Vì để cho Tỉnh Hành an tâm, Châu Châu cố gắng nhở kĩ những gì đã đồng ý với Tỉnh Hành, cũng nói được làm được, ngày hôm sau không có đi chơi mà nghiêm túc ở nhà học tập.
Châu Châu cùng với dì Vưu giai đoạn này vì có khoảng cách thế hệ nên không giống trước kia luôn bám lấy dì Vưu muốn chơi cùng dì. Cô học kiến thức trong sách giáo khoa, dì Vưu xem không hiểu, không thể giúp gì cho cô, mà nếu như cùng cô chơi đùa, dì cũng không biết.
Ban ngày cô ở nhà học tập, dì Vưu không có quấy rầy cô. Nếu cô có ra ngoài chơi, dì cũng không ngăn cản. Nhưng Châu Châu vẫn coi dì là người thân thứ hai của mình nên có chuyện gì cũng nói với dì, đi ra ngoài cũng sẽ báo dì một tiếng.
Châu Châu không có cha mẹ, còn Tỉnh Hành vẫn đang trải qua cuộc sống độc thân nên có rất nhiều chuyện không thể giải thích rõ cho cô được, những lúc như vậy vẫn là dựa vào dì Vưu. Ví dụ như chuyện xảy ra tháng trước.
Hôm nay, sau khi dì Vưu ăn bữa sáng, dọn dẹp nhà cửa rồi đi về, Châu Châu ngồi một mình trong phòng, không có chơi game cũng không có đọc tiểu thuyết, cố gắng chuyên tâm học hết kiến thức trong sách giáo khoa.
Nhưng trước đó vui chơi có phần quá mức nên hiện tại đột nhiên muốn chăm chỉ học thì thực sự không dễ dàng gì. Vào giữa trưa, Châu Châu chỉ học thêm được một chút, điều chỉnh trạng thái học tập tương đối nhiều nhưng cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.
Dì Vưu tới nấu bữa trưa, Châu Châu từ trong phòng đi ra, ngồi ở chỗ quầy rượu, vừa nghịch điện thoại vừa cùng dì nói chuyện phiếm. Chủ đề của hai người thường là mấy chuyện vụn vặt, bình thường là chuyện nhà, hoặc là mấy bộ phim truyền hình đang hot.
Lúc Châu Châu đang chơi điện thoại thì nhận được tin nhắn của Tần Miện, nhấn vào xem thì ra là rủ cô đi chơi. Tần Miện nói tối nay có tiệc, ở đó toàn là bạn tốt của hắn, nghĩ muốn giới thiệu cho cô nên rủ cô đi cùng.
Châu Châu chưa từng tiếp xúc qua với lớp người ở độ tuổi của Tần Miện. Co trải qua nhà trẻ cùng tiểu học, lên cấp hai thì không tới trường nữa nên chỉ mới tiếp xúc qua với trẻ nhỏ, học sinh tiểu học, cùng với các ông chơi đánh bài cùng.
Cô cũng không đi chơi nhiều chỗ, hay đi nhất chỉ có trong nhà, trường học, với cả phòng đánh bài. Giống như Tần Miện lôi kéo mọi người ra ngoài chơi, cô hoàn toàn không hiểu là chuyện gì, thật tò mò muốn đi xem một chút, nhưng cũng vì không biết nên có hơi lo lắng.
Cô vuốt điện thoại nhìn tin nhắn một lúc, suy đi nghĩ lại, ngẩng đầu nhìn về phía dì Vưu đang nấu cơm, hỏi bà: “Cháu trai Tần Miện của ông Tần ở phòng đánh bài gọi con buổi tối ra ngoài chơi, nói cái gì mà hội họp, con có thể đi hay không ạ?”
Dì Vưu thực ra không biết ông Tần là ai, Tần Miện là ai cũng không biết nốt. Bà cũng không thể làm chủ liền nói với Châu Châu: “Mấy chuyện của người trẻ tuổi dì đều không hiểu. Châu Châu đi hỏi cậu Tỉnh đi, cậu Tỉnh sẽ biết.”
Châu Châu nghĩ một lát, hiểu ra, liền gọi điện thoại cho Tỉnh Hành.
Điện thoại kêu lên vài tiếng thì Tỉnh Hành bắt máy, hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
Châu Châu không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: “Anh có nhớ Tần Miện không? Con trai của ông Tần, hắn nói muốn dẫn tôi ra ngoài chơi, tụ họp hay cái gì đó ấy, còn muốn giới thiệu bạn mới cho tôi nữa. Tôi… có thể đi không?
Đầu dây bên kia im lặng một chút rồi truyền đến giọng nói của Tỉnh Hành: “Không thể.”
Châu Châu nghe vậy liền gật gật đầu: “À…”
Tỉnh Hành sợ cô không vui, đành phải giải thích với cô: “Tần Miện bọn họ đều là người trưởng Hành. Những thứ họ chơi cô đều không biết, tôi cũng không hi vọng cô sớm tiếp xuc với mấy thứ đó. Sức hấp dẫn quá lớn, cô trước mắt không nhịn được, cho nên sẽ không thể hòa nhập với bọn hắn được.”
Châu Châu nghe hiểu, lại gật gật đầu: “Được rồi, vậy tôi không đi nữa, ở nhà học cho giỏi.”
“Ừ, ngoan.” Tỉnh Hành đáp lại, “Cô tranh thủ ôn xong nội dung học trong sách cấp hai. Tôi sẽ mua một căn hộ nhỏ đem hộ khẩu của cô cùng với dì Vưu rời đến mộng Hành. Sau đó, tôi sẽ tìm biện pháp cấp cho cô cái học tịch để cô có thể đến trường.”
Châu Châu tiếp tục gật đầu, nghe theo sự sắp xếp của Tỉnh Hành, “Được rồi, tôi sẽ chăm chỉ học tập.”
Sau khi cúp điện thoại, Châu Châu nhẹ nhàng thở ra, đây chính là muốn triệt để hủy đi tâm tư muốn đi chơi của cô. Cô lấy điện thoại nhắn tin trả lời Tần Miện: 【 Thật ngại quá, tôi không có thời gian, không đi chơi được rồi. 】
Tần Miện lại nhắn tin tới : 【 bạn trai không cho à? 】
Châu Châu không có phủ nhận : 【 đúng vậy 】
Tần miện : 【 Nghe lời như vậy. 】
…
Châu Châu nghe lời Tỉnh Hành từ chối Tân Miện, dự định buổi chiều cũng buổi tối ở nhà học bài. Trí thông minh cùng năng lực học tập của cô hiện tại rất được, học hết sách cấp hai trong vòng mấy tháng không Hành vấn đề gì.
Sau khi học xong, qua hết năm vẫn là nghe lời Tỉnh Hành đi học lại. Không ai quan tâm, tự giác kỷ luật thực sự rất khó, mỗi ngày đều là ngồi ăn no rồi chờ chết.
Kết quả giữa trưa cô mới đuổi được Tần Miện đi, buổi chiều mới học được một lát thì trong nhà lại có khách không mời mà tới. Có thể đến vô hình đi vô ảnh, thích thì tới không thích thì về dĩ nhiên chỉ có thể là đại yêu tinh tu hành một ngàn năm trăm năm Hoa Thanh rồi.
Châu Châu không biết Đan gia gia của cô làm sao xử lý chuyện Hoa Thanh được thả ra., nhưng thấy kết quả, cũng không có ảnh hưởng gì đến sinh hoạt bình thường của Hoa Thanh. Mà cô đứng trên phương diện là đồng loại, nếu như Hoa Thanh là một con yêu tốt, vậy cô hi vọng Hoa Thanh ở nhân gian có thể bình yên vô sự.
Hoa Thanh vừa bế quan tu luyện xong, không có chỗ nào để đi, liền tìm đến Châu Châu. Vừa hay Châu Châu ở nhà một mình, cho nên cô trực tiếp hiện thân. Đến ngồi phía đối diện với Châu Châu, uống nửa cốc nước của Châu Châu.
Châu Châu thấy Hoa Thanh đột nhiên xuất hiện cũng không còn sợ hãi, rất tự nhiên chào hỏi: “Cô bế quan xong rồi à?”
Hoa Thanh nhìn cô gật gật đầu, lại tò mò nhìn Châu Châu đang làm cái gì đó, đưa tay chỉ quyển sách trước mắt, hỏi: “Cô đang làm gì vậy? Đều là chữ, nhưng không giống chữ ngày trước, tôi xem không hiểu.”
Châu Châu đặt bút xuống trả lời: “Học tập đó.”
Hoa Thanh nói: “Học tập thì có tác dụng gì? Nữ tử không cần phải học.”
Châu Châu hiện tại đã hiểu ra nhiều thứ, giải thích cho Hoa Thanh: “Đó là trước kia, nữ tử không tài thì là đức, có thể đọc hai chữ biết nhìn sổ sách là được rồi. Hiện tại không như vậy, hiện tại nam nữ bình đẳng, đều phải học tập, nếu không ra ngoài, cái gì cũng không biết sẽ giống như kẻ ngốc vậy.”
Hoa Thanh trước đó có đi dạo một vòng bên ngoài, đúng là cảm thấy mình chẳng khác gì kẻ đần. Nhưng cô không có hứng thú với học tập, tu luyện đã rất buồn tẻ nhàm chán rồi, còn phải học tập luyện chữ, ngồi một chỗ thật lâu, như thế không phải càng nhạt nhẽo hơn sao?
Cô nhìn Châu Châu: “Đúng là vô vị, không biết chữ thì không thể sống à? Chuyện mệt nhọc như vậy, có phải cô bị chủ nhân ép không? Mỗi ngày ở đây hao tổn tâm trí như vậy, không bằng đi tu luyện đi. Không thì cô đi cùng tôi, chúng ta cùng nhau du sơn ngạo thủy.”
Châu Châu có thể tưởng tượng ra cuộc sống tự do tự tại, vui chơi thỏa thích nơi rừng núi, ăn quả dại uống nước sông không sợ chết đói. Còn có thể chuyên tâm tu luyện, không có bất kì phiền não nào. Thế nhưng cô lại càng thích ở chỗ này cùng với Tỉnh Hành.
Cô hướng Hoa Thanh lắc đầu: “Tôi không đi, tôi muốn ở cùng Tỉnh Hành.”
Hoa Thanh trong mắt lộ ra tia tò mò, nhìn chằm chằm Châu Châu: “Đó là tên của chủ nhân cô?”
Châu Châu gật đầu: “Đúng vậy.”
Hoa Thanh cười cười: “Không phải là cô có tình cảm với anh ta đấy chứ?”
Châu Châu nghĩ nghĩ: “Tôi không biết.”
Hoa Thanh biết cô là yêu tinh nhỏ, chưa từng nếm qua yêu hận của nhân gian, cho nên không hiểu nhiều. Có lẽ là do tâm tư đơn thuần, trước mắt chưa có phân biệt được thôi. Đợi lúc nào đó phát hiện ra thì đã rơi vào rồi.
Nghĩ vậy, trong lòng liền dấy lên chút quan tâm, Hoa Thanh tỏ vè là người từng trải, nói với Châu Châu: “Trai tinh nhỏ, người cùng với yêu ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt.”
Nghe vậy, Châu Châu ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoa Thanh, trong chốc lát liền suy nghĩ rất nhiều. Cuối cùng nghĩ tới việc Tỉnh Hành nói với cô tối hôm đó, cô do dự một lúc, rồi mở miệng hỏi Hoa Thanh: “Cô tu luyện nhiều năm như vậy, nhất định biết rất nhiều. Tôi muốn trở Hành người, có thể chứ?”
Nghe Châu Châu hỏi vậy, Hoa Thanh cũng chẳng suy nghĩ gì nữa. Từ xưa tới nay, không ít yêu muốn biến Hành người, hầu hết đều là vì tình yêu, chỉ muốn sống cùng người mình yêu trọn một kiếp. Nhớ năm đó, cô cũng từng có suy nghĩ này, nên có thể hiểu được.
Nhưng việc này nào có dễ dàng như vậy? Cô nhìn ánh mắt của Châu Châu, đột nhiên cười nhẹ, nói: “Trở Hành người làm gì? Người không giống yêu tinh chúng ta, chúng ta có thể sống trăm ngàn năm, người chỉ sống được mấy chục năm. Làm làm gì?”
Châu Châu nhỏ giọng Hành thật nói: “Nếu như Tỉnh Hành chết trước, một mình tôi sống chẳng có ý nghĩa gì…”
Hoa Thanh nheo mắt hạ lông mày, bị câu nói của Châu Châu làm cho tim có chút thắt lại. Bị phong ấn trong đá ba trăm năm, mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy chua xót cô đơn. Sau khi ra ngoài phát hiện cũng không tốt hơn bên trong là bao, bởi vì người kia không còn nữa.
Cảm xúc tràn qua đáy mắt, cho đến khi Hoa Thanh ngẩng đầu lên, trên mặt lại lộ ra vẻ thư thái.
Cô giống như một đại yêu tinh hiểu thấu hồng trần, nói với Châu Châu: “Cô mới bao nhiêu tuổi? Thất tình lục dục đều hiểu rồi à? Đối với người ta có tình cảm hay không còn không biết. Chờ mà xem, qua hai năm nữa là cô sẽ không muốn làm người đâu.”
Châu Châu lắc đầu, “Không đâu, tôi vẫn sẽ muốn. Cô biết cách nào không? Nếu biết thì nói cho tôi đi.”
Hoa Thanh do dự nhìn cô một lúc, nói: “Được rồi, bây giờ cô còn nhỏ, sau này sẽ nói sau.”
Châu Châu nghe xong liền hiểu, Hoa Thanh thực sự biết cách từ yêu biến Hành người. Đôi mắt cô sáng rực lên, trực tiếp cầm tay của Hoa Thanh, làm nũng nói: “Chị Hoa Thanh, nói cho em biết đi có được không, em rất muốn trở Hành người!”
Thật vất vả mới từ trong đá chui ra, Hoa Thanh còn có chuyện quan trọng phải làm, cô cũng không muốn chưa gì đã gây chuyện rắc rối. Đương nhiên cô cũng có lương tri, cảm thấy không thể hại trai tinh nhỏ, Châu Châu vẫn chưa trưởng Hành, vẫn còn suy nghĩ nông cạn.
Lại nghĩ tới mình còn phải dựa vào con trai tinh nhỏ này sống ở nhân gian, Hoa Thanh liền nói: “Gọi chị là đúng rồi, chị tìm một nơi tốt trong vườn nhà em ở. Chị mang em đi tu luyện, đợi đến đúng thời điểm sẽ nói cho em biết.”
Châu Châu vẫn chưa từ bỏ, nắm lấy tay Hoa Thanh không buông, một lúc mới lại lên tiếng: “Thật không?”
Hoa Thanh cười: “Em là bình thường đáng yêu hay là khờ đến đáng yêu? Mấy cái chiêu quỷ quái này trách không được người kia thích em. Em yên tâm đi, sau khi quen biết em, hiện tại còn làm chị của em, sẽ không lừa em đâu!”
Châu Châu nhìn ánh mắt Hoa Thanh, liền tin, chậm rãi buông cánh tay Hoa Thanh ra, khéo léo hỏi cô: “Vậy chị Hoa Thanh, em có thể làm gì cho chị không? Em pháp lực có hạn, rất khó có khả năng làm việc lớn…”
Hoa Thanh lại cười, đứng dậy, mấy tầng váy xanh đung đưa: “Em dẫn chị đi làm quen nhân gian một chút, để sau này ra ngoài chị không giống kẻ ngốc nữa.”
Việc này quá đơn giản, Châu Châu liền đứng dậy đưa Hoa Thanh đi giới thiệu một vòng quanh nhà. Bắt đầu từ đèn, hướng dẫn Hoa Thanh mấy cái nút mở tắt thế nào, có tác dụng gì. Kế tiếp là ti vi, ghế sô pha, lò nướng, máy chạy bộ,..
Sau khi giới thiệu mọi thứ trong nhà xong, Châu Châu mang Hoa Thanh trở lại phòng khách, đã nói tới khô cả miệng. Cô rót hai cốc nước, đưa cho Hoa Thanh một cốc, hỏi lại: “Chị đã nhớ kĩ chưa?”
Hoa Thanh gật đầu, uống xong liền đặt ly nước xuống: “Chị mệt rồi. Hôm nay tới đây thôi, chị phải đi. Chị sẽ ở lại nhà em ở góc Tây Bắc, chỗ đó địa hình đẹp. Em nếu muốn tìm chị, đến đó ho hai tiếng là được.”
Châu Châu gật đầu, đứng dậy muốn tiễn Hoa Thanh.
Nhưng Hoa Thanh không có dùng chân đi cửa chính, căn bản không cho Châu Châu có cơ hội đưa tiễn, lách mình một cái liền biến mất. Hoa Thanh vừa đi, trong phòng liền yên tĩnh hẳn, ánh nắng từ phía tây chiếu sang góc tường trắng phía đông bắc.
Bởi vì Hoa Thanh biến được phương pháp biến thành người, mặc dù hiện tại cô ấy không có nói, nhưng vẫn làm cho tâm trạng của Châu Châu cảm thấy tốt hơn. Đột nhiên cảm thấy làm cái gì cũng có hừng thú, đọc sách làm bài đều óc động lực hơn.
Cô không muốn trở thành tiên, đương nhiên khả năng tu thành tiên của cô cũng không lớn, may mắn lắm thì mới được. Cô cũng không muốn làm yêu sống mấy trăm năm, ba trăm năm trước đó so với một năm này, không có chút ý nghĩa nào hết.
Cô muốn là người, mặc dù sẽ mệt mỏi khổ sở, nhưng cũng biết vui vẻ thỏa mãn.
Cô muốn cảm nhận được mùi vị sống một đời.
: