• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 46: Hiện Nguyên Hình




Editor: Kan Kudo
Tỉnh Hành nhìn thấy ánh mắt dì Vưu, nghe bà nói xong, lại quay đầu nhìn hồ nước. So với việc dì Vưu có nói ra ngoài hay không, có bị dọa đến không dám ở lại tiếp tục làm việc hay không, thì thật ra anh lo lắng cho chuyện của Châu Châu hơn, không biết là như thế nào.
Đây là tình huống xảy ra đột ngột, anh hoàn toàn không đoán trước được, bây giờ đã phát sinh rồi, cũng bị dì Vưu biết, cũng không thể làm gì để bù lại, chỉ có thể nghĩ cách đối phó.
Thấy thái độ thành khẩn của dì Vưu, không có ý muốn rêu rao chuyện này ra ngoài, anh nói:
“Cảm ơn.”
Mà dì Vưu thiếu chút nữa bị dọa điên rồi, nói chuyện qua lại với Tỉnh Hành cũng chậm rãi bình tĩnh lại, một bên tự mình xây dựng tâm lí để tiếp nhận chuyện về chân tướng kinh người của Châu Châu chính là trai sông lớn, một bên hy vọng không gây thêm áp lực cho Tỉnh Hành.
Sau khi bình tĩnh lại, bà vẫn lo lắng không biết chuyện của Châu Châu rốt cuộc là thế nào. Đột nhiên sốt thành như vậy, sau đó cả hình người cũng không duy trì được, hiện nguyên hình ngay trước mặt bà. May là ở nhà, may là ở trước mặt bà, nếu không không dám tưởng tượng đến hậu quả nữa.
Để cho Tỉnh Hành không thêm căng thẳng nữa, bà hoãn lại chút thời gian, chờ trong đầu không còn rối loạn gì nữa, cũng đại khái tiếp nhận được chuyện này rồi, lại nói với Tỉnh Hành:
“Bây giờ tôi biết rồi, về sau chăm sóc Châu Châu, sẽ để ý hơn.”
Tỉnh Hành nhìn biểu tình của bà, cũng biết tính cách ngày thường của bà, tỏ vẻ tin tưởng bà, lại nói với bà lần nữa:
“Cảm ơn.”
Mà Châu Châu đứng ở trong ao vẫn không có phản ứng gì, Tỉnh Hành ở trong nhà nhìn mãi không đi. Chờ đến giữa trưa mà vẫn không có phản ứng gì từ Châu Châu, cơm cũng không ăn được mấy muỗng. Đây lần đầu tiên trong đời anh khi ở đơn vị có việc mà lại xin nghỉ ở nhà.
Ở nhà chờ đến buổi chiều, mẹ Tỉnh gọi điện thoại cho anh, Tỉnh Hành cố tình không nghe, giả vờ như đang bận. Chờ hơn một tiếng nữa, anh mới trả lời, nói với mẹ Tỉnh:
“Vẫn đang ở phòng thí nghiệm, hôm nay thật sự có hơi bận, có thể không về được.”
Mẹ Tỉnh đương nhiên không được vui, nhưng cũng theo thói quen mà nói:
“Bỏ đi bỏ đi, con bận thì cứ bận đi.”
May là trong nhà Tỉnh Hành cũng không phải con một, Tỉnh Hành còn có anh chị, không lệch nhiều tuổi, nhưng bởi vì cuộc sống sự nghiệp, cho nên ngày thường không gặp mặt nhiều, vào lúc về nhà ăn cơm thì quây quần lại trò chuyện đôi chút.
Hôm nay Tỉnh Hành không thể về nhà ăn cơm, bọn họ cứ ở nhà náo nhiệt là được. Sau khi cúp máy anh lại đến nhà vườn kính, thấy Châu Châu vẫn không có động tĩnh, nên vẫn kiên nhẫn mà chờ như trước. Rốt cuộc tại sao lại thế này, cũng chỉ có thể chờ Châu Châu khôi phục xong mới có thể biết.
Cả buổi trưa dì Vưu cũng ở lại trong phòng không rời đi, lúc thì ngẩn người cầm sách giáo khoa của Châu Châu hoặc là nghịch búp bê, ngón tay lướt qua những bài vở mà Châu Châu đã học, ánh mắt nhìn chằm chằm những con chữ non nớt, cứ một lúc lại dọn một chút, một lúc lại dọn một chút như thế.
Cứ vậy mà chờ đến lúc trời tối sầm đi, Châu Châu vẫn không có phản ứng. Lúc sau không tiện ở lại, dì Vưu đi về trước, để lại Tỉnh Hành một mình ngồi trong phòng. Bà về nhà rửa mặt chải đầu đi ngủ, lại hoàn toàn không buồn ngủ.
Dì Vưu đi rồi, Tỉnh Hành rửa mặt xong lại ở lại nhà vườn kính đến nửa đêm, cũng không hề có tâm trạng muốn đi ngủ, ở đó chờ đến khi Châu Châu có thể mở miệng nói. Nếu không nói chuyện được, vậy mở vỏ trai cử động một chút cũng được.
Kết quả là chờ đến hơn nửa đêm cũng không thấy có động tĩnh gì của Châu Châu, anh nằm ở trên ghế, nhìn bầu trời đêm đen huyền trên đỉnh đầu, không có trăng non, cũng không có chút ánh sao nào. Anh nhớ tới hồi Châu Châu vẫn còn là trai sông lớn, anh đọc sách ở đây, Châu Châu ở bên kia đào cát.
Cứ như thế mà chờ đến hơn nửa đêm, Tỉnh Hành vẫn nhắm mắt liền ngủ. Thật sự là do tinh thần và thể lực tiêu hao quá nhiều dẫn đến mệt mỏi, ngủ một cái liền ngủ đến say sưa, đến buổi sáng dì Vưu tới cũng không biết.
Dì Vưu trước khi vào nhà ấn chuông cửa, sau khi vào nhà thì đi thẳng đến nhà vườn kính, định xem tình trạng của Châu Châu rồi mới làm cơm sáng. Đến nhà vườn kính thấy Tỉnh Hành ngủ qua đêm trong đó, liền di chuyển khẽ khàng lại, không làm ồn anh.
Bà đến bên ao nhìn trai sông lớn, hơi hơi cong eo, nhìn thấy trai sông lớn vẫn là bộ dạng nằm im ở đó, không biết rốt cuộc sao lại thế này, yên lặng hít vào một hơi. Mà trong lòng nghĩ rằng, nếu đã tu thành yêu tinh, hẳn là sẽ không có đột nhiên xảy ra vấn đề lớn gì đâu.
Thời điểm bà ngồi xuống, trong ao đột nhiên toát ra tới một câu:
“Dì Vưu……”
Dì Vưu bị tiếng nói bất thình lình kia làm hoảng sợ, đầu gối mềm nhũn suýt nữa muốn liệt, thân mình càng run rẩy mạnh hơn, hơi thở nghẹn ở yết hầu, thiếu chút nữa lại nghẹn chết. Sau khi run rẩy xong bà ấn tay lên ngực, để trái tim không đập mạnh đến mức muốn nổ tung.
Mà Tỉnh Hành cũng bị tiếng nói này đánh thức, đôi mắt mở to ngồi dậy đứng ở bên cạnh cái ao, hỏi dì Vưu:
“Có phản ứng?”
Dì Vưu cũng không biết, bà còn đang ngớ người ra đây này. Cả đời bà chưa bao giờ gặp qua chuyện kì quái như thế, cảm thấy mình đã tiếp nhận rồi, mà thần kinh lại không nghe lời, vẫn còn căng thẳng lo sợ. Bà cũng chẳng biết đó là ảo giác hay là Châu Châu thật sự gọi bà.
Mà Châu Châu liền cho bà đáp án, lại lớn tiếng:
“Ngày hôm qua đã dọa dì sợ sao?”
Dì Vưu tay ấn ngực, không trả lời Châu Châu, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng sang Tỉnh Hành, giống như đang tìm kiếm trụ cột tinh thần.
Tỉnh Hành hoàn toàn bình tĩnh, thậm chí còn bớt lo lắng mà thở phào nhẹ nhõm. Từ lâu anh đã không xem Châu Châu là “Yêu ma quỷ quái”, Châu Châu chính là một Châu Châu vừa đáng yêu vừa đơn thuần.
Anh nói với Vưu:
“Có thể nói được rồi.”
Dì Vưu nhận ảnh hưởng từ trạng thái của Tỉnh Hành, cũng bớt căng thẳng mà nuốt nước bọt, chậm rãi thích ứng, sau đó mạnh mẽ gương khóe miệng, hơi nói năng lộn xộn:
“Châu…… Châu Châu, là cháu sao? Châu Châu…… Dì…… Dì…… Dì đâu có bị dọa đâu……”
Châu Châu ở dưới nước mở mở vỏ, phun ra hai cái bọt bong bóng, không biết có phải đang thở không nữa, lại nói với Tỉnh Hành:
“Tỉnh Hành, xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn hiện hình, tôi đã cố gắng chịu đựng rồi, nhưng không chống đỡ được……”
Tỉnh Hành vốn không trách cô, cho dù chuyện ngày hôm qua có loạn hơn nữa, anh cũng tự tin mình có thể xử lí được. Ngược lại anh vẫn luôn lo lắng tình huống của cô, cho nên trực tiếp hỏi cô:
“Ngày hôm qua làm sao vậy?”
Thanh âm Châu Châu có chút buồn tủi:
“Hình như là bị bệnh, rất khó chịu, linh lực của tôi tiêu hao quá nhanh, hết linh lực rồi……”
Nếu chỉ là bị bệnh thì tốt, Tỉnh Hành thở phào nhẹ nhõm,
“Bây giờ thì sao?”
Châu Châu trả lời anh,
“Không đủ để biến thành người……”
Không đủ để biến thành người thì tạm thời không biến thành người đi, ở trong ao nghỉ ngơi mấy ngày. Tóm lại dì Vưu đã biết thân phận của cô, biến thành trai sông lớn ở trong ao nghỉ ngơi, cũng không có vấn đề gì, không cần nghĩ cách đề phòng dì Vưu.
Dì Vưu đứng một bên nghe Châu Châu và Tỉnh Hành nói chuyện, nghe được đến cuối, xem như đã hoàn toàn mà thích ứng. Tim đập chậm lại một chút, hô hấp và thần kinh cũng chậm rãi thả lỏng lại, khiến bản thân có thể xem như con trai sông này là Châu Châu.
Mà nói chuyện với Châu Châu xong hiểu rõ tình trạng rồi, Tỉnh Hành cũng không quá lo lắng nữa, tiếp theo là dành ra mấy ngày để Châu Châu ở trong ao tĩnh tâm nghỉ ngơi thu thập linh khí. Cho cô môi trường yên tĩnh an toàn, bảo hộ cô, không để cô bị quấy rầy.
Những điều cần biết đều đã biết cả rồi, Tỉnh Hành và dì Vưu cùng nhau ra khỏi nhà vườn kính, để Châu Châu một mình ở lại bên trong tĩnh tâm tĩnh dưỡng. Sau khi rời khỏi đây, Tỉnh Hành đi rửa mặt thay quần áo, dì Vưu thì đi làm cơm sáng.
Tỉnh Hành rửa mặt thay đồ xong đến phòng khách, dì Vưu còn chưa làm cơm sáng xong, anh ngồi ở trên sô pha đỡ trán nhắm mắt nghỉ ngơi. Đợi đến lúc dì Vưu kêu anh qua ăn cơm, anh mới mở mắt đứng dậy đến nhà ăn.
Dì Vưu vẫn không ăn cơm chung với anh, lúc dọn dẹp phòng bếp và quầy rượu thử nói chuyện với anh, chủ động nói về Châu Châu, bảo:
“Cậu Tỉnh, vậy về sau…… Nếu vậy…… Châu Châu có phải cũng sẽ sinh bệnh?”
Tỉnh Hành suy nghĩ, xác thật là như vậy. Nếu cơ thể mà cô tu thành cả đời đều bị bệnh, vậy sẽ làm hao tổn linh lực của cô rất nhiều, khiến cô không duy trì được hình dạng người, sinh bệnh như thế sẽ khiến cô gặp mối nguy bại lộ thân phận.
Nhưng mà chuyện sinh bệnh thì ai có thể hoàn toàn khống chế được chứ?
Nếu Châu Châu tu thành hình người không khác gì thân thể của người thường, ngũ tạng lục phủ đều có đủ, sẽ bị thương sẽ đau, cũng sẽ sinh bệnh như thế, rồi lại không thể chạy chữa, chỉ có thể dựa vào linh lực để chữa trị, loại chuyện này không thể nào ngăn chặn được, không có người có thể cả đời không sinh bệnh.
Nghĩ đến cuối cùng, anh nói:
“Cố gắng chú ý hết sức đi.”
Lúc trước anh cũng không biết Châu Châu sẽ sinh bệnh, nếu như cả đời bị bệnh đều bị như vậy, thế thì chỉ có thể hết sức chú ý. Cho dù chăm sóc cẩn thận cũng không thể tránh việc tình huống thế này sẽ phát sinh, vậy cũng phải nói rõ cho Châu Châu, lần sau nhất định không thể cậy mạnh mà chịu đựng.
Dưới tình huống ở nhà không có người ngoài, cô có thể trực tiếp biến trở về nguyên hình nằm trong ao tĩnh dưỡng. Nếu về sau gặp tình huống có người bên ngoài, nhất định lúc vừa thấy không thoải mái thì phải nói với anh hoặc dì Vưu liền, sau đó tìm nơi an toàn mà trốn đi.
Tỉnh Hành ở lại nhà đến nửa ngày, ở lại đến giữa trưa ăn xong cơm trưa, xác định Châu Châu không có vấn đề gì khác, chỉ cần tĩnh tâm tĩnh dưỡng là có thể khôi phục, cũng có chút yên tâm mà giao Châu Châu cho dì Vưu, mới đến viện nghiên cứu làm xong chuyện mình đang bận.
Tỉnh Hành đi rồi, dì Vưu ở lại trong phòng dọn dẹp một chút, chốc chốc lại đến nhà vườn kính để nhìn Châu Châu. Cứ như thế cả buổi, đã hoàn toàn thích ứng với tình huống hiện tại, các phương diện cảm xúc đều đã bình ổn trở lại.
Lúc chiều gần chạng vạng, dì Vưu đến nhà vườn kính, mặc tạp dề không thấm nước vào, vớt Châu Châu từ trong nước ra để chà vỏ. Bây giờ cô là trai sông, mỗi ngày bà phải chà vỏ cho cô một lần.
Lúc chà vỏ, dì Vưu và Châu Châu nói chuyện phiếm, bảo rằng nếu lần sau lại sinh bệnh, cô không cần gắng gượng chống đỡ để duy trì hình người, ở nhà thì nên làm gì, còn ở ngoài thì nên làm gì. Lần này không cẩn thận bị lộ, cũng không được có lần sau.
Châu Châu nằm, lông mềm chà xát ở trên người thực thoải mái, cô nghiêm túc nghe lời dì Vưu nói, cảm thấy phiền toái quá đi, khoa trương mà thở dài thườn thượt, nói:
“Nếu cháu thật sự biến được thành người thì tốt rồi……”
Theo như việc tu tiên mà nói, cơ thể người thích hợp nhất cho việc tu tiên, cho nên động vật nhất định phải tu thành cơ thể người trước đã, dùng cơ thể người mới có thể tiếp tục đi tu luyện thành tiên. Con người từ lúc sinh ra đời đã cao cấp hơn những động vật tu thành yêu, có thể trực tiếp tu tiên, hơn nữa tu luyện dễ dàng hơn yêu.
Để thành tiên, tất cả yêu đều phải thành người trước, nhưng cơ bản cũng chỉ là tu thành cơ thể người. Muốn thật sự biến thành người, trực tiếp từ yêu đạo thăng cấp tiến vào nhân đạo, đây là chuyện khó hơn gấp trăm ngàn lần so với chuyện tu thành cơ thể người, đa phần là không thể.
Dì Vưu không hiểu gì về những chuyện này cả, hỏi Châu Châu:
“Có thể không?”
Châu Châu cũng không đâu hiểu được nhiều đâu:
“Không biết nha.”
Không biết thì không có cách nào khác, chỉ có thể an tâm làm tiểu yêu trước đã. Dùng thân phận yêu để ẩn giấu bên trong nhân loại, cố hết sức để hướng tới cuộc sống loài người, tồn tại giống như mỗi một con người bình thường. Bất quá, không có gì khác thường là được.
Dì Vưu vẫn kiên nhẫn mà giúp cô chà vỏ, không có việc gì làm, nên chậm rãi chà đến cực kỳ tỉ mỉ, như đang hầu hạ cô. Vừa chà hai cái bà lại chợt nghĩ đến cái gì đó, bà đột nhiên lại hỏi Châu Châu:
“Người và yêu ở bên nhau, sẽ bị trời phạt sao?”
Châu Châu đã cùng Tỉnh Hành và giáo sư Vương nói qua vấn đề này, người và yêu không thể ở bên nhau, nếu không sẽ vi phạm Thiên Đạo. Nói trắng ra một chút, chính là sẽ bị trời phạt. Mà nói cụ thể một chút, chính là sẽ bị sét đánh, hoặc là gặp phải các thiên tai khác.
Đối với chuyện chỉ là đồn thổi này, Châu Châu cũng không nói chắc được, cho nên cô trả lời dì Vưu,
“Kiến thức của cháu quá ít, chưa trải qua bao giờ, không biết là có hay không nữa……”
Dì Vưu vẫn còn rất nhọc lòng,
“Vậy cháu và cậu Tỉnh, không phải đã ở bên nhau rồi sao?”
Chuyện này à, giờ dì Vưu cũng đã biết cô là yêu rồi, chắc cũng không cần lảng tránh nữa, cô vội vàng giải thích:
“Không phải đâu, cháu với Tỉnh Hành không có ở bên nhau nha, lừa mọi người thôi, bởi vì không được để cho mẹ của anh ấy biết, bằng không sẽ đuổi cháu đi……”
Dì Vưu nghe không hiểu phương diện này có logic chỗ nào, nhưng mà Tỉnh Hành làm như vậy, chắc chắn là để bảo hộ Châu Châu. Nhưng bà vẫn tò mò, lại hỏi Châu Châu:
“Vậy hai người chẳng phải mỗi ngày đều ngủ cùng nhau sao……”
Châu Châu không hiểu tại sao bà lại nói như vậy, giải thích với bà:
“Là ngủ cùng nhau thôi, không có ở bên nhau a, Tỉnh Hành nói là giả.”
Dì Vưu phổ cập kiến thức cho cô:
“Nhưng con người chúng ta, đàn ông và phụ nữ, chỉ có ở bên nhau mới có thể ngủ cùng nhau. Nếu không ở bên nhau mà ngủ cùng nhau, đó là hành vi không có trách nhiệm, là không đúng……”
Châu Châu càng rối loạn,
“A? Vậy là cháu và Tỉnh Hành đã ở bên nhau sao? Thế…… Thế…… Cháu có bị trời phạt không?”
Dì Vưu lại suy nghĩ, nếu Tỉnh Hành nói là giả, có phải như thế có nghĩa là bọn họ chỉ đơn thuần mỗi đêm ở bên nhau ngủ, mà không có làm những chuyện không nên làm hay không? Dì Vưu muốn hỏi, nhưng ngẫm lại, hỏi sợ Châu Châu cũng không hiểu.
Bà lại nghĩa, đối với nhân phẩm của Tỉnh Hành, hẳn là không có làm gì đó với Châu Châu đâu nhỉ? Hơn nữa đúng thật là, bọn họ có hai tấm chăn. Nếu thật sự không có chuyện gì, đến chạm cũng chưa chạm qua một chút, vậy thì đúng thật có thể nói là không có ở bên nhau.
Rồi lại bắt đầu nghĩ đến đẩu đến đâu, nghĩ tới năng lực chống cự đối với sắc đẹp của đàn ông. Với trình độ xinh đẹp của hình người Châu Châu tu luyện được, thật sự không có chạm vào một chút nào, thì cũng thật là tàn nhẫn đối với bản thân.
Tàn nhẫn đến mức…… dì Vưu nhịn không được mà “Chậc” một tiếng……
Châu Châu thấy bà không nói lời nào, còn phát ra tiếng kỳ quái, rất là mờ mịt nói:
“Dì đang làm gì thế?”
Dì Vưu dừng tiếng “Chậc” lại, nói với Châu Châu:
“Nếu như cậu chủ bảo hai người không ở bên nhau, vậy hai người hẳn là thật sự không có ở bên nhau, là giả. Dì sẽ giúp hai người giữ bí mật, không cho mẹ của cậu Tỉnh biết.”
Châu Châu rất yên tâm,
“Tốt quá……”
Dì Vưu giúp Châu Châu chà vỏ xong liền đem cô thả lại trong nước, để cho cô an tâm tu luyện, bà rời khỏi nhà vườn kính, sau khi thu dọn xong thì ăn cơm. Cơm nước xong thì dọn dẹp một chút, rồi đến nhà vườn kính để trông coi.
Để hoàn tất chuyện ở đơn vị, Tỉnh Hành buổi tối trở về tương đối trễ. Lúc về đến nhà đã gần 11 giờ, dì Vưu đã nằm ngủ thiếp đi trên bàn trà trong nhà vườn kính. Thấy anh đã trở lại, liền lên tiếng chào hỏi rồi đi về.
Tỉnh Hành ngồi xuống trong nhà vườn kính, nói chuyện với Châu Châu, hỏi cô cảm thấy thế nào, sau đó mới đi rửa mặt. Rửa mặt xong mặc đồ ngủ trở lại, trong tay mang theo đệm và sách, ngồi trên ghế dựa đọc sách, đọc đến mệt rồi, nằm luôn trên ghế dựa mà ngủ.
Mấy ngày sau Tỉnh Hành cũng không được nhàn rỗi bao nhiêu, bởi vì Nguyên Đán anh không trở về, mẹ Tỉnh lại tự mình tới chỗ anh. Lúc bà tới Tỉnh Hành không có ở nhà, lập tức đi xem trai sông lớn. Thấy Tỉnh Hành nuôi dưỡng trai sông lớn khá tốt, bà rất vừa lòng.
Vừa lòng cũng không muốn khen con trai, nói với dì Vưu:
“Chắc đều là do dì nuôi chứ gì?”
Dì Vưu cũng không dám nhận công lao này, Châu Châu biến thành người thời gian dài như vậy tới nay, đúng thật là do Tỉnh Hành tự mình nuôi dưỡng, khiến cô từ không hiểu biết gì cả, dạy dỗ đến bây giờ có thể tự mình làm rất nhiều chuyện. Bà cũng ở bên giúp đỡ đôi chút, bởi vì Tỉnh Hành có lúc rất là bận.
Vì thế bà nói với mẹ Tỉnh:
“Không phải tôi, cậu chủ tự mình nuôi đấy, rất để bụng.”
Mẹ Tỉnh trạng thái thoải mái:
“Còn có chút lương tâm, không bạc đãi thú cưng tôi mua cho nó. Đúng rồi, bạn gái của nó đâu? Tôi thấy ở chung mà, mấy ngày nay không ở chỗ này sao?”
Dì Vưu gật đầu, căng da đầu nói dối:
“Đúng vậy, đều rất bận.”
Mẹ Tỉnh nói rằng sẽ không xen vào chuyện yêu đương của Tỉnh Hành nữa, cho nên không hỏi quá nhiều trước mặt anh, bởi vì không nói chuyện nổi với anh. Nhưng trước mặt dì Vưu, bà tùy ý nhiều, hỏi dì Vưu:
“Châu Châu nhìn qua chắc cũng hai mươi mấy tuổi nhỉ, còn đang đi học sao?”
Đối với chuyện đó, dì Vưu chưa trao đổi tình tiết với Tỉnh Hành, không dám nói bậy, đành phải lắc đầu:
“Chuyện này tôi không biết, mỗi ngày ở trong nhà giúp việc quét tước làm cơm, bà cũng biết, cậu chủ không thích nói chuyện với người khác.”
Mẹ Tỉnh đúng thật là biết tính cách con trai nhà mình, khi lạnh lùng thì đối xử với người khác không thân thiết chút nào. Thấy dì Vưu hình như không biết gì cả, bà cũng không hỏi nữa. Đến phòng khách ngồi xuống uống ly trà rồi rời đi luôn.
Buổi tối Tỉnh Hành đến khuya mới về, dì Vưu chờ đến khi anh về mới đi, nói một chút với anh về tình trạng của Châu Châu hôm nay. Thật ra cũng không có gì nhiều, Châu Châu lại khôi phục lại cuộc sống trước kia, mỗi ngày đào cát phun nước dưỡng lão, rất nhàn nhã tự tại.
Mà tối nay lúc dì Vưu định rời đi, Tỉnh Hành không để bà đi liền, bà chưa ra khỏi nhà vườn kính đã kêu bà lại.
Dì Vưu không biết anh có chuyện gì, mới đi hai bước nghe thấy anh kêu bà lại, bước chân ngưng lại, không chê phiền không chê mệt mà hỏi anh:
“Cậu chủ, cậu còn có chuyện gì?”
Tỉnh Hành cũng đã suy nghĩ mấy ngày, về chuyện anh muốn nói, cảm thấy hơi ngại mở miệng, nhưng vẫn muốn thử xem. Vì thế đêm nay quyết định, định nói chuyện cùng dì Vưu. Được hay không, nói xong rồi tính.
Thời gian không còn sớm, anh cũng không vòng vo tam quốc, nói thẳng với dì Vưu:
“Cháu nghe Châu Châu bảo, dì còn có một người con gái, lúc ba tuổi đi lạc, nếu không bây giờ cũng mười tám mười chín tuổi, thông tin hộ tịch của cô con gái ấy, dì gạch bỏ rồi sao?”
Thấy Tỉnh Hành đột nhiên nhắc tới cô con gái đi lạc kia của bà, dì Vưu sửng sốt một chút. Khi đó sau khi con gái đi lạc, bà đi tìm thật lâu không tìm được, năng lực cũng thật sự hữu hạn, về sau từ bỏ.
Tuy bên ngoài từ bỏ, nhưng trong lòng dì Vưu cũng chưa thật sự buông xuôi, vẫn luôn ảo tưởng con gái có thể trở về, cho nên bà cũng không có đi xin toà án tuyên bố tử vong, cũng không đem chứng minh tử vọng đi gạch bỏ hộ khẩu của cô con gái kia. Địa phương nhỏ quê bà, mấy chuyện đó cũng không nghiêm.
Bà không biết Tỉnh Hành tại sao lại đề cập chuyện này, nhắc tới chuyện này tâm tình của bà không được thoải mái lắm, đặc biệt cô con gái lớn bà dùng hết toàn bộ tâm trí và sư lực nuôi lớn giờ đây cũng bỏ học cãi cọ với bà, cho nên sắc mặt và tâm tình có chút tối sầm lại, cũng không có tâm tình gì mà nghĩ nhiều.
Bà lắc đầu với Tỉnh Hành:
“Không có, cứ để vậy, tôi tin tưởng nó còn sống.”
Chính là bởi vì như vậy, Tỉnh Hành mới cảm thấy lời có chút khó nói ra khỏi miệng, sợ chạm phải vết thương lòng của dì Vưu. Nhưng đã quyết định nói thì lúc này không định dừng lại nữa, cho nên anh lại nói thẳng:
“Cháu muốn mượn thân phận con gái dì dùng một chút, yêu cầu tùy dì đề ra.”
Tỉnh Hành nói chuyện luôn lạnh như băng, giống như anh hoàn toàn không có tình cảm con người. Cũng như việc này, nói ra cũng dứt khoát như đang giao dịch, hoàn toàn không dùng tình cảm giữa Châu Châu và dì Vưu để làm bước đệm, anh không thích dùng tình cảm để bắt ép người ta.
Dì Vưu lại sững người một chút, cứ như nghĩ tới cái gì, nhìn thoáng qua ao.
Tỉnh Hành không để bà tự mình suy đoán, tiếp tục nói:
“Bây giờ dì đã biết thân phận thật sự của Châu Châu, cô ấy không có nhà, cho nên cháu mới nghĩ đến việc làm phiền dì, biết là có thể làm khó dì, nhưng vẫn muốn thử xem.”
Dì Vưu thu ánh mắt về, hạ xuống mặt đất, nhưng không nói chuyện.
Tỉnh Hành không biết bà đang suy nghĩ cái gì, tiếp tục nói:
“Không có hộ khẩu như Châu Châu, nhân thân bộ dạng đã qua mười bốn tuổi, không phù hợp cho điều kiện thu nuôi, không thể tìm một gia đình để nhận nuôi cô ấy. Cô ấy cũng không có giấy khai sinh hay giám định thân nhân, ở nơi như Mộng Thành này, rất khó đăng kí hộ khẩu cho cô ấy. Nếu muốn đăng kí, lại phải qua tầng tầng lớp lớp quan hệ, sợ có phiền toái.”
Dì Vưu nghe đương nhiên hiểu rõ, Tỉnh Hành muốn để Châu Châu dùng thân phận con gái cô, thần không biết quỷ không hay mà để Châu Châu thoát khỏi rắc rối không hộ khẩu. Không có chứng minh nhân dân, cô chỉ là người ngoài hệ thống xã hội, cùng cấp với một “Người chết”, rất nhiều chuyện không làm được.
Nhưng việc này đề cập đến quá đột ngột, trong đầu bà lúc này lúc nhất thời rối loạn, cũng không có chủ ý.
Tỉnh Hành thấy bà không nói lời nào, đành phải lại nỗ lực tranh thủ một chút,
“Cháu tin rằng con gái dì cũng còn sống, cô ấy chắc chắn cũng có thân phận mới. Cháu cũng biết dì đang đợi cô ấy trở về, cho nên mới lưu trữ hộ tịch. Việc này đúng thật là có chút làm khó dì, nhưng cháu có thể bảo đảm với dì, Châu Châu chỉ dùng thân phận của cô gái đã từ bỏ hộ tịch của dì một chút thôi, tuyệt đối sẽ không làm thế thân cho vị trí con gái thật sự của dì, sẽ không thật sự làm con gái dì, làm phiền dì. Nếu dì có yêu cầu gì khác, ví dụ như tiền, cháu đều sẽ cố hết sức để đáp ứng.”
Dì Vưu rất khó xử, lúc Tỉnh Hành nhắc tới yêu cầu này, bà theo bản năng tưởng rằng, nếu đem thân phận cho Châu Châu, làm sao con gái bà trở lại bây giờ? Tuy rằng lý tính biết rằng con gái mình có lẽ sẽ không trở lại, nhưng trong lòng bà có chấp niệm.
Bà rất thích Châu Châu, vẫn luôn chăm sóc Châu Châu như con gái ruột của mình, nhưng trở thành con gái thì cũng không phải là con gái ruột, hai cái này có bản chất khác nhau. Châu Châu và con gái, là hai người chân chân thật thật.
Dì Vưu nhìn sắc mặt Tỉnh Hành, bởi vì chấp niệm của mình đối với con gái rất sâu nặng, trong phút chốc không thể cho ra câu trả lời được, liền nói:
“Cậu Tỉnh, tôi biết rồi, cậu để tôi suy xét một chút đi. Chờ tôi nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ trả lời cậu.”
Tỉnh Hành đã nói xong những gì nên nói, không có gì cần phải nói thêm nữa, tất cả đều phải xem ý dì Vưu thế nào. Nếu bà nguyện ý giúp đương nhiên là tốt nhất, nếu không muốn, vậy chỉ có thể chờ cơ hội khác, nếu thật sự không có cách nào, vậy tìm quan hệ mà gắng gượng làm hộ khẩu.
Anh không nói gì, nhẹ nhàng thở ra gật gật đầu:
“Được, cháu không nóng vội, dì cứ suy xét trước đi.”
:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK