Editor: Huyền Phi
-
Sau khi vững vàng đạt được mục tiêu trong kì thi giữa kì, như ý nguyện khiến mọi người phải ngã mũ kính trọng, Châu Châu cũng không có thêm lửa vào chuyện của Đặng Oánh Oánh. Trong lúc người khác còn đang tiếp tục làm ầm ĩ, cô vẫn giống như bình thường, nên làm gì thì làm đó.
Vốn dĩ toàn bộ chuyện này đều do một mình Đặng Oánh Oánh tự biên tự diễn, một hai phải làm khó cô, chen mồm vào trong lúc cô đang nói chuyện phiếm với Tần Dao, trào phúng cô không lọt được vào top mười, còn trực tiếp nói ra vụ chổng ngược gì đó, vậy thì để cô ta tự mình diễn cho xong kết cục là được.
Ngoại trừ không đi trào phúng ghê tởm Đặng oánh oánh, Châu Châu cũng không biểu hiện quá hưng phấn trước mặt người khác. Rốt cuộc đều là bạn cùng lớp, mọi người về mặt thành tích đều có quan hệ cạnh tranh, ai thi tốt mà còn khoe khoang, đều bị người khác chán ghét.
Mấy quy tắc ngầm giữa người với người tựa như tấm lòng gì ở cùng với tính toán gì, dưới hoàn cảnh gì nên nói gì, làm gì, hiện tại Châu Châu đều đã hiểu không ít.
Sau khi học xong tiết tự học buổi tối, Châu Châu cũng giống như bình thường thu thập tập sách về nhà, đến gara lái xe điện của mình đi. Từ sau khi cô luôn chỉnh lại đồng hồ báo thức của Tỉnh Hành để tự mình đạp xe đi học, cũng không cần Tỉnh Hành đến đón cô vào buổi tối nữa, cô không muốn làm phiền anh.
Châu Châu đẩy xe ra từ gara của trường học, mới vừa ngồi lên, còn chưa kịp vặn ga thu chân lại, xe đột nhiên bị lôi kéo từ phía sau, ghế sau hơi nặng một chút. Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện ra là Phàn Dịch, không biết từ chỗ nào nhảy ra.
Phàn Dịch đã an tọa trên xe cô, nói với cô:
“Đi nhờ xe.”
Châu Châu biết cậu ở ngay trong tiểu khu bên cạnh trường học, rất nhiều gia trưởng vì để con cái thuận tiện đi học, không mua nhà cũng muốn thuê một phòng nhỏ gần trường học. Vì ở gần dễ chiếu cố, cũng tiết kiện thời gian đi học cho con cái.
Dù sao ra khỏi trường học một lát là đến, Châu Châu cũng không bắt Phàn Dịch xuống xe. Hiện tại cô cũng coi như là bạn tốt của Phàn Dịch, một tháng gần đây còn nhận không ích sự trợ giúp của cậu. Tuy rằng không có lên sân thượng học bù, nhưng cũng thường gọi điện hỏi này kia.
Châu Châu quay đầu lại, chuẩn bị lên ga:
“Vậy cậu ngồi cho chắc, kĩ thuật của tôi không tốt lắm.”
Phàn Dịch không hề lo lắng:
“Đừng lọt xuống mương là được.”
Chở một người nặng như vậy, Châu Châu lái xe thật sự chậm, Phàn Dịch ngồi phía sau cũng không dám lộn xộn, sợ xoay người, chỉ nói chuyện với cô, hỏi cô:
“Từ vị trí cuối lớp nghịch tập lên tới hạng nhất, sao lại không có chút hưng phấn nào hết vậy?”
Châu Châu nói: “Cũng thường thôi.”
Phàn Dịch cười: “Cô lợi hại nhất!”
Lái xe ra khỏi cửa lớn trường học, quẹo đến chỗ giao lộ. Qua giao lộ là đến tiểu khu mà Phàn Dịch đang sống, nhưng lại gặp phải đèn đỏ, Châu Châu buộc phải dừng lại chờ vài giây. Đến khi đèn canh bật lên lái tiếp tục chở Phàn Dịch sang bên kia.
Qua khoi giao lộ chưa tới mấy mét, Phàn Dịch chân dài uốn lượn ngồi trên ghế sau, đột nhiên nói với Châu Châu:
“Aiz, Châu Châu, hiện tại thành tích của cô đã tốt như vậy, nếu không thì....tôi suy xét thích cô một chút, cô thấy thế nào?”
Châu Châu vừa nghe câunày lập tức nắm phanh lại, chân đặt xuống đất, quay đầu lại nhìn Phàn Dịch, quyết đoán nói:
“Không cần.”
Vẫn cứ không cho cậu chút mặt mũi nào như vậy, Phàn Dịch che dấu sự nghiêm túc trong ánh mắt, cố ý không quá đứng đắn nói:
“Ồ, người như tôi thích cô mà cô còn không cần chút nào? Cô nghĩ thế nào vậy? Người khác van xin tôi suy xét một chút mà tôi còn chưa thèm nhìn đến đó.”
Châu Châu vẫn cứ trực tiếp:
“Không được, cậu vẫn là suy xét người khác đi.”
Phàn Dịch muốn hộc máu, không nói nữa: “Đi.”
Châu Châu lại đạp chân ga: “Ngồi yên.”
-
Châu Châu thả Phàn Dịch trước cổng lớn tiểu khu nhà cậu ta, lập tức tự mình đạp xe rời khỏi. Trường học cách nhà có hơi xa, một đường này phải đi qua không ít con phố. Càng đi tới ngoại thành, người và xe càng ít, nhưng Châu Châu cũng không sợ đi đường vào ban đêm, lâu dần đã sớm quen rồi.
Sau khi đạp xe về đến nhà, Tỉnh Hành đã tan tầm ở nhà.
Châu Châu mấy ngày nay tâm tư đều đặt trên cuộc thi, cũng không có miên man suy nghĩ mấy cái khác. Chỉ là đôi khi lơ đãng sẽ nhớ tới đoạn ký ức kia, nhìn thấy Tỉnh Hành bên tai sẽ hơi nóng lên một chút, quay đầu lại lắc lắc lại hết rồi.
Hiện tại đã có kết quả thi, tâm tư Châu Châu đều ở trên thành tích cuộc thi. Sau khi vào nhà đổi giày, cô đi sang thư phòng tìm Tỉnh Hành, không hề giấu, hưng phấn treo đầy trên mặt, hỏi anh:
“Anh đoán xem tôi thi thế nào?”
Nhìn bộ dạng cao hứng đến sắp bay lên trời của cô, còn cần đoán sao?
Tỉnh Hành nói thẳng: “Vào top mười.”
Châu Châu đi qua án thư buông cặp sách xuống, tay cầm quai đeo, nhìn chằm chằm vào mắt Tỉnh Hành, một bộ đang cố nhịn cười nhưng không thành, một lát sau mở miệng nói:
“Tôi đạt hạng nhất!”
Tỉnh Hành vốn dĩ nhìn bộ dạng vui mừng này của cô, tâm tình đã thật tốt, nhin không được cũng muốn cười theo, lại nghe thấy cô kích động nói như vậy, trực tiếp nở nụ cười, nhìn cô nói:
“Thi tốt vậy sao?”
“Đúng vậy.” Châu Châu hoàn toàn không khiêm tốn, đôi mắt tỏa sáng, thanh âm giòn vang. Cô duỗi tay kéo khóa kéo của cặp sách, móc tờ giấy thi bên trong ra, đặt vào tay Tỉnh Hành:
“Mấy thứ anh dạy tôi, tôi đều nhớ kĩ.”
Tỉnh Hành biết trí nhớ của cô rất tốt, dù không có nhớ mãi không quên này kia, nhưng so với người bình thường tốt hơn nhiều. Cô có thể nhớ kỹ mấy cái anh dạy cũng không ngoài ý muốn, ngoài ý muốn chính là cô có thể linh hoạt ứng dụng, đi thi được thành tích tốt nhất.
Anh duỗi tay cầm lấy bài thi nhăn nhúm mà Châu Châu đưa qua, mở ra nhìn nhìn một chút, nhìn lại tình huống đáp trả của cô. Quả thật đều nhớ kỹ những gì anh dạy, hơn nữa còn hiểu được, không phải học thuộc lòng.
Còn có chuyện gì vui hơn chuyện Châu Châu cố gắng một tháng trời, cuối cùng lấy được thành tích cao nhất? Tỉnh Hành xem xong bài thi buông xuống, nhìn về phía Châu Châu hỏi:
“Thi tốt như vậy, muốn khen thưởng gì đây?”
Khen thưởng? Đây có vẻ là một từ rất mị hoặc.
Châu Châu nghĩ nghĩ, ánh mắt dừng trên người Tỉnh Hành, tâm tư đột nhiên rục rịch, do dự một hồi, nhìn anh hỏi:
“Cái gì cũng được sao?”
Tỉnh Hành gật gật đầu:
“Có thể nói thử, nếu được tôi đều sẽ cho.”
Ánh mắt Châu Châu không hề di chuyển khỏi người anh, lại do dự một hồi, chậm rãi mở miệng nói:
“Tôi muốn yêu đương……Có thể chứ?”
Tỉnh Hành nghe cô nói vấn đề này, hơi sửng sốt một chút, không biết vì sao đang yên đang lành cô lại đột nhiên nhắc tới cái này, sau đó liền theo bản năng nghĩ tới người gần đây được cô nhắc tới tương đối thường xuyên, ở ngay cửa lớn trường học đù giỡn với cô - Phàn Dịch.
Anh trầm mặc một hồi, trên mặt không có cảm xúc gì, mở miệng nói:
“Không phải đã nói……biến thành người rồi lại bàn sao?”
Châu Châu rũ mắt xuống, thu nhỏ thanh âm:
“Biến thành người quá khó khăn, tuy rằng tôi không phải người, nhưng hiện tại tôi có cảm tình của loài người, tôi muốn yêu đương, muốn cùng người tôi thích ở bên nhau, cho dù kết quả không tốt, tôi cũng muốn thử một lần. Có thử qua mới không hối hận!”
Tỉnh Hành không biết mấy suy nghĩ này của cô từ đâu ra, nghĩ cô không có khả năng nói thân phận của mình cho tên kia…… Sau đó lậ tức nghĩ tới con yêu xuất hiện trên video theo dõi. Từ sau hôm chủ nhật, con yêu kia chưa từng đến nữa.
Anh hỏi Châu Châu:
“Có người nói gì đó với cô rồi?”
Những lời này đều nghe Hoa Thanh nói, là Hoa Thanh khiến cô một lần nữa bốc cháy khát vọng và quyết tâm muốn yêu đương. Nhưng cô đã đáp ứng với Hoa Thanh, sẽ không để người bên cạnh biết cô ấy tồn tại, cho nên cô lắc đầu:
“Không có.”
Tỉnh Hành tất nhiên không nhiều lời với cô, trực tiếp cầm điện thoại lại đây, mở khóa cho cô xem hình ảnh theo dõi. Châu Châu vừa thấy video liền ngây ngốc, không nghĩ tới trong nhà thế mà còn có theo dõi. Tuy rằng không quay được rõ ràng, nhưng vẫn đã lộ ra...
Cô vốn dĩ định giảo biện một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhận, đơn giản nói chuyện Hoa Thanh cho Tỉnh Hành. Giải thích xong, hơi rũ đầu nói:
“Chị Hoa Thanh là một con yêu tốt, mang theo tôi tu luyện còn cho tôi không ít linh lực, hiện tại đã đi rồi, đi du lịch.”
Tỉnh Hành vốn không có hứng thú với người khác, thấy con yêu kia cũng không làm hại Châu Châu, ngược lại còn đối xử thật tốt với cô, cũng nhẹ nhàng thở ra. Nếu đó không phải là ác yêu, thế thì cũng không có gì phải lo lắng.
Tỉnh Hành hiểu biết tình huống rồi cũng không nhắc tới Hoa Thanh nữa, thay vào đó xoay đề tài về lại, trả lời thứ Châu Châu muốn được khen thưởng:
“Mấy chuyện yêu đương này, trước tiên đừng có gấp, cô cho tôi một chút thời gian, để tôi suy nghĩ một chút, có được không?”
Châu Châu thấy hình như anh có hơi khó xử, ngoan ngoãn gật gật đầu:
“Được.”
Ngoài miệng thì đáp ứng để Tỉnh Hành suy nghĩ lại, mà sau khi tắm xong về phòng lên giường nằm, cả đầu Châu Châu đều là —— hiện tại cô thi xong xong rồi, cũng khá rảnh rỗi, nếu không trực tiếp câu dẫn anh ta là được, cô là yêu đó, việc am hiểu nhất còn không phải câu dẫn người khác sao?
Nhưng nghĩ vậy đầu óc cô lại tắc nghẽn, nghĩ thầm câu dẫn người khác thì phải làm thế nào? Ờm……Cô hoàn toàn không có khái niệm đó……
Lại nghĩ tiếp, nếu Hoa Thanh không đi thì tốt rồi, cô ấy sống hơn 1500 năm, khẳng định cái gì cũng biết, dạy cô hai chiêu cũng đủ dùng. Hiện tại Hoa Thanh đi rồi, cô ấy lại không có điện thoại, không thể hỏi được....
Không đúng....Không có Hoa Thanh, nhưng cô có điện thoại nha……
Nghĩ đến điện thoại, Châu Châu lăn lóc bò dậy, duỗi tay sờ trên tủ đầu giường, cầm lấy điện thoại, sau khi mở khóa lập tức vào trình duyệt, nhập vào khung tìm kiếm —— yêu tinh câu dẫn người khác như thế nào?
: