Editor: Huyền Phi
Beta-er: Allan
————
Ánh đèn chợt tắt, căn phòng chìm trong bóng tối, đoạn kí ức ngắn ngủi của Hoa Thanh bỗng nhiên kết thúc.
Sau khi xem xong, khuôn mặt Châu Châu đỏ ửng lên như quả táo, một lúc sau mới trở về thực tại, khóe miệng đuôi mắt đều nhiễm ý cười ngọt ngào. Cô thẹn thùng đưa tay che mặt, chớp chớp mắt nhìn Hoa Thanh:
“Cái này……chắc không phải do cô cố tình làm ra đâu đúng không?”
Hoa Thanh nhìn bộ dạng thẹn thùng này của cô liền có cảm giác bị nhét một quả chanh vào miệng, ê răng muốn chết. Cô ném cho Châu Châu một cái nhìn xem thường lần thứ ba, mở miệng nói:
“Tôi mà rảnh thế sao không đi làm đạo diễn luôn?”
Châu Châu che mặt liên tục, rặng mây hồng trên mặt như muốn nhuộm cả lông mi, còn đang đắm chìm trong cảnh tượng Tỉnh Hành hôn cô, ánh mắt không có tiêu cự, mơ màng nói:
“Chắc là do không ai đầu tư cho cô đó……”
Hoa Thanh: “……”
Muốn đá cô ta một phát quá.
Hoa Thanh không tán phét với Châu Châu nữa, thu lại biểu tình ghét bỏ trên mặt, nghiêm túc nói:
“Tôi ngơ ngác ở đây đã lâu, ăn cẩu lương của hai người phát ngấy rồi, người kia thật sự rất thích cô. Tiểu trai tinh, cô nhất định phải biết quý trọng đấy!”
Thấy Hoa Thanh nói chuyện nghiêm túc như vậy, Châu Châu thả tay xuống, ánh mắt cô cũng nghiêm túc nhìn Hoa Thanh, gật đầu:
“Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ quý trọng.”
Nói xong cô lại nghĩ, nếu mình ở bên Tỉnh Hành với thân phận một con yêu, liệu có làm hại anh ấy không? Vì thế ánh mắt cô càng nghiêm túc hơn:
“Nhưng mà…… tôi vẫn muốn biến thành người……”
Hoa Thanh biết, Châu Châu vẫn luôn muốn biết cách từ yêu thành người. Hiện tại đã biết Tỉnh Hành cũng thích mình, để có thể ở bên nhau, chắc chắn cô ấy càng muốn hơn. Bởi vì chỉ có trở thành con người, sau này mới có thể ở bên Tỉnh Hành không lo nghĩ gì.
Trầm tư một lát, Hoa Thanh nói:
“Cách để thành người thì cũng có đó, nhưng mà khó lắm, để bắt đầu thôi cũng đã rất gian nan rồi, hơn nữa cần phải trả một cái giá quá lớn, xác xuất thành công cực kỳ thấp. Một khi thất bại, có thể đến mạng cũng chẳng còn.”
Mặc dù như vậy, Châu Châu vẫn rất muốn biết:
“Ừm, tôi biết rồi, bây giờ có thể nói được chưa?”
Hoa Thanh nhìn Châu Châu, nghĩ rằng bản thân sắp phải đi, hơn nữa nhìn Châu Châu chính là kiểu không biết không xong, liền định nói cho cô. Cô ở đây làm phiền cô ấy lâu như thế, dạy mình thích nghi với nhân gian lần nữa, nếu đi mà không nói gì thì thật không thích hợp.
Suy nghĩ một hồi, Hoa Thanh gật đầu, mở miệng nói:
“Yêu muốn biến thành người, đầu tiên phải tìm được hoa Ngọc Tủy trên núi Ngọc Tủy. Hoa Ngọc Tủy có thể khiến yêu hoá cốt thành người. Có hoa Ngọc Tủy rồi, còn cần phải có pháp lực cường đại, và phải xé bỏ da thịt bên ngoài. Cô là trai sông thì phải tháo vỏ trai.”
Tháo bỏ vỏ trai?
Chuyện ấy nhất định rất rất đau.
Châu Châu ngẩn người, ánh mắt nghiêm túc:
“Nói cách khác, có hoa Ngọc Tủy và pháp lực cường đại, tháo bỏ vỏ trai của tôi, tôi cũng chưa chắc có thể thành người. Nếu không biến được thì sẽ chết?”
Hoa Thanh vẫn gật đầu:
“Cho nên yêu biến thành người rất không dễ dàng, ngay cả núi Ngọc Tủy ở đâu còn không ai biết, hoa Ngọc Tủy càng cực kì hiếm thấy, ngàn năm vạn năm cũng chả có một đóa. Thay vì lãng phí thời gian vào chuyện này, cuối cùng không thành công chỉ có thể chết, không bằng thanh thản làm yêu, cùng người mình thích ở bên nhau, nghiêm túc quý trọng từng ngày từng giờ. Cuối cùng dù phải xa cách, nhưng một chuyến tới nhân gian này cũng vô cùng đáng giá.”
Châu Châu vốn đang tràn đầy hi vọng trở thành người, đã chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ vô cùng khó khăn, nhưng hiện tại nghe vậy, vẫn cảm thấy mất mát. Nhân loại chỉ sống được vài thập niên, Tỉnh Hành làm sao có thời gian chờ cô, chờ cô đi tìm một đóa Ngọc Tủy ngàn năm vạn năm cũng không có? Hơn nữa pháp lực của cô cũng không đủ cường đại, chỉ có nhịn đau tháo bỏ vỏ trai là cô làm được.
Hoa Thanh nhìn kỹ biểu cảm trên mặt Châu Châu, nhìn ra hi vọng trở thành người của cô ngày càng. Nghĩ được thế cũng tốt, lo lắng như vậy thật không giống cô ta, đầu óc nóng nảy xúc động, mặc kệ tất cả chạy đi tìm hoa luôn.
Châu Châu quả thật bớt đi mong muốn trở thành người, ít nhất trước mắt cô cảm thấy các mặt đều không đủ, chắc chắn cô sẽ không làm được. Trước tiên cứ biết biện pháp đã, không chừng sau này đủ điều kiện rồi, cô có thể biến thành người thì sao?
Cô nhìn Hoa Thanh suy nghĩ một lúc, lại thấp giọng hỏi:
“Nếu ở bên người ta với thân phận yêu quái, sẽ làm hại người đó sao?”
Hoa Thanh cười, biết cô đang lo lắng cái gì liền nói:
“Cô không hút dương khí của anh ta, không giết cũng chả ăn anh ta, tất nhiên anh ta sẽ không bị làm sao. Yêu hại người đều vì lợi ích trước mắt, hút dương khí của người để tu luyện. Ở nhân gian tác oai tác oái ắt sẽ bị trời phạt.”
Nghe thấy thế, Châu Châu vội vàng nói:
“Lúc tôi vừa mới biến thành người, cảm thấy anh ấy rất thơm, vô cùng muốn ăn, nhưng sau này không còn nghĩ tới nữa. Tôi sẽ không hại anh ấy, ngày thường tôi còn bổ sung linh lực cho anh ấy nữa!”
Hoa Thanh tiếp tục cười:
“Cô không gây họa cho nhân gian, cũng không gây ra chuyện lạ, ai chú ý đến cô làm gì? Giả sử một ngày nào đó thật sự bại lộ thân phận, có tên đạo sĩ nào đó thay trời hành đạo bắt cô đi, cũng sẽ không tạo ra thương tổn gì cho Tỉnh Hành. Với anh ta mà nói, nhiều lắm cũng chỉ là một chút thương cảm thoáng qua.”
Châu Châu nhìn thẳng vào mắt Hoa Thanh, im lặng một lúc, nhỏ giọng nói:
“Tôi ghét bi kịch.”
Hoa Thanh cười miễn cưỡng, nhẹ nhàng thở dài:
“Ai bảo chúng ta là yêu chứ, cho dù cô có tích đức làm việc thiện, có thể vẫn sống mãi ở nhân gian, không bị những người trừ yêu phát hiện, an ổn sống cả đời cùng người mình thích. Nhưng đến lúc anh ta chết đi, câu chuyện này.... vẫn là bi kịch của một mình cô.”
Châu Châu hậm hực, đưa tay che mặt, rầu rĩ không nói gì nữa.
Hoa Thanh nhìn cô một lúc, lại cười dịu dàng, đưa tay lắc lắc trước mặt cô:
“Tiểu trai sông khờ khạo, cô nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu đã vậy thì cứ tùy tâm đi, quý trọng hiện tại. Mặc kệ kết quả thế nào, yêu chính là yêu”
Châu Châu tỉnh lại, hít sâu một hơi, tràn đầy dũng cảm nói:
“Đúng! Tôi là yêu thì đã sao? Dựa vào đâu mà kì thị yêu quái chúng ta? Ai cũng không thể ngăn cản tôi, tôi nhất định phải yêu đương, vẽ nên một câu chuyện tình yêu thật oanh liệt!”
Hoa Thanh nghe cô nói thì bật cười, giơ tay vỗ vai cô:
“Cố lên nhé!”
Châu Châu cũng muốn tiếp thêm dũng khí cho bản thân, nhưng ánh mắt hướng xuống, nhìn thấy bài thi dưới cánh tay, lòng tin lập tức yếu ớt, theo bản năng nghĩ đến —— nói yêu đương cái quái gì, cô còn phải thi giữa kì nữa!
Hoa Thanh thấy biểu cảm trên mặt cô thay đổi, đoán tâm tư cô còn đặt trêm việc học tập, cô ta cũng không định tiếp tục làm phiền, mở miệng nói thẳng:
“Tiểu trai sông, hôm nay tôi tới tìm cô.... là để cáo biệt với cô.”
Châu Châu ngơ ngác ngẩng đầu lên:
“Cái gì? Cô phải đi ư? Không phải cô nói ở đây nhiều linh khí, đặc biệt thích hợp để tu luyện sao, sao đột nhiên lại đi? Chán rồi sao?”
Hoa Thanh không nói nhiều về chuyện của mình, trực tiếp trả lời:
“Đúng vậy, chán đến phát ngấy rồi, tôi muốn ra ngoài du lịch, nếu có cơ hội sẽ trở về tìm cô chơi. Cô nhất định phải cố lên, đừng để một hai năm sau tôi quay lại mà cô vẫn chỉ là một sủng vật, thật là mất mặt loài yêu mà.”
Châu Châu hít sâu một hơi nói:
“Tôi sẽ nhớ cô lắm, cô còn không mua một cái điện thoại nữa.”
Giọng nói Hoa Thanh bất đắc dĩ:
“Tôi không có tiền nha, biến ra cũng không dùng được.”
Châu Châu nghĩ ngợi:
“Chờ say này tôi kiếm ra tiền, nếu cô trở về tôi sẽ mua cho cô.”
Hoa Thanh cười đưa tay xoa xoa mặt cô:
“Ngoan quá.”
Hoa Thanh lại nói:
“Yên ổn học tập làm người đi, đừng có nghĩ nhiều, làm người đã đủ mệt lắm rồi. Chờ tôi trở lại, nếu lúc đó đủ điều kiện, tôi sẽ thử cùng cô đi tìm hoa Ngọc Tủy, không chừng có thể thành công.”
Châu Châu gật đầu:
“Tôi cũng sẽ tu luyện thật tốt. Cô cứ ra ngoài chơi thật đã, nếu nhớ tôi thì trở về, dù sao tôi vẫn ở đây không đi đâu khác”
Hoa Thanh cười liếc nhìn cô một cái:
“Tôi biết rồi, đây là nhà cô còn gì.”
Châu Châu cười ngọt ngào: “Ừm.”
Hoa Thanh tới tạm biệt xong, liền lặng yên rời đi. Cô ta lợi dụng thời gian nửa năm này ở nhân gian, dưới sự trợ giúp của Châu Châu, hiểu được không ít chữ, cũng cơ bản biết rõ mọi sinh hoạt của nhân loại, hiện tại ra ngoài hoàn toàn không thành vấn đề.
Bởi đột nhiên phải trải qua cảm giác ly biệt, Châu Châu cảm thấy hơi buồn bã. Cô làm người lâu như thế, đây là lần đầu tiên có người nói tạm biệt rời đi, hơn nữa còn là một người không có điện thoại. Đi rồi thì sẽ rất lâu không thể liên lạc với nhau.
Thân ảnh Hoa Thanh chợt biến mất, Châu Châu mang theo cảm xúc buồn bã lại vùi đầu làm hai bộ đề toán. Cô phân tâm làm cho xong bài thi, vừa buông bút vươn vai đã nghe tiếng Tỉnh Hành trở về.
Sau khi về nhà, Tỉnh Hành ghé qua phòng bếp rót nước uống, sau đó đi ra phòng mặt trời ngồi, nghiêm túc nhìn Châu Châu hỏi:
“Ôn tập đến đâu rồi?”
Bởi vì vừa thấy một vài hình ảnh mờ ám, bây giờ lại nhìn thấy Tỉnh Hành, Châu Châu tự nhiên có cảm giác kì lạ. Cô bình tĩnh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hơi gật đầu trả lời:
“Tôi thấy vẫn ổn.”
Tỉnh Hành hiểu Châu Châu nhất, căn bản không cần quan sát kĩ đã lập tức cảm thấy cô không thích hợp. Anh dời mắt khỏi bài thi, suy nghĩ nhìn Châu Châu hỏi:
“Sao vậy? Em có chuyện gì à?”
Bị hỏi đến, Châu Châu giật mình, chạm mắt với Tỉnh Hành, như có tật giật mình liền quay đi ngay, đáp lại một câu: “Không có gì.”
Ngoài miệng nóng lòng phủ nhận như thế mà đầu lại không chịu khống chế thoáng hiện lên hình ảnh Tỉnh Hành trộm hôn cô, tai lập tức đỏ ửng, sắc hồng lan ra cả khuôn mặt.
Tỉnh Hành thấy mặt cô đột nhiên đỏ bừng, chau mày, đưa tay sờ trán cô hỏi:
“Hay là bị ốm rồi?”
Bị Tỉnh Hành chạm vào như vậy, tai cô càng nóng. Châu Châu vội vàng giật lùi tránh khỏi tay anh. Cô hắng giọng muốn ổn định lại trái tim đang đập thình thịch, kết quả phát hiện hơi bị khó khăn.
Vì thế cô đành phải cầm quyển sách lên quạt quạt, cười cười nói:
“Không có, chỉ là đột nhiên tôi cảm thấy……hơi nóng……ha ha……”
Càng thấy càng kỳ cục, Tỉnh Hành nghi ngờ nhìn cô:
“Lại đây, để tôi kiểm tra chút.”
Châu Châu bây giờ rất mẫn cảm khi đụng chạm với Tỉnh Hành, trước kia cô không nghĩ nhiều bởi khi đó tâm tư vô cùng thuần khiết. Hiện tại tâm tư đã tà đạo thế này tất nhiên cũng ảnh hưởng tới thân thể, hoàn toàn không khống chế được, mặt đỏ phừng phừng.
Do dự một lúc, vì tránh để hành vi của bản thân quá kì dị, Châu Châu vẫn ngoan ngoãn đưa đầu qua.
Tỉnh Hành giơ tay đặt lên trán Châu Châu lần nữa, cẩn thận cảm nhận độ ấm. Hình như cũng không nóng, không bị sốt. Anh lại nghĩ nếu sốt thật thì chắc Châu Châu cũng cảm nhận được vì bị bệnh sẽ làm hao tổn linh lực của cô.
Nhưng trán không nóng sao mặt lại càng ngày càng đỏ?
Tỉnh Hành rút tay về, nghi ngờ nhìn vào mắt cô, muốn biết tình trạng này là thế nào, bởi trước kia cô chưa từng bị thế này. Kết quả ánh mắt vừa mới chạm nhau đã rơi vào sóng mắt của cô, thất thần.
Lần này Châu Châu không dời mắt đi, to gan nhìn thẳng Tỉnh Hành. Tai cô vẫn còn nóng, khuôn mặt đỏ ửng, từng nhịp tim đập thình thịch nghe rõ mồn một.
Hình như chuyện này cũng lây lan, chỉ chốc lát sau tai Tỉnh Hành cũng đỏ ửng.
Không khí trong phòng mặt trời bỗng loãng ra, không khí mờ ám bao trùm, cả hai không ai nói gì. Ánh mắt va chạm nhau nóng bỏng, hun nóng bầu không khí xung quanh, nhịp tim và hô hấp càng ngày càng tăng.
: