Editor: Huyền Phi
Beta-er: Allan
Đặng Oánh Oánh chưa kịp nói tiếp thì khu dạy học đã vang lên tiếng chuông vào học. Giáo viên cầm tập giáo án đi tới, đám người xem náo nhiệt tan dần, mọi người đều nghiêm túc lấy sách giáo khoa ra, tập trung tinh thần bắt đầu học.
Mặc kệ Đặng Oánh Oánh gây sự, Châu Châu vẫn dốc sức muốn lọt vào top 10 trong kỳ thi giữa kì của năm hai trung học. Có người quay video đăng lên, dường như học sinh của cả năm khối đều hóng chuyện chờ xem kết quả.
Cả khối trung học năm hai đều không tin Châu Châu có thể lọt vào top 10, phần lớn mọi người đều cười nói rằng, sau kỳ thi không biết bạn hoa khôi của trường này còn dám đi học không nữa. Dù sao nói cũng đã nói rồi, sau này mà không làm được thì thật mất mặt quá.
Những học sinh còn lại tỏ vẻ không quan tâm, một lòng tập trung học tập, cũng có người không tham gia bàn luận mà chỉ đứng xem, đương nhiên còn có một bộ phận học sinh hy vọng Châu Châu có thể lọt vào top 10, tuy bọn họ cũng không tin tưởng lắm.
Dù sao cũng là trò hay, nhìn Châu Châu thi một chút cũng không mất gì, rất nhiều người đã đoán được kết quả. Phải chờ thì không bằng chờ mong sự kích thích một chút, tình tiết đột ngột đảo ngược, chiêm ngưỡng Đặng Oánh Oánh trồng cây chuối 30 phút và gọi ông bà 100 lần.
Tin đồn lan truyền rất nhanh. Đến chiều đi ăn cơm ở căn tin, Châu Châu đã chủ động che chắn âm thanh bên ngoài. Nghe được dù ít cũng sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng, chẳng bằng không nghe nữa luôn.
Vào buổi tự học buổi tối, tốp năm tốp ba học sinh lại tụ tập nói chuyện phiếm ở ban công và sân thể dục. Lúc nào cũng thấy có người nói về việc hoa khôi trường muốn lọt top 10, hơn nữa còn toàn dùng những từ ngữ bất lịch sự.
Phàn Dịch ra ngoài đi dạo với mấy người bạn một lúc, vừa trở lại lớp còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe có vài người đang tụm lại một chỗ tán chuyện của Châu Châu, ngôn ngữ vô cùng thô tục. Vì thế cậu ta đá chiếc ghế đụng vào chân bàn khiến mọi người trong phòng đều giật mình.
Phàn Dịch ngồi xuống tựa lưng vào ghế, khuôn mặt tức giận nhìn thẳng vào mấy người đang chém gió:
“Sau này khi nói thì nhớ súc miệng trước, đừng có phun ra mấy thứ bẩn thỉu như thế.”
Nam sinh bên cạnh Phàn Dịch chêm vào một câu:
“Các cậu cũng không nhìn xem mỗi ngày là ai dạy kèm cho hoa khôi của chúng ta, lọt vào top 10 thì là cái gì? Cậu ấy mà đứng thứ nhất thì cũng là chuyện đương nhiên, chờ xem ai mới là người bị bẽ mặt đi!”
Bây giờ cả năm hai làm gì còn ai không biết Châu Châu là người của Phàn Dịch nữa? Bị nói như vậy, cả đám liền im bặt. Vốn dĩ chỉ là đùa vui sau lưng mà thôi, ai biết Phàn Dịch đột nhiên trở về, lại còn xui xẻo bị cậu ta nghe thấy nữa.
Mà Phàn Dịch tỏ thái độ như vậy, chuyện này lại càng hay ho —— Châu Châu muốn thi vào top 10, Phàn Dịch giúp cô học bù, Đặng Oánh Oánh đánh cược "trồng cây chuối 30 phút, gọi ông bà tổ tông 100 lần" với Châu Châu, hiện tại kết quả thật khó lường.
Sau đó chuyện này ồn ào vô cùng, còn truyền tới cả tai giáo viên. Các giáo viên cũng bàn luận với nhau, tất cả đều muốn xem không biết Châu Châu có lội ngược dòng thành công, tiến vào top mười hay không.
Châu Châu không quan tâm có bao nhiêu người chú ý tới chuyện này, chắc chắn không phải ít. Mỗi ngày cô chỉ lặp đi lặp lại, dành hầu hết thời gian vùi đầu vào học, buổi tối về nhà nhờ Tình Hành giảng bài bổ túc, cách giảng bài của Tỉnh Hành rất dễ hiểu, nên hiệu suất học bài của cô cũng cao theo.
Ban ngày Tỉnh Hành phải đi làm, buổi tối còn phải giúp Châu Châu học bổ túc đến khuya, Châu Châu sợ anh dậy quá sớm sẽ ngã bệnh nên luôn đợi anh đi ngủ để chỉnh lại đồng hồ báo thức đến giờ đi làm bình thường, không những vậy mà còn truyền linh lực cho anh.
Châu Châu không cần Tỉnh Hành dậy sớm đưa cô đi học, cũng không làm phiền dì Vưu, bắt đầu thử tự mình đạp xe đi. Hiện tại khả năng sống độc lập của cô rất cao, có thể tự mình làm nhiều thứ mà không cần cái gì cũng nhờ người khác giúp đỡ.
Tỉnh Hành không có cách nào ngăn cô lén chỉnh báo thức đành phải mặc kệ. Buổi sáng anh thức dậy vào giờ đi làm, tối về giúp cô học bổ túc. Tuy rằng thời gian gấp gáp nhưng Châu Châu học rất thuận lợi.
Cứ như vậy hơn nửa tháng, cơ bản Tỉnh Hành đã dạy cho Châu Châu xong kiến thức chưa học. Châu Châu cũng không phụ sự kỳ vọng của Tỉnh Hành, cô rất chăm chú và hiểu bài rất nhanh.
Đối với kỳ thi sắp tới, Châu Châu cũng tạm gọi là tràn đầy tự tin. Cô học một-một với gia sư ở nhà, đó là người còn trẻ đã gặt hái được thành công, chỉ cần tiện tay hướng dẫn một chút cũng giúp cô có tiến bộ rất lớn.
Chủ nhật cuối cùng trước kỳ thi, Tỉnh Hành đã giúp Châu Châu bổ túc xong toàn bộ chương trình học. Nhưng Châu Châu không hề thả lỏng chút nào, buổi chiều nghỉ ngơi nửa ngày rồi lại tiếp tục ngồi trong phòng mặt trời ôn tập tiếp.
Tỉnh Hành có việc phải ra ngoài, dì Vưu ăn xong cơm trưa cũng thu dọn một chút rồi rời đi, còn mỗi mình Châu Châu trong phòng chuyên tâm làm bài. Ở cao trung trừ bài tập về nhà ra thì phải làm đề rất nhiều.
Cô thảnh thơi ngồi học khoảng nửa tiếng, Hoa Thanh gần đây không xuất hiện làm phiền cô đột nhiên lại hiện ra. Lúc Châu Châu thấy cô ấy còn hơi ngại vì gần đây cô quá bận, không có thời gian đi thăm Hoa Thanh.
Nhưng Hoa Thanh chẳng cảm thấy gì, biết ngày nào cô cũng rất bận rộn học tập kiến thức của nhân loại, nên không chủ động quấy rầy cô. Hiện tại ra ngoài làm phiền cô là vì cô ấy sắp phải rời đi, không thể cứ tiếp tục ở lại đây mãi được.
Hoa Thanh không tạm biệt ngay mà trò chuyện với cô một chút:
“Trai sông nhỏ à, ngày nào cô cũng vội vàng học tập quên trời quên đất như vậy, có mệt không? Có đáng không?”
Thực ra không phải không mệt, nhưng Châu Châu rất có nghị lực nói rằng:
“Mấy thứ này Tỉnh Hành đều đã từng học nên tôi cũng phải học. Sau này mới có thể giống người khác, không bị xã hội này đào thải. Tuy không được ưu tú như Tỉnh Hành, nhưng không thể quá kém được.”
Hoa Thanh nhìn cô, ánh mắt thật sâu, một lúc sau hỏi:
“Muốn làm người tới vậy sao?”
Châu Châu không nói nữa, yên lặng cúi đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc trước cô hỏi Hoa Thanh cách biến thành người, chỉ đơn thuần là không chấp nhận được việc Tỉnh Hành chết sớm hơn cô. Nhưng từ khi Tỉnh Hành cấm cô không được thích nhân loại, không được yêu đương thì làm người gần như đã trở thành chấp niệm của cô mất rồi.
Cô không muốn làm yêu, không muốn cô đơn sống hơn mấy ngàn năm. Cô muốn biến thành người, muốn được thích người mình thích, muốn được có tình yêu của riêng mình, một tình yêu ngọt ngào như cổ tích.
Đại khái bắt đầu từ đêm uống rượu kia, Châu Châu đã ngầm cảm thấy tình cản dành cho Tỉnh Hành không giống như trước nữa. Nếu vẫn chỉ là tình cảm giữa sủng vật và chủ nhân thì cô cũng sẽ không cảm thấy buồn khi nghe anh nói như vậy.
Hoa Thanh khép mắt trầm mặc, sau đó biểu cảm lại trở nên nhẹ nhàng, dịu dàng nói với Châu Châu:
“Nhân yêu thù đồ, cứ tận hưởng hạnh phúc trước mắt đi, thích thì cứ ở bên nhau, chẳng lẽ chịu đựng thì không đau khổ ư? Có thể ở bên nhau bao lâu hay bấy lâu, nghĩ nhiều như thế làm gì?”
Châu Châu ngẩng đầu:
“Có thể không?”
Hoa Thanh kiên nhẫn phân tích cho cô:
“Người và yêu ở bên nhau, hầu hết cuối cùng chẳng có kết quả tốt gì, nhưng cũng không phải là không thể. Nếu đã thích nhau thì cứ ở bên nhau, vui sướng một ngày cũng là vui sướng. Sống không tiếc nuối thì cũng đã là hạnh phúc rồi, cô nói có đúng không?”
Châu Châu cảm thấy rất có lý, nhưng cô lại suy nghĩ một lát, nhìn Hoa Thanh nói:
“Nhưng Tỉnh Hành không thích tôi, bởi vì tôi là yêu, anh ấy chỉ…. coi tôi như sủng vật thôi……”
Hoa Thanh ngạc nhiên, bày ra vẻ mặt "tôi chịu cô rồi", sau đó vứt cho Châu Châu một cái nhìn xem thường, nói:
“Tiểu yêu tu luyện 300 năm quả thật rất ngốc, ngay cả việc một người con trai có thích cô hay không, cô cũng không biết sao?”
Châu Châu giải thích:
“Chính miệng anh ấy nói mà, mãi mãi coi tôi như một đứa trẻ, hơn nữa còn không cho tôi thích người khác, không cho tôi yêu đương, bởi vì tôi là yêu.”
Hoa Thanh lại suy nghĩ, thắc mắc hỏi:
“Có phải do anh ta không biết cô cũng thích anh ta, lại bởi người yêu vốn khác biệt, sợ sẽ làm hại cô, không dám thổ lộ tâm ý, sau đó lại sợ cô ở bên cạnh người khác nên mới nói như vậy không?”
Chuyện này hơi phức tạp, Châu Châu suy nghĩ một lát:
“Anh ấy chỉ nghĩ đơn giản rằng người và yêu không thể ở bên nhau, cho nên tôi muốn biến thành người……”
Hoa Thanh lại liếc Châu Châu một cái đầy xem thường, không muốn nói nhiều với cô nữa, hoàn toàn không thể nói chuyện với một cái đầu gỗ. Cô ta trực tiếp lấy một đoạn trong trí nhớ, đặt trước mặt Châu Châu, để cô tự nhìn.
Đó là hình ảnh trước khi cô biến thành một con sâu xanh, Châu Châu được Tỉnh Hành ôm, cô dựa vào lồng ngực anh và hỏi có thích cô không. Tỉnh Hành trả lời thích, lúc đặt cô xuống giường còn cúi đầu hôn cô.
Lúc Châu Châu nghe thấy từ "thích", cả người trở nên cứng ngắc, lại thấy Tỉnh Hành nhẹ nhàng hôn lên môi mình, đầu cô trống rỗng ngay lập tức, hô hấp khó khăn, cả mặt đều đỏ ửng, trái tim đập nhanh như muốn thoát khỏi lồng ngực....
: