Editor: Huyền Phi
-
Châu Châu ở đại học hàng ngày chỉ có như vậy, đôi khi có việc sẽ ở trong kí túc xá ngồi một lát. Không có việc gì thì trực tiếp về nhà. Mỗi tuần chuyên tâm cọ khóa của Tỉnh Hành, gió mặc gió, mưa mặc mưa, một tiết cũng không bỏ.
Cứ như vậy cả một học kì, mọi người đều biết cô có chấp niệm với thầy Tỉnh, nam sinh xum xoe bên cạnh cô cũng ít dần. Số ít còn lại biết thầy Tỉnh của họ trước giờ không gần nữ sắc, nên mới ôm chút ảo tưởng nhỏ nhoi.
Châu Châu mặc kệ người khác nói cô thế nào, đối với chuyện bị người khác len lén trò chuyện, cô cũng chả xa lạ gì. Từ khi học cao trung mới bắt đầu tiếp xúc với người lớn, đến tận bây giờ hoàn toàn trưởng thành, cô đều đã trải qua hết.
Bởi vì vừa tới còn chưa hiểu biết với cuộc sống đại học, tổng cũng cần một quá trình để thích ứng. Qua một học kì đầu tiên, Châu Châu chăm chỉ hocn tập, sinh hoạt mỗi ngày đều không khác nhau mấy, không giống như hồi cao trung, bình đạm đến phát chán.
Tuy rằng cảm thấy có chút không thú vị, Châu Châu cũng không có tìm chuyện khác để bổ khuyết khoảng thời gian nhàn rỗi này. Sau khi cô tự mình sờ soạng hơn nửa học kì, dưới sự chỉ đạo của Tỉnh Hành, đi xin phía nhà trường, bắt đầu từ học kì hai sẽ đi học bổ túc.
Vì thế từ khi bắt đầu học kì hai, Châu Châu lại lâm vào quá trình điên cuồng học tập, không khác hồi ở cao trung mấy. Thời gian rảnh vào mỗi buổi tối và cả cuối tuần, cô đều muốn lợi dụng để học tập.
Tiếp tục học hành không biết ngày đêm như vậy đến hết học kì hai, Châu Châu thành công tích đầy học phân, cũng thuận lợi tốt nghiệp. Cô không muốn mỗi ngày rảnh rỗi ở trong trường đi tới đi lui giả vờ học hành, nên mới tranh thủ thời gian tốt nghiệp trước đã.
Nhưng sau khi tốt nghiệp xong, cô thật sự không biết phải làm gì. Các bạn học khác phải hai năm mới tốt nghiệp, nên cô cũng không quá sốt ruột, dù sao cô cũng đi trước bọn họ rất nhiều.
-
Tháng chín khai giảng, Mộng Đại lại nghênh đón thêm học sinh mới. Đám "tân binh" mặc đồng phục huấn luyện đứng dưới nắng giơ tay vung chân, cũng không khác mấy trước lắm.
Tỉnh Hành là giáo viên truyền kì của Mộng Đại, cũng vẫn truyền kì như vậy, vẫn cứ là đối tượng được sùng bái nhất của đông đảo nữ sinh. Mỗi năm lại truyền xuống một lần, dù sao Mộng Đại cũng không có giáo viên nào có thể làm nữ sinh "di tình biệt luyến" như Tỉnh Hành.
Khóa của Tỉnh Hành cũng vẫn như cũ có nữ sinh của lớp khác đến học ké, nhưng có thể kiên trì mấy năm, thậm chí là mấy tháng không nhiều lắm, hơn phân nửa đều là qua khoảng thời gian mới mẻ rồi thì không tới nữa. Rốt cuộc đều là học sinh bình thường không dám ôm quá nhiều tâm tư, thích thích một chút là được rồi.
Chuyện thầy Tỉnh chỉ có thể dùng để sùng bái lại một lần nữa được truyền xuống.
Mà giữa những nữ sịn đến cọ khóa, nổi tiếng nhất đương nhiên là Châu Châu. Bởi vì chỉ có mỗi cô, suốt hai năm ròng, một tiết cũng không bỏ, tiết nào của Tỉnh Hành cô cũng tới, chấp nhất tới mức thành đề tài trò chuyện của tất cả mọi người.
-
Buổi chiều, ánh sáng nhè nhẹ từ cửa sổ chiếu vào phòng học, ghé lên mặt bàn tạo ra cảm giác ấm nóng.
Phía sau phòng học, mấy nữ sinh châu đầu ghé tai nói chuyện phiếm.
Thanh âm nói chuyện không lớn, học sinh ngồi phía trước chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng cười giòn vang. Còn bọn họ đang nói cái gì thì không biết.
Nghe không được cũng thật dễ đoán, tám chín phần là đang nói đến thầy Tỉnh. Đều đã phí thời gian tới cọ khóa, lợi dụng một chút thời gian trước khi tới tiết nói chuyện, biểu tình cùng âm thanh đều có điểm hưng phấn, còn có thể nói cái gì.
Mấy nữ sinh trò chuyện về thầy Tỉnh, trò chuyện một lát tất nhiên dời đến trên người Châu Châu, hỏi thăm nhau:
“Cô ấy hẳn là không tới nữa nhỉ? Không phải đã tốt nghiệp trước rồi sao? Không thể trông mặt mà bắt hình dong nha, không nghĩ tới còn chịu khó như vậy.”
“Tốt nghiệp rồi nhất định không tới nữa đâu, suốt hai năm đại học, mỗi tuần đều đến cọ khóa của thầy Tỉnh, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đáng tiếc ngay cả một ánh mắt cũng không có……thật thảm……”
“Thảm gì chứ, con người quý ở chỗ biết tự lượng sức, trong trường có nhiều người thích thầy Tỉnh như vậy, nhưng cậu nhìn xem có ai không biết sống chết yy với thầy Tỉnh? Chỉ có cô ta, suy nghĩ thật kì lạ……”
“Người ta có nền móng đó, lớn lên xinh đẹp lại còn nỗ lực……”
“Cũng không đủ để có ý đồ cới thầy Tỉnh……”
“Quả thật, không ai đủ……”
Vài người ở bên nhau nhỏ giọng nói thầm, nữ sinh đang nói chuyện đột nhiên bị người bên cạnh kéo một chút, ngậm miệng nghe thấy một câu:
“Nhìn xem, cô ta lại tới nữa.”
Vài người lập tức nhìn theo ánh mắt nữ sinh vừa nói, quả nhiên lại thấy Châu Châu. Chỉ thấy cô tóc dài đến eo, nhu thuận khoác trên vai, đeo một chiếc balo nhỏ màu xanh đậm, tự mình đi ra phía sau ngồi xuống.
Mỗi lần cô tới đều là thế này, vô thanh vô tức ngồi vào góc, sau đó hoặc là nhìn chằm chằm Tỉnh Hành trên bục giảng, hoặc là lấy sách ra học tập. Dù sao tinh thần chấp nhất kiểu này, rất nhiều đều lôi ra làm trò cười.
Châu Châu mặc kệ người khác thấy cô thế nào, hiện tại cô không có tiết cũng chả cần học tập, sau khi ngồi xuống phòng học thì an tĩnh chơi điện thoại. Chờ Tỉnh Hành vào lớp, cô lại cất nó đi, an tĩnh mà nhìn anh giảng bài.
Học xong một tiết, giờ giải lao Tỉnh Hành đứng bên cạnh bục giảng, gửi tin nhắn cho cô:
【 Sao không ở trong nhà nghỉ ngơi đi?】
Châu Châu ôm di động trả lời:
【 Nghỉ đủ rồi. 】
【 Tới để gia tăng thời gian ở cạnh anh. 】
Tỉnh Hành rũ mi mỉm cười:
【 Đêm nay anh sẽ về sớm một chút.】
Châu Châu: 【 Nói lời giữ lời. 】
Tỉnh Hành: 【 Ừm. 】
……
Một người đứng cạnh bục giảng, một người ngồi trong góc khuất, trên điện thoại tôi một cái anh một cái cho đến khi chuông vào học vang lên. Tiếng chuông chợt vang, Tỉnh Hành thu hồi điện thoại, ngẩng đầu lên nhìn một vòng khắp lớp học, tiếp tục giảng bài.
Châu Châu vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế, được một lúc thì nhàm chán, cúi đầu chơi điện thoại một lát.
Thời điểm đang lướt xem tin tức trên giới giải trí, đột nhiên có đồ vật bay lên, va phải sai gây cô. Cô thoáng kinh ngạc, phát hiện một tờ giấy bị vo thành cục yên lặng nằm trên bàn cô.
Không biết là ai ném nữa. Châu Châu quay đầu lại nhìn xung quanh, cũng không thấy ai nhìn về phái này, ngau cả Tỉnh Hành cũng đang quay lưng về phía học sinh. Cô đành phải duỗi tay cầm lấy tờ giấy, chậm rãi mở ra.
Vốn dĩ cho rằng lại là nam sinh nào đó xin số điện thoại, nhưng chữ viết trên tờ giấy lần này không giống, nội dung là:
【 Chị gái chấp nhất, tốt nghiệp rồi còn chưa từ bỏ à? Theo ai không theo, lại theo đúng thầy Tỉnh, mặt mũi lớn nhỉ? Nên làm cái gì thì làm đi thôi. 】
Châu Châu đọc xong, lại ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía. Chữ viết này chắc chắn là nữ viết, nhưng qua học kì mới, người trong phòng cô không quen một ai, tất nhiên cũng chả tìm thấy hung thủ.
Tỉnh Hành còn đang dạy học, Châu Châu không lên tiếng, vò tờ giấy lại cầm trong tay. Cô biết trong trường có rất nhiều nữ sinh "thờ phụng" Tỉnh Hành, có tâm lí muốn giữ gìn anh, không thể nhìn người khác có "ý đồ bất chính."
Bởi vì không biết tờ giấy là ai ném qua, lại không người nào tự đứng ra thừa nhận, sau khi tan học Châu Châu cũng liền vứt nó vào thùng rác. Dọn dẹp tập sách vác balo lên, chuẩn bị "cầm của chạy lấy người."
Ra khỏi phòng học đi về phía cầu thang, Châu Châu còn cố tình quay lại nhìn một chút, phối hợp với thính giác của mình, chủ yếu vẫn muốn thử nghe xem người nào ném.
Nhưng cẩn thận nghe một lát vẫn chưa nghe thấy cái gì.
Kết quả khi đi xuống cầu thang, bởi vì không chú ý, dưới chân đột nhiên trợt một cái. Cũng may cô nhanh chóng bắt được tay vịn, nếu không cả người đều lọt xuống dưới.
Phía sau có một nam sinh thấy cô bị té, vội vàng chạy tới giúp đỡ. Thấy cô bị thương khá nghiêm trọng, mắt cá chân đều đã sưng đỏ lên, liền chủ động muốn dẫn cô đi bệnh viện xem xét. Nhưng Châu Châu lắc đầu cự tuyệt, cô chưa bao giờ tới bệnh viện.
Nam sinh thấy cự tuyệt dứt khoát như vậy, cũng không tiếp tục mặt dày, đứng lên nói:
“Bị thương nghiêm trọng đấy, cậu cẩn thận nhá.”
Châu Châu gật gật đầu:
"Ừm, tôi không sao.”
Châu Châu cũng cảm giác bị trật khớp, còn cực kì đau. Nếu không phải nam sinh này đột nhiên chạy đến, cô nhân lúc không ai chú ý, dùng linh lực chữa trị một chút là được rồi. Hiện tại người xung quanh đều biết cô bị thương nghiêm trọng như vậy, cô đành phải chịu đựng đi xuống lầu.
Châu Châu cà nhắc cà nhắc đi xuống, luôn có vài người đi ngang quay đầu lại nhìn cô, còn nhỏ giọng thì thầm ——
“Là nữ sinh rình mò thầy Tỉnh suốt hai năm sao?”
“Không phải đã tốt nghiệp trước rồi à? Sao còn tới vậy?”
“Còn chưa chết tâm à……”
“Rõ ràng là không có khả năng……”
“Không nhận rõ hiện thực sao……”
……
Châu Châu một đường nghe xuống, một nửa lực chú ý đặt trên chân mình. Thật vất vả xuống tầng, ta khỏi khu dạy học vẫn cứ tập tễnh bước đi, không dám quá dùng sức. Đi đến bên cạnh bồn hoa đã thấm mệt, trực tiếp ngồi xuống.
Hiện tại đang là giữa tiết, chưa tóie thời gian tan học, Châu Châu ngồi ở bồn hoa nghĩ nghĩ, chờ tới khi chuông tan học vang lên, chắc cũng không có ai, cô lặng lẽ dùng linh lực trị thương là đương rồi, cùng lắm thì giả vờ một chút, so với đau thật tốt hơn nhiều.
Ngồi như vậy chưa tới hai phút, trong tầm mắt xuất hiện Tỉnh Hành vừa ra khỏi khu dạy học. Châu Châu chưa từng chính diện trò chuyện với anh ở trường học, hiện tại đương nhiên cũng phải giả vờ không quen biết, chỉ nhìn anh từ xa.
Kết quả nhìn nhìn nhìn……Phát hiện con đường Tỉnh Hành đang đi có hơi không đúng, không phải giống mọi ngày đi về phía văn phòng, mà hình như....đang đi tới trước mặt cô.
Châu Châu ngơ ngác, không biết có phải do bản thân hiểu lầm hay không, cũng không dám động đậy. Mãi cho đến khi Tỉnh Hành đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống hỏi cô bị thương thế nào, cả người cô vẫn ngây ngốc.
Mà mấy học sinh khác trên đường cũng ngơ ngác y như cô. Vốn dĩ mọi người đều đang cố đuổi kịp tiết học, đột nhiên lại thấy một màn như vậy, ai cũng cả kinh. Bước chân ngừng lại, có người phản ứng nhanh còn giơ điện thoại lên chụp.
Tỉnh Hành giống như không nhìn thấy bọn họ, nghiêm túc xoa vết thương cho Châu Châu, hỏi cô:
“Có đau hay không?”
Châu Châu ô a nửa ngày cũng chưa nói được gì, lỗ tai hơi đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói với Tỉnh Hành:
“Anh làm gì vậy?”
Tỉnh Hành ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái:
“Em nói xem?”
Châu Châu cảm giác được ánh mắt từ bốn phương tám hướng như con dao sắc đâm lại đây, đè nặng kinh hoảng giả vờ trấn định:
“Đây là trường học, anh không sợ bị người khác nhìn thấy à?”
Tỉnh Hành không sao cả, tâm tư cũng không để trên đó, cúi đầu đơn giản đáp một câu:
“Không sợ.”
Nói xong lại nghiêm túc giúp Châu Châu xoa chân, rồi lại mang giày vào cho cô, xoay lưng về phía cô:
“Đi lên.”
Châu Châu biết anh có ý gì, nghĩ thầm chân đều đã xoa, còn giả vờ cái gì, này liền thập phần sảng khoái mà bò lên lưng Tỉnh Hành. Chờ Tỉnh Hành cõng lên, cô chôn mặt trên vai anh, trong giọng nói ẩn chứa ngọt ngào:
“Xong rồi….Thiết lập của anh sắp bị phá rồi……”
: