• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57: Người Quan Trọng Nhất




Có Tỉnh Hành bên cạnh, Châu Châu nhặt sách giáo khoa lên học tập, học một lúc liền tới khuya, bởi vì không phải rất có cảm giác. Trước đó mỗi ngày đều chơi, nên ngay cả khi lúng túng cũng không dám nói mệt.
Học xong, tắm rửa nằm giường, Châu Châu liền mở đèn ngủ. Tối muộn, Châu Châu cũng không có buồn ngủ, suy nghĩ về mấy lời Tỉnh Hành nói lúc chạn vạng. Trước đó mỗi ngày cô đều bận bịu đổi mới cuộc sống, chơi đùa tiếp xúc những điều mới mẻ, cho nên không có suy nghĩ về cái gì qua sâu sắc.
Sau khi Tỉnh Hành nói, cô hiện tại bắt đầu suy nghĩ.
Cô vẫn không thể tiếp thu được việc mình tu luyện Hành tinh có thể dựa vào linh lực sông mấy trăm năm, còn Tỉnh Hành chỉ có thể sống thêm mấy chục năm là sẽ rời khỏi nhân thế, bỏ lại cô. Tưởng tượng tới lúc đó, trong lòng quặn thắt một chút.
Châu Châu vùi mặt vào trong gối, càng ngày càng cảm thấy khó chịu.
Cô nghĩ, người không thể bất tử sao? Tại sao nhất định phải chết, phải đi qua cầu Nại Hà luân hồi chuyển thế? Còn có, sau khi chuyển thế có còn là Giếng Hành không hai là một người khác?
Dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận được chuyện Tỉnh Hành sẽ bỏ lại cô. Cô khẳng định mỗi ngày đều sẽ nghĩ tới anh, đều sẽ khóc, không muốn ăn uống cũng không muốn tu luyện.
Nghĩ thế liền khóc, nước mặt chảy xuống ướt một vùng gối, khóc một lúc liền đứng dậy, ôm chăn mền đi chân trần ra khỏi phòng.
Cô ôm chăn mền đi tới phòng của Tỉnh Hành, không buồn gõ cửa, trực tiếp đi vào. Tỉnh Hành tắt đèn ngủ rồi, trong phòng tối đen không có ánh sáng.
Châu Châu đóng cửa lại, ôm chăn mền đi tới bên giường, không nói chuyện mà trực tiếp nằm xuống bên cạnh anh. Cô nằm dán vào cánh tay anh, không nói lời nào, cũng không giống trước kia chui vào ngực anh.
Nằm yên tĩnh một chút, Tỉnh Hành vẫn là trực tiếp đem cánh tay qua, Châu Châu ăn ý nhấc đầu gối lên cánh tay anh. Châu Châu lúc vào phòng Tỉnh Hành không thấy buồn ngủ, hiện tại đương nhiên cũng vậy. Anh mở mắt ra, nhẹ nhàng cùng cô trò chuyện: “Sao vậy?”
Châu Châu giọng nói buồn buồn: “Nghĩ đến phải ở cùng anh nhiều hơn.”
Tỉnh Hành rất cảm động, giống như có thể cảm nhận được tâm ý của cô, an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, cả đời của tôi còn dài mà.”
Châu Châu gật đầu, nhưng vẫn buồn bực: “Ừ.”
Vì không muốn cô suy nghĩ thêm lại không vui, Tỉnh Hành chuyển chủ đề, hỏi cô: “Đúng rồi, sao tự nhiên lại muốn ngủ một mình?”
Châu Châu nằm sấp trong lòng anh, nhẹ nhàng nói cho anh biết: “Tôi lớn rồi, tôi là nữ, không thể ngủ cùng anh. Người khác có phòng riêng, đều ngủ một mình, tôi cũng có, tôi cũng phải ngủ một mình.”
Tỉnh Hành không thể ngăn cô lớn lên, cũng không thể không đồng ý với những chuyện này. Từ lúc anh đem Châu Châu dưỡng Hành người đã không còn coi cô là vật cưng của bản thân. Cô cùng những bạn học khác đều cần phải có khôn gian riêng.
Anh còn nhớ lúc trước học sinh hóa, ban đêm cô gối đầu lên tay anh nói muốn sinh con cho anh, muốn cùng anh làm chuyện thân mật hơn, sinh thật nhiều thật nhiều em bé. Còn nói phải học thật giỏi, nhanh chóng lớn lên.
Con gái một khi lớn lên đều quên sạch những chuyện đã nói.
Trưởng Hành không phải muốn cùng anh làm chuyện thân mật hơn, sinh con cho anh, mà là muốn cùng anh chia phòng ngủ.
Tỉnh Hành không có đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, có chút thô tục. Anh nằm thẳng,, ngửa mặt nhìn xem trần nhà đen sì,ngửi mùi thơm trên người Châu Châu, trong lòng rất bình tĩnh, nhưng vẫn là nhịn không được, hỏi một câu : "Ban đêm có phải lại vụng trộm đọc tiểu thuyết rồi?"
Châu châu nghe nói như thế thì sửng sốt một chút, rồi bỗng nhiên dùng cánh tay chống lên nửa thân thể, nhìn chằm chằm Tỉnh Hành, rất xấu hổ kêu " a" một tiếng nói : "Anh. . . Anh. . . Anh có phải nhìn lén tiểu thuyết của em? !"
Nhìn bộ dạng của cô, tâm tình Tỉnh Hành rất tốt, chậm rãi nói: “Cô giấu không kĩ, tôi xem một chút, về nội dung, một số chỗ, nhan (sắc) có chút nặng.”
Châu Châu không hiểu: “Nhan (sắc) cái gì?”
Tỉnh Hành chững chạc đàng hoàng: “Hoàng (sắc)
Châu châu nghe xong càng xấu hổ, đưa tay một tay bịt miệng Tỉnh Hành, không cho anh lại nói tiếp,mặt mộc ở trong tối đỏ lên, nhưng lại nói Tỉnh Hành : "Anh nói hươu nói vượn, không có hoàng (sắc), tôi xem đều là rất ngây thơ rất ngây thơ!"
Tỉnh Hành bị cô che miệng không nói ra được âm thanh, nhìn bộ dáng này của cô, chỉ buồn cười.
Mà Châu Châu lên tiếng giảo biện xong, khuôn mặt càng nóng, lỗ tai đều đỏ lên, bởi vì cô biết mình mở mắt nói lời bịa đặt! Cô cực kì xấu hổ, hoàn toàn không chấp nhận được việc mình vụng trộm xem những loại tiểu thuyết đó, bị Tỉnh Hành phát hiện.
Nếu trong phòng có một cái lỗ, nhất định cô sẽ chui xuống. Cô nghĩ tới lúc ăn cơm có đáp ứng Tỉnh Hành sẽ không nói dối nữa, liền bối rối ôm chăn mền chạy xuống giường.
Đi đến cửa, cô lại quay đầu nhìn Tỉnh Hành thừa nhận nói: “Tôi không nói dối nữa, tôi xem rồi. Tôi không cùng anh ngủ, tôi về phòng mình. Ngủ ngon.”
Nói xong liền lập tức chạy mất, ngay cả cơ hội cho Tỉnh Hành nói ngủ ngon lạ cũng không có. Thực sự chưa từng trải qua chuyện này nên bản năng chính là xấu hổ vô cùng. Tỉnh Hành còn cố ý trêu chọc cô làm cô càng thêm thẹn thùng.
Châu châu chạy về gian phòng của mình, đóng cửa lại lăn trên giường, ôm chăn mền liền đem mặt chôn vào. Mặt vẫn còn đỏ. Cô dùng sức từ từ nhắm hai mắt, một hồi lâu mới dịu lại, cảm thấy không cần phải xấu hổ như vậy.
Cô rúc trong chăn chôn một hồi lâu mới lộ mặt để thở, rồi mới suy nghĩ —— dù sao đều biết, mất thể diện thì mất thể diện đi, chỉ có thể nhận. Cô xem chút tiểu thuyết nhan (sắc) thì thế nào,cô cũng không có phạm pháp.
Không có cái gì phải bối rối, Châu Châu nghĩ như thế xong, vung chăn mền ra từ trên giường đứng lên, mượn ánh sáng đèn đêm, đến bàn đọc sách bên cạnh đem mấy quyển tiểu thuyết tình cảm cùng tạp chí chưa xem xong rút ra. Cầm một bản lên tựa ở đầu giường lật ra xem.
Đọc được mấy dòng chữ, châu châu nhớ lúc chạng vạng tối đã đồng ý với Tỉnh Hành cái gì, liền đem sách để lại trên tủ đầu giường. Cất kỹ sách xong thuận tay cầm di động lên gửi tin nhắn cho Tỉnh Hành: 【 đêm nay không có đọc tiểu thuyết, bây giờ sẽ đi ngủ. 】
Đợi một lúc, Tỉnh Hành trả lời: 【 châu châu ngoan 】
Châu châu : 【 đừng có dùng giọng điệu dỗ trẻ con với tôi, tôi đã lớn rồi 】
Giếng hành : 【 Cô trong mắt tôi vĩnh viễn là trẻ nhỏ. 】
Vốn là một câu cưng chiều , nhưng Châu Châu nhìn thấy câu nói này lại không vui vẻ. Cô nhìn chằm chằm hàng chữ kia, trong lòng vô ý thức nghĩ, mặc dù cô trưởng Hành đã hiểu rất nhiều chuyện, nhưng Tỉnh Hành vẫn còn coi cô là trẻ con?
Coi như không phải trẻ con, cũng hẳn là là coi cô giống như vật cưng, căn bản sẽ không coi cô là nữ sinh thông thường. Sau này coi như cô lại Hành thục lớn lên, anh hẳn là cũng vẫn là coi cô như vậy, bởi vì bọn họ chính là mối quan hệ như vậy.
Nghĩ như vậy, không biết tại sao trong lòng buồn buồn. Châu Châu cũng không có nhấn tin lại cho Tỉnh Hành, trực tiếp để điện thoại di động xuống, tắt đèn, nằm xuống nhắm mắt đi ngủ. Hôm nay xảy ra nhiều chuyệ như vậy, cô không muốn lại suy nghĩ lung tung, rất đau đầu..
Châu Châu mặc dù mới Hành người không lâu,nhưng cũng hiểu được càng ngày càng nhiều tình cảm nhân loại, có càng nhiều tâm tư, từ giống như một đứa trẻ ba tuổi, đến cô gái mười bốn mười lăm tuổi, nhưng ký ức của cô không có cái mới cũ thay đổi.
Cô trí nhớ rất tốt, trong quá trình trưởng Hành xảy ra chuyện gì,cô cơ hồ đều nhớ. Đương nhiên, nhớ lại cũng đều cùng thời điểm mới trở Hành người cảm giác là giống nhau, vô cùng đơn giản thuần túy, hoàn toàn không có cái sắc màu khác.
Cô nhớ rõ Tỉnh Hành dạy cô đánh răng, cũng nhớ kỹ Tỉnh Hành dạy cô mặc quần áo, càng nhớ cô có hôn anh, còn không chỉ một lần. Nhưng những này có chuyện, tại trí nhớ của cô cùng trong ý thức, đều không liên quan đến mấy quan hệ nam nữ.
Từ đầu đến giờ, cô với Tỉnh Hành chỉ có tình cảm đơn thuần giữa chủ nhân cùng sủng vật , hay là tình cảm giữa người nuôi dưỡng cùng người bị nuôi dưỡng. Những cảm tình này tồn tại trong đầu Châu Châu cái gì cũng không thay thế được.
Tỉnh Hành là người quan trọng nhất của cô, những ký ức này là những kí ức quan trọng nhất của cô.
:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK