Editor: Phi
-
Tỉnh Hành thấy giáo sư Vương sắp nhịn không được cười thành tiếng, sợ tiếng cười quá lớn làm phiền trai sông, vì thế trước tiên tự mình thu hồi nụ cười, lại duỗi tay đụng giáo sư Vương, đánh ông.
Dưới động tác nhắc nhở của Tỉnh Hành, giáo sư Vương dừng lại cũng tương đối kịp thời, vì muốn áp trận cười này xuống, ông bưng một ly nước trong tầm tay lên, rót đầy một miệng nước.
Tuy là đã dừng cười, nhưng trai sông lớn vẫn bị làm phiền. Cô bay dưới đèn chùm, hướng ánh mắt sang phía Tỉnh Hành và giáo sư Vương, nghĩ thầm bọn họ đang nói chuyện gì vui vẻ, cười tươi như vậy.
Nghĩ mãi cũng chả nghĩ ra cái gì, cô không cách nào đoán được tâm tư của nhân loại, vì thế lại thu hồi ánh mắt, ngửa đầu nhìn chùm đèn thủy tinh lớn trên đầu, bóng đèn rũ xuống, cô cảm thấy thứ này rất xinh đẹp, để nó sáng lấp lánh trên đầu càng đẹp hơn.
Trai sông chơi xung quanh đèn treo một lát, sau khi lực chú ý bị vật khác dời đi, lại bay sang chỗ khác. Bởi vì biết Tỉnh Hành không nhìn thấy cô nên rất an tâm, vì thế vẫn luôn là một bộ dạng rất thích thú, chơi đùa không hề có chút gánh nặng nào.
Giáo sư Vương và Tỉnh Hành ở bên cạnh quầy bar trong phòng bếp uống nước xong, cảm thấy ở trong phòng nói chuyện không tiện lắm, không biết có thể bị vị 'tiên nữ' không quá thông minh này nghe được, mà còn nghe hiểu hay không, lại dạo bước ra cửa.
Dọc theo vườn cây bay một vòng trở về, cuối cùng ở phòng ở trên đài nước ngồi xuống. Ngồi trên bàn trà bên ngoài, giáo sư Vương hỏi Tỉnh Hành:
“Cô ta rốt cuộc là thứ gì?”
Tỉnh Hành vừa rồi tìm tòi dưới phòng mặt trời, hiện tại cũng cơ bản có thể khẳng định, vì thế trực tiếp trả lời: “Trai sông.”
Thần sắc giáo sư Vương còn khá nghiêm túc, suy nghĩ một chút:
"Con trai mà mẹ cậu mua cho ấy hả?”
Tỉnh Hành gật đầu:
“Vừa rồi tôi vào phòng mặt trời, bên trong cái gì cũng còn, chỉ có nó là mất.”
Giáo sư Vương hít một hơi, giơ tay đẩy kính mắt một chút, mặt lộ vẻ suy tư nói:
“Thôi được rồi, yêu tinh này thoạt nhìn chả có tí linh trí nào, phỏng chừng là vừa tu luyện thành người không lâu, cậu thật sự định giữ cô ta lại nuôi phải không?”
Tỉnh Hành đã nuôi con trai này gần hai tháng, tuy rằng ngày thường đều là dì Vưu thay nước rửa vỏ cho nó, nhưng anh cũng có một chút cảm tình, đặc biệt là hơn nửa tháng nay tương tác giữa hai người khá nhiều, cũng tương đối quen thuộc với hình người của cô, có thể tiếp nhận được.
Mà ngoại trừ cảm tình giữa chủ nhân và vật nuôi, hiện tại Tỉnh Hành cũng tràn ngập tò mò đối với loại yêu này, cho nên cũng không quá muốn tìm người bắt cô lại. Trai sông ngốc như vậy, vừa thấy liền biết không phải yêu quái độc ác gì, không nhất thiết phải hung tàn với cô.
Đương nhiên, ngoài việc cô không độc ác, các mặt khác cũng đều phải suy xét. Tỉnh Hành nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng hít một hơi, vẫn cứ là câu kia:
“Lại quan sát suy xét một chút, tôi còn chưa nghĩ kĩ.”
Giáo sư Vương cũng hít một hơi, nhìn hắn:
“Tiểu tử này cũng rất đáng yêu, bộ dáng rất tốt, đủ xinh đẹp, cứ ngây ngây ngốc ngốc cũng rất tốt, nhưng mà nuôi một động vật nhỏ với nuôi một tiểu yêu rất khác nhau.”
Tỉnh Hành biết, anh cũng đã nghĩ tới vấn đề này. Nuôi một động vật nhỏ thì là vật nuôi, chăn nuôi đơn giản, cũng là một việc rất bình thường. Nhưng nuôi yêu, là động vật có thể hóa thành hình người, đã hoàn toàn không đơn giản như nuôi động vật nhỏ nữa rồi.
Trên thế giới này, những người tin có yêu quái, hoặc là giống như anh và giáo sư Vương, bị sự thật vả mặt, không thể không tin, lúc trước đều có thành kiến với thứ này. Tựa như phản ứng ban đầu của giáo sư Vương, theo bản năng sợ hãi, sau đó chính là kiến nghị tìm người bắt cô lại.
Nếu có người biết anh thân là một nhà nghiên cứu khoa học lại đi nuôi một con yêu, lại truyền ra ngoài, chọc tới phiền toái có lớn có nhỏ. Đương nhiên, Tỉnh Hành cảm thấy, khả năng chỉ có lớn chứ không có nhỏ.
Anh suy nghĩ một hồi, nói với giáo sư Vương:
“Trước tiên ông phải giữ bí mật đã.”
Giáo sư Vương cũng không muốn hại anh, từ đầu tới cuối đều suy xét cho anh, tất nhiên cũng trịnh trọng mở miệng nói:
“Đương nhiên tôi sẽ không nói, mặc kệ cậu có quyết định nuôi cô ta, hay là cho người bắt cô ta, tôi đều sẽ giữ kín chuyện này.”
Đang nói thì ngữ khí bổng chuyển đổi:
“Nhưng cậu có từng nghĩ tới việc cậu cứ lừa cô ta như vậy, khiến cô ta cho rằng nhân loại chúng ta đều không nhìn thấy cô, có phải cô sẽ ngày càng không kiêng nể gì hay không, vậy dì giúp việc nhà cậu có phải cũng có khả năng bắt gặp không?”
Đây quả thật là một vấn đề lớn, trai sông ban đầu chỉ xuất hiện trước một mình Tỉnh Hành, hiện tại có thêm giáo sư Vương mà cô cũng không thèm quan tâm, nói không chừng sau này sẽ hiện hình trước mặt dì Vưu, thậm chí càng nhiều người khác nữa.
Hai người ngưng thần đối diện, cùng nhau tự hỏi vấn đề này. Trầm mặc một hồi, giáo sư Vương lại nói:
“Trước tiên cậu cứ chậm rãi suy xét, tôi chỉ nói cái nhìn của tôi, nếu cậu thật sự muốn nuôi cô ta, vậy ngươi còn phải suy nghĩ cho kĩ, rốt cuộc là nuôi cô như con trai sông, hay là nuôi thành một con người đây. Theo quan điểm cá nhân của tôi thì, động vật khổ sở tu luyện như vậy, chính là để biến thành người đó. Cậu thấy thế nào?”
Tỉnh Hành nhìn giáo sư Vương, gật đầu, “Đúng vậy.”
Nói đến đây, sắc mặt của giáo sư Vương ít nghiêm túc hẳn, toàn bộ thân hình mềm oặt dựa lên ghế, một lát sau lại nở nụ cười thương hiệu của ông ta, nhìn Tỉnh Hành nói:
“Nếu nuôi như con người, thế thì cũng quá phiền toái rồi. Nếu là ở cổ đại, con gái không có tài cán gì cũng tốt, chỉ cần cô ấy có thể hiểu được cậu, biết quan tâm chăm sóc một chút là có thể nhẹ nhàng làm người. Nhưng ở xã hội hiện đại, không có học vấn, một bước cũng khó đi.”
Giáo sư Vương thấy Tỉnh Hành không nói lời nào, cho anh một chút thời gian tự hỏi, một lát sau lại tiếp tục nói:
“Chúng ta lại nói sang khả năng khác, nếu tìm thiên sư tới bắt cô ta, thiên sư có phải sẽ mang cô về nơi dành cho yêu, tỷ như một nơi mà chúng ta không biết —— Yêu giới, hoặc là những núi sâu rừng già thích hợp để ẩn cư tu luyện, không tham dự việc vặt ở hồng trần, trực tiếp tu luyện thành tiên ấy.”
Nói đến đây, suy nghĩ và đầu lười của giáo sư Vương đồng thời dừng lại, ông an tĩnh nhìn Tỉnh Hành cả buổi, những chuyện nghĩ trong đầu đã sớm bay cao bay xa, sau đó đột nhiên hỏi:
“Lão Tỉnh, cậu nói xem yêu thật sự có thể tu luyện thành tiên sao? Còn có đỉnh núi phủ đầy mây kia, thật sự có tiên nhân ngự trị hả?”
Tỉnh Hành hít một hơi:
“Lão Vương, đừng nghĩ xa như vậy, ngày mai ông còn phải sang trường học một khóa bắt đầu làm việc kia kìa.”
Những lời này dứt khoát lôi đám suy nghĩ rối ren của giáo sư Vương về hiện thực, ông nhớ lại thân phận học giả của bản thân, nỗ lực hắng giọng, nói, “Được…...Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, trước tiên cứ tắm rửa đi ngủ đã.”
Tỉnh Hành biết tuổi ông đã cao, tinh lực cũng ít, buổi tối ngủ tương đối sớm, tối hôm nay cảm xúc thay đổi nhanh như vậy, sớm đã mệt mỏi. Nghe ông ta nói thế, anh tự nhiên đứng dậy dẫn ông ta về phòng, tìm quần áo sạch sẽ cho ông tắm rửa.
Giáo sư Vương cũng không phải là lần đầu tiên tới nơi này của Tỉnh Hành, với ông thì ở đây cũng không tính là xa lạ, nhưng ngủ qua đêm vẫn là lần đầu tiên. Ông nhận quần áo đi sang phòng tắm, cũng không suy tính nhiều, tuổi tác này của ông không chịu nổi.
Trong lúc giáo sư Vương đi tắm, Tỉnh Hành ngồi trên sofa ở phòng khách. Sau khi anh và giáo sư Vương từ bên ngoài trở về, đã không thấy trai sông đâu nữa, không biết có phải cô lại vào trong hồ nước rồi không nữa.
Ở trên sô pha ngồi vài phút, suy nghĩ trong đầu Tỉnh Hành chưa từng đình chỉ, sau đó anh đột nhiên đứng dậy, đi sang phòng ngủ ngây người một lát, cầm camera vẫn luôn để trong phòng ngủ ra.
Anh tìm một chỗ thích hợp trong phòng khách, đặt camera xong xuôi, lập tức mở điện, hình ảnh trong camera từ phòng ngủ chuyển thành phòng khách, còn có thể mơ hồ nhìn tới phòng mặt trời. Nhưng bởi vì cách một vách tường thủy tinh, nhìn cũng không mấy rõ ràng.
Anh trang bị xong hết lại trờ về sofa ngồi một lát, giáo sư Vương tắm rửa xong, đang dùng khăn xoa xoa mái tóc hoa râm ướt dầm dề bước ra, nói:
“Cậu còn chưa tắm?”
Tỉnh Hành dùng điện thoại điều phương hướng trong camera một chút, tìm được góc độ tốt nhất, sau đó ấn tắt điện thoại nhìn về phía giáo sư Vương:
"Tôi không nóng, ông mệt thì cứ ngủ trước đi.”
Giáo sư Vương xoa tóc hỏi anh: “Ngủ cùng một phòng?”
Tỉnh Hành ngẩn người:
“Đừng, tôi không có thói quen ngủ chung phòng với người khác.”
"Ồ......"
Giáo sư Vương đột nhiên kéo dài giọng nói, vẻ mặt châm chọc, lão không đứng đắn nói:
“Mấy ngày trước cậu bị tiên nữ ép ngủ cùng, không phải cũng rất quen hử?”
Tỉnh Hành: “……”
Giáo sư Vương cứ thích không có chuyện gì thì trêu chọc Tỉnh Hành, ai bảo anh tuổi còn trẻ mà lại đứng đắn nghiêm túc vậy chứ. Trêu chọc xong rồi, ông cảm thâyd mỹ mãn đi về phía phòng khách, không quên dặn dò Tỉnh Hành:
“Người trẻ tuổi, cậu cũng đi ngủ sớm một chút.”
Tỉnh Hành đáp một tiếng, đứng lên khỏi sofa, về phòng tìm quần áo tắm rửa. Nơi này của anh trong thời gian ngắn đã có thêm hai 'người', cảm giác quạnh quẽ cũng không còn nữa, sức sống trên người anh cũng nhiều hơn không ít.
Anh tắm rửa xong lại sang thư phòng đọc sách, trước 11 giờ mới buông sách quay về phòng ngủ. Trong quá trình này, trai sông vẫn không có hóa hình người, không biết có phải do chơi mệt nên đã nghỉ ngơi rồi không.
Tỉnh Hành nằm trên giường, cũng không quá buồn ngủ, nghĩ tới nghĩ lui đều là mấy chuyện trai sông. Chuyện này đối với anh mà nói cực kì hiếm lạ, thời gian trước khi ngủ này, anh đã không còn suy nghĩ về hạng mục nghiên cứu nữa, thay vào đó là một chuyện khác.
Nghĩ tới nghĩ lui một lát, Tỉnh Hành nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên đứng dậy sờ soạng trên đầu tủ lấy điện thoại. Anh vốn không có thói quen chơi điện thoại trước khi ngủ, đây là do có việc cần làm.
Tay cầm điện thoại dựa vào đầu giường, anh vừa mở khóa đã trực tiếp ấn vào wechat, sau đó chạm vào giao diện màu xanh lục, vuốt một loạt cái tên, ở phần chữ 'L' tìm được tên lão Đan.
Ngón tay vuốt điện thoại thon dài, nhẹ ấn một chút, giao diện nhắn tin lập tức xuất hiện trên màn hình, dòng chữ màu xanh lục được đưa vào khung chat.
Tỉnh Hành muốn đánh vài chữ gửi qua, trong đầu suy nghĩ nội dung, đại khái là muốn hỏi về vị thiên sư ở Hongkong kia, còn có mấy chuyện bắt yêu, nhưng ngón tay trước sau vẫn cứ không hạ xuống được. Sau một lát, anh hít sâu một hơi, ngón tay trượt xuống một cái, rời khỏi giao diện hội thoại.
Quăng điện thoại sang một bên, Tỉnh Hành hơi ngửa đầu dính sát vào đầu giường, nhắm mắt lại không nhúc nhích. Nằm một lát lại nhặt lấy điện thoại, nhưng không mở lại giao diện chat với lão Đan nữa.
Anh trực tiếp rời khỏi wechat, mở ra phần mền theo dõi trên điện thoại, nhìn hình ảnh phòng khách thông qua camera. Không có gì dị thường, anh xem một lát định thoát ra, nhưng lúc anh sắp ấn thoát, trên hình bỗng xuất hiện một thân ảnh mờ nhạt.
Tỉnh Hành thu hồi ngón tay, lưu lại hình ảnh, cố định ánh mắt, nhìn kỹ thân ảnh cách một lớp kính, nhìn cô bay từ phòng mặt trời ra, lướt qua phòng khách bay sang phòng bếp.
Anh không ngừng dùng điện thoại điều chỉnh camera, đôi mắt nhìn theo bóng dáng trai sông bay đến cạnh quầy bar trong phòng bếp, sau đó Tỉnh Hành nhìn thấy cô đang học theo đổ nước vào li, nghiễm nhiên chính là bộ dạng đổ nước của anh lúc nãy.
Giữa môi theo bản năng nở nụ cười.
Ánh mắt Tỉnh Hành không hề di chuyển nhìn chằn chằm video, nhìn bộ dạng nghiêm túc đến đáng yêu của trai sông lớn, ý cười nơi khóe miệng bất giác mở rộng, hơi hơi hình thành một độ cung hoàn hảo.
Trai sông không ngừng đổ nước trong bình thủy tinh ra ly, đổ đầy rồi lại đổ ly nước đó vào lại bình thủy tinh, mân mê như vậy qua lại, mãi cho đến khi chơi chán rồi, mới buông tha cho bình nước và cái ly đáng thương.
Cô không biết rót nước, chảy ra ngoài không ít, còn ướt cả tay, vì thế cô đứng bên cạnh quầy bar lắc lắc bàn tay, xong rồi lại nhìn sang phía phòng ngủ của Tỉnh Hành, bay qua đó.
Tỉnh Hành khống chế camera tiếp tục nhìn chằm chằm cô, nhìn thấy cô bay tới ngoài cửa phòng. Mũi chân điểm xuống, làn váy dài cũng theo đó mà rơi trên đất.
Sau khi mũi chân chạm đất, cô còn ghé sát mặt vào đó, cứ như dán lỗ tai lên ván cửa luôn rồi, không biết có phải là đang nghe ngóng động tĩnh trong phòng hay không. Nhìn bộ dạng kia, có vẻ cô đang muốn tiến vào nhưng lại không dám.
Tỉnh Hành rất có hứng thú chờ xem hành động kế tiếp của cô, nhưng nhìn cô ghé lên cửa thật lâu, cũng không duỗi tay mở cửa. Không biết cô đang suy nghĩ cái gì, Tỉnh Hành nâng điện thoại lên, hướng camera về phía cửa phòng.
Trai sông lớn lúc này còn đang áp tai nằm bò ngoài cửa, cô đứng không vững, chỉ có thể đè thân thể lên ván cửa. Nghe một lát vẫn không nghe được trong phòng có động tĩnh gì, nhưng hương vị trên người Tỉnh Hành vẫn chui ra khỏi khe cửa, chui vài lỗ mũi cô.
Cô nghe thấy mùi hương này chảy cả nước bọt, luyến tiếc do dự, không biết có nên mở cửa hay không. Sau đó còn chưa kịp quyết định mở hay không, cánh cửa dán trên người cô bỗng mở ra từ bên trong.
Cửa mở mở quá nhanh, trai sông lớn căn bản chưa kịp phản ứng, thân thể không có vật gì chống đỡ, cả người cô trực tiếp ngã nhào ra phía trước. Nhưng cũng không có hoàn toàn ngã xuống đất, trong lúc hoảng loạn cô đã bắt lấy thứ gì đó, vừa nhấc đầu lên đã đối mặt với cặp mắt của Tỉnh Hành.
A.....
Cô nhào vào lồng ngực Tỉnh Hành……
: