khiến cô lùi lại về sau vài bước, ngay lúc đó, Trương Việt Khánh lại một lần nữa đưa tay ra đỡ lấy cô:
“Cẩn thận!”
Đứng thẳng người, Hiểu Nhi dứt khoát đẩy anh ta ra, cũng có chút kích động nói: “Tránh ra! Không cần anh giúp! Anh là cái đồ sao chổi! Gặp anh là không có chuyện gì tốt đẹp cả!”
Lúc này, Trịnh Liên Thành rốt cuộc đã hiểu lí do vì sao hôm nay phản ứng của Phùng Dịch Phong ở sân ngựa lại khác lạ như vậy.
Nhíu mày quét ánh mắt về phía hai người trước mặt, lại nhìn qua Hiểu Nhi đang khóc vô cùng thê lương, thật sự là không nỡ nhìn tiếp: “Còn không mau đuổi theo?”
Ở đây khóc lóc ỉ ôi thì có tác dụng gì chứ? Có thể khiến tảng băng nghìn năm tan chảy, cũng coi như là có bản lĩnh.
Dường như lúc này Hiểu Nhi mới hồi phục lại tinh thần, cô lảo đảo chạy đi.
Trương Việt Khánh khẽ cử động, đồng thời Trịnh Liên Thành cũng xoay người, chặn đường đi của anh ta: “Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, giành đồ với sói, không chết thì cũng bị lột da mà thôi!”
Huống hồ, thứ đồ mà anh ngày đêm thương nhớ, còn là đồ ăn trong miệng sói?
“Nếu anh không hiểu rõ cậu ấy, thì đi tra thử xem chuyện “Mỹ nữ tường vi” năm đó… Siêu xe Pagani.”
Sau khi nhắc nhở Trương Việt Khánh, anh ta mới sải bước rời đi.
Mà lúc này, hành lang phía trước hình bóng của Hiểu Nhi đã biến mất. Tâm trạng của Trương Việt Khánh cũng hồi phục trở lại:
Mỹ nữ tường vi?
Chuyện này, anh ta cũng biết.
Nghe nói năm đó chiếc siêu xe Pagani được quảng bá vô cùng rộng rãi, đứng ở sân ga là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp có xăm hình “hoa tường vi” ở giữa eo. Do đó, rất nhiều ông trùm, đại gia tranh nhau mua, chiếc xe Pagani có giá hơn sáu mươi tỷ lại có thể khiến các thương nhân tranh nhau đến nỗi sứt đầu mẻ trán. Cuối cùng có người còn mạnh tay mua hẳn bốn chiếc, sau một tuần thìphá sản. Do đó, nó đã lên hẳn trang đầu các báo, trở thành sự kiện “Mỹ nữ tường vi”, thật ra chính là ngầm châm biếm “hồng nhan họa thủy”!
Chuyện này, anh ta từng nghe một người bạn nhắc qua, nói là doanh nhân bị phá sản đó tự tìm đường chết, vì lấy lòng người đẹp mà thể hiện sức hấp dẫn của mình, tự mình cho rằng mình là người có rất nhiều tiền, cho nên liên tiếp đi giành những chiếc xe mà người khác yêu thích. Trong đó, còn giành của một người đến hai lần, kết quả sau một tuần, công ty lẫn xe đều bị người ta tịch thu, náo loạn, nhốn nháo hết cả lên.
Năm đó, bốn chiếc xe khác màu còn được đưa tin cùng nhau, vô cùng hoành tráng, để lại ấn tượng sâu sắc.
Những lời này của anh ta là có ý gì?
Chẳng lẽ… Năm đó người mà doanh nhân không có mắt kia giành xe chính là Phùng Dịch Phong? Vì hai chiếc xe mà anh ta mua lại luôn công ty của người ta? Nhưng nghe nói năm đó chiếc xe Pagani này không phải là phiên bản giới hạn, chỉ cần có tiền là có thể đặt mua được!
***
Thật là một chiêu sơ suất, trong nháy mắt bị đánh trở lại trạng thái trước khi tự do.
Hiểu Nhi cảm thấy bản thân rõ ràng đã quá bi thương, rõ ràng cô đang đi làm.
Theo chân Phùng Dịch Phong về đến nhà, vào cửa nhìn thấy anh đang ngồi bên cạnh quầy rượu. Anh đã mở chai rượu vang.
“Bị thương không thể uống rượu…”
Đi lên phía trước, theo bản năng, Hiểu Nhi muốn khuyên nhủ anh, nhưng cô vừa mở miệng, nghe thấy một tiếng “bịch” , Phùng Dịch Phong đặt ly rượu xuống, nhưng sức lực không hài lòng cũng khiến cho đế ly có vết nứt. Giây tiếp theo, chính là tiếng của ly thủy tinh bị ném vỡ, trong chốc lát, màu đỏ của rượu lênh lánh khắp nơi, ánh mắt hung ác, nham hiểm cũng trợn trừng về phía cô.
Bả vai co rút lại, Hiểu Nhi sợ hãi lùi về sau hai bước lớn, mắt cắt không còn một giọt máu, giọng nói vừa thấp, vừa nhẹ phút chốc run rẩy:
“Em… Em không phải là muốn quản lý anh, em chỉ muốn tốt cho anh!” Phùng Dịch Phong đứng thẳng người, một câu cũng không nói, nhấc chân đi thẳng lên tầng.
Chân tay tê liệt, Hiểu Nhi gần như ngồi xổm trên mặt đất.
Trong kí ức của cô, ngoại trừ ánh mắt lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô chưa từng nhìn thấy biểu cảm phẫn nộ của anh giống như lúc này, ánh mắt đáng sợ âm u, giống như Diêm vương đi lên từ địa ngục, khiến cho người ta vô cùng khiếp sợ!
Một lần nữa, Hiểu Nhi ngửi được rõ ràng hơi thở nguy hiểm, mãnh liệt toát ra từ phía người anh. Đây chính là giết người bằng ánh mắt, chỉ bằng một ánh mắt mà khiến người ta khiếp sợ!
Không biết vì sao lại sợ anh như vậy, cắn chặt cánh môi, Hiểu Nhi không muốn quan tâm đến anh, nhưng đáy lòng vô cùng khó chịu, ánh mắt theo bản năng hướng về phía đầu cầu thang.
Trốn tránh, cũng không phải là cách giải quyết tốt nhất!
Lần này, do cô thiếu suy nghĩ! Nhưng không phải cũng đã đi vào phòng người phụ nữ khác ngay trước mặt cô, cô cũng không nói gì hay sao!
Trong lòng vô cùng rối bời, thu dọn đống ngổn ngang trên mặt đất, Hiểu Nhi vẫn thỏa hiệp cầm chổi lên, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, cô vui vẻ đi lên tầng:
“Cho dù như thế nào, cô cũng phải đi giải thích với anh. Chấp nhận hay không là chuyện của anh, nhưng giải thích rõ ràng mọi chuyện chính là trách nhiệm của cô!”
Vào trong phòng, Hiểu Nhi cũng không dám đến gần phía trước, chỉ lặng lẽ đứng ở xa, nhìn anh hồi lâu, sau đó mới chọn thời điểm sắc mặt anh không tệ mới tiến lên nói:
“Em đến đó vì công việc, em không hề biết anh ấy ở đó, cũng không biết… anh ở đó!”
Sự bất lực của con người chính là luôn hướng về cái thiện và trốn tránh những cái ác, Hiểu Nhi không dám nói một mạch hết mọi chuyện, cô dừng lại một lúc, thấy anh không tức giận, mới nói tiếp:
“Em đi sang phía anh rồi! Anh có rất nhiều người giúp đỡ, nhưng nhân viên bên đó không đủ! Hôm nay đổi lại là người khác, em cũng sẽ làm như vậy, chứ không phải là vì đó là anh ấy…”
Ánh mắt lạnh lẽo rơi trên người cô, Hiểu Nhi bỗng chốc lẩm bẩm: Quả nhiên, chính là chuyện này!
Cô run rẩy lùi về sau hai bước, hồi lâu sau cũng không dám mỏ miệng nói tiếp.
Phùng Dịch Phong cầm lấy đồ ngủ, sau đó mặc kệ cô, đi vào nhà tắm, một giây sau, tiếng sập cửa mãnh liệt truyền tới…
Yếu ớt thở ra một hơi, Hiểu Nhi cũng lập tức phiền muộn: “Sớm biết như vậy, thà đứng im không làm gì còn hơn!”
Cô không biết, sự so đo, tính toán giữa hai người đàn ông, cho dù là trên lưng ngựa ở sân bóng Polo, hay là lùi lại phía sau. Thật ra, cô chính là nguyên nhân khiến hai người họ âm thầm phân cao thấp, cho nên thái độ của cô mới là chìa khóa quan trọng nhất! Tất cả mọi người đều cổ vũ thì có tác dụng gì chứ?
Trong lòng Phùng Dịch Phong, không có gì gọi là sự thật, chỉ có đạo lý mà thôi!
Lúc này, sự thật duy nhất chính là, người phụ nữ anh cưới, người phụ nữ của anh đã phản bội sau lưng anh, hơn nữa còn phản bội hai lần. Một lần ở sân bóng Polo, một lần ở bệnh viện!
Cuộc gặp mặt vô tình của hai người ở trước cửa phòng bệnh, anh cũng quy về lí do: “Cô đến vì Trương Việt Khánh!”
Chuyện cũ rõ ràng như vậy, gợi lên quá nhiều hồi ức trong anh, tâm tình của Phùng Dịch Phong vô cùng khó chịu, âm u giống như sắp bị nổ tung! Không bóp chết cô ngay tại chỗ, thật sự anh đã vô cùng nhẫn nại!
Cũng may Hiểu Nhi còn thông minh, biết thu lại kịp thời, không vội vàng nói hết mọi thứ, chỉ nói ý chính, không thể quá vội vàng, cô biết mình nên dừng ở đâu.
Sau khi tắm xong, cô đang lo lắng làm sao để vượt qua đêm dài đằng đẵng này, đột nhiên một chiếc gối mềm mại được ném theo đường vòng cung về phía người cô:
“Đây là không muốn cô ngủ chung giường hay sao? Bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể hết rồi ư? Đau khổ quá mà!”
Mánh khóe không thể dùng lại một lần nữa, cô ỉu xìu, chỉ có thể đi về phía sofa!