Editor: Re
Ở sâu trong rừng rậm, dây leo bò qua thân cây chạm vào ánh mặt trời.
Nơi trống trải được ánh mặt trời chiếu vào có cỏ dại mọc thành cụm. Một con thỏ có lông bám bụi đang cúi đầu ăn cỏ.
Nó chợt nghe thấy động tĩnh gì đó, ngẩng đầu rồi lập tức dựng lỗ tai lên cảnh giác nhìn bốn phía. Sau đó chân trước nhảy nhanh như gió, trốn không còn thấy bóng dáng đâu cả.
Một trận gió lạnh lướt qua làm lá cây xào xạc động vài cái.
Rơi xuống ngọn cỏ vài chiếc lá cây.
Cơn gió lạnh này còn mơ hồ mang theo vệt sáng màu xanh nhạt, nhưng so với các ngọn cỏ khác lại đậm hơn.
Cô nhảy qua rừng cây có dòng suối nhỏ, bay đến nơi sâu nhất trong núi rừng, rồi chui vào bên trong một thác nước chảy xiết.
Hoa Thanh lướt qua thác nước, vào bên trong sơn động thì hoá thành hình người.
Bởi vì bị thương tương đối nghiêm trọng nên cô duỗi tay ra dựa vào vách đá trong sơn động, thở hổn hển rồi tức giận yếu ớt mắng:
“Đồ đạo sĩ thúi!”
Mắng xong liền thở gấp hai cái thì thấy trong động có rắn Đầu To thảnh thơi bò ra.
Rắn Đầu To đến trước mặt Hoa Thanh thì dừng lại, nó nghiêng cái đầu, nhìn cô rồi hỏi:
“Chị, chị làm sao vậy?”
Hoa Thanh khép đôi mắt lại một chút rồi lại hít thở thật sâu:
“Chị đi tu luyện, Đầu To, em giúp chị nhìn cửa động nhé.”
Đầu To nhìn thấy cơ thể Hoa Thanh không khoẻ nhưng vẫn đi vào trong động. Cô tiếp tục nghiêng đầu mình, giống như là đang vô ý thức bán manh, tự nói thầm với bản thân mình:
“Lại cùng người ta đánh nhau? Là người nào vậy? Hơn một ngàn năm tu vi cũng đánh không lại?”
Thế giới ở bên ngoài rừng sâu, Đầu To hoàn toàn không có quá nhiều hiểu biết. Vì vậy cũng không biết mỗi lần Hoa Thanh đi ra ngoài làm cái gì.
Tu thành hình người hơn trăm năm, cô ấy không hề có ý định cư ở bên ngoài, mỗi lần chơi đủ rồi đều sẽ trở về.
Có đôi khi lúc trở về không có tí sức lực nào, có đôi khi chỉ trở về để tu luyện.
Nhưng mang vết thương trở về vẫn là lần đầu tiên.
Cô ấy có hơn một ngàn năm tu vi, những loài yêu bình thường đều không đánh lại cô ấy.
Có yêu có tu vi cao hơn sao?
Hay là người?
Nhưng mà loài người đều yếu như gà.
Đầu To không nghĩ được rõ ràng lắm, cô còn chưa có tu luyện được thành hình người, chưa thấy qua việc đời, đồ vật hiểu được cũng quá ít.
Nghĩ mãi không được liền không nghĩ nữa. Cô canh giữ ở cửa động trực tiếp co thân rắn lại, cái đầu đặt trên mặt đất, cái đuôi thì quét đá vụn nghịch chơi.
Trông coi ở cửa động chờ cho đến khi Hoa Thanh khôi phục thì cô mới phe phẩy cái đầu, rồi lắc đuôi đi vào trong động.
Vào trong động thì nhìn thấy Hoa Thanh nằm ở trên giường đá.
Hoa Thanh là một yêu xinh đẹp quyến rũ, dáng người câu nhân này thật không hổ danh là rắn.
Đầu To trực tiếp bò lên trên giường đá, bò đến trước mặt cô thì dừng lại hỏi cô:
“Chị vẫn còn chưa nói, ai đã làm chị bị thương?”
Nói đến chuyện này liền khiến cô chứa đầy một bụng tức giận, Hoa Thanh nhịn một chút:
“Một tên đạo sĩ thúi.”
Đầu To nghĩ nghĩ:
“Bắt yêu?”
Hoa Thanh khép đôi mắt lại, giống như đang rảnh rỗi nên đi định thần:
“Ừm, chị con mẹ nó chỉ dùng chút bạc giả, một bữa cơm cũng chưa được yên ổn ăn, vừa mới cắn con gà quay một cái, hắn đã đuổi theo chị mấy chục dặm, không những vậy còn làm chị bị thương.”
Đầu To thích nghe Hoa Thanh kể chuyện về thế giới bên ngoài, mỗi ngày cô đều nghĩ mình có thể tu thành hình người rồi đi ra ngoài nhìn xem.
Hiện tại đi ra không được nên chỉ có thể nghe Hoa Thanh kể.
Cô nhìn Hoa Thanh rồi lại hỏi: “Bạc giả?”
Hoa Thanh vẫn không mở mắt, giống như là đang nghỉ ngơi:
“Ừm, từ sỏi biến thành.”
Nói xong liền mở to mắt:
“Bà đây tu thành hình người lâu như vậy, đây là lần đầu tiên chịu loại khuất nhục này. Đừng để chị gặp lại tên đạo sĩ thúi kia, chị gặp hắn một lần sẽ đánh hắn một lần, không đánh đến khi hắn gọi chị là bà thì không dừng!”
Đầu To rất có logic hỏi tiếp:
“Chị đánh thắng được hắn sao?”
“……”
Trong mắt Hoa Thanh chậm rãi nổi lên sát khí, chuyển tới trên mặt Đầu To.
Đầu To căng thẳng, nhảy lên một cái rồi bò xuống giường đá, chạy ra ngoài hang đá.
Ở trong sơn động an tĩnh, Hoa Thanh lại nhắm mắt lại.
Mới vừa nhắm lại không lâu, bỗng nhiên lại nghe được giọng của Đầu To:
“Đánh không lại hắn có thể dùng sắc dụ với hắn!”
Hoa Thanh vừa mở mắt đã thấy được Đầu To ở trước mặt cô.
Bị dọa đến mức nhảy một cái, cô giơ tay lên đánh vào đầu của Đầu To:
“Em biết sắc dụ là gì không? Em có sắc dụ hơn người không?”
Đầu To bị Hoa Thanh đánh đến đầu váng mắt hoa, đôi mắt hoá thành từng vòng, “Phanh” một cái rồi ngã trên giường đá.
Ngã xuống hai giây, xoa đầu một cái rồi lại dựng thẳng đầu lên:
“Không phải chị cũng đã nói với em rồi sao? Loài người, không có một người đàn ông nào có thể kháng cự được sắc đẹp của chị, đàn ông đều háo sắc, đều không phải thứ tốt, gọi là gì…… À, à, đã ăn trong chén còn lại nhìn trong nồi!”
Đây xác thật là những lời Hoa Thanh đã từng nói với Đầu To, đàn ông đều háo sắc, ở trên là vua của một nước, ở dưới là bình dân bá tánh. Không cần biết nhà hắn có vợ hay không có vợ, có bồ hay không bồ, hôm nay có thể cùng ngươi thề non hẹn biển, đến ngày mai có thể ôm người khác ngủ.
Đạo sĩ sao?
Cô thật đúng là vẫn chưa từng tiếp xúc quá.
Với cả làm gì có yêu nào chủ động đi tìm đạo sĩ tìm việc vui. Đây chẳng phải là ngại sống quá tự do tự tại nên tự dâng cái mạng nhỏ sao?
Đạo sĩ xấu chút thì bắt yêu, trực tiếp tóm được yêu thì trở về lấy yêu đan ra để luyện tiên đan. Không phải xấu thì cũng sẽ cho rằng phải vì thế gian trừ đi mầm hoạ, cho yêu vào pháp khí rồi đem đi trấn áp.
Bọn họ chỉ cần thấy yêu đi ra ngoài liền kêu đánh kêu giết.
Thấy Hoa Thanh không nói chuyện nữa, Đầu To lại tự cho mình là thông minh tiếp tục nói:
“Dùng sắc dụ khống chế hắn, ép khô nguyên dương của hắn, ăn hắn!”
Hoa Thanh lại lần nữa nhắm mắt lại:
“Chị không muốn ăn thịt người, chị vẫn muốn thành tiên.”
Đầu To đột nhiên ngửa đầu ra thở dài:
“Trời xanh ơi! Khi nào tôi mới có thể tu luyện thành hình người đây!”
Hoa Thanh: “……”
Một lúc lâu sau:
“Nếu không em đi ăn vài người?”
Ánh mắt Đầu To tỏa sáng lấp lánh, nghiêm túc nhìn cô:
“Chị bắt cho em sao?”
Hoa Thanh quay người lại, chỉ lưu lại cái ót cho cô:
“Chị không bắt, chị vẫn còn muốn thành tiên.”
Đầu To: “……”
Cô cũng muốn thành tiên, nhưng mà không thể ăn thịt người! Thật sự muốn chống lại dụ hoặc!
Hoa Thanh nằm yên lặng suy nghĩ —— mặc kệ như thế nào, thù này vẫn muốn báo!
***
Hoa Thanh ở trong núi tĩnh tâm tu luyện được một đoạn thời gian, chờ thân thể cùng pháp lực đều khôi phục bình thường, mới lại đi xuống núi.
Đầu To quấn lấy chân cô, muốn cô mang cô ấy xuống núi để có thêm hiểu biết. Nhưng lại bị cô đập một cái rồi hôn mê.
Đôi mắt xoay vòng vòng, thân rắn mềm xuống giống như dây thừng rơi trên mặt đất.
Hoa Thanh một mình xuống núi, lúc này đi ra ngoài không phải vì tìm muốn tìm trò chơi nhân gian để thỏa mãn thú vui chơi nên mới xuống nữa. Mục đích lần này rất rõ ràng, cô muốn đi tìm tên đạo sĩ thúi lần trước khiến cô bị thương để báo thù. Cô có lẽ đánh không lại hắn, nhưng phương pháp báo thù còn có rất nhiều.
Cô đến Dương Châu phí không ít công phu. Cùng lúc cũng tìm được tên đạo sĩ lần trước đánh làm cô bị thương.
Tên đạo sĩ này có pháp lực cực kỳ cao cường, cô không biết hắn đến từ ngọn núi nào, môn phái nào, tu hành được bao nhiêu năm.
Nhân loại là loài đứng đầu một vạn loài, tu luyện so với động vật rất dễ dàng, có tư chất giác ngộ cực cao, tu luyện vài thập niên so với yêu mấy ngàn năm còn lợi hại hơn.
Hoa Thanh không biết đạo sĩ thúi kia lợi hại như thế nào cho nên không có dám rút dây động rừng. Sau khi tìm được tên đạo sĩ thúi kia cũng không dám tới gần hắn, sợ bại lộ yêu khí của mình rồi lại bị hắn đánh một cái hộc máu phải trốn trở về núi.
Nhẫn nại chờ đến buổi tối mới dám hành động.
Ở trong lòng đã cân nhắc thực lực cao thấp của đối phương cho nên Hoa Thanh cũng không có làm ra động tĩnh gì lớn.
Cô kiên nhẫn chờ đến buổi tối, chờ khi tên đạo sĩ thúi kia vào phòng ngủ mới lặng lẽ trốn trong phòng hắn.
Sau khi tiến vào cũng không có làm cái gì, ngay cả một chút thanh âm nhỏ cũng không có, thi triển pháp thuật để cho tên đạo sĩ thúi kia tiếp tục ngủ.
Cô cũng không dám chạm vào hắn, chỉ trộm đem quần áo của hắn cởi ra treo trên bình phong, rồi bắt lấy tới ôm ở trong lòng ngực.
Trộm xong áo ngoài còn không cảm thấy đủ, lại nhẹ nhàng hoàn toàn không có thanh âm đi đến trước giường, trộm thi triển pháp thuật đem quần áo ở trong người hắn biến đến tay mình.
Bây giờ mới thật vừa lòng, ôm quần áo của hắn rồi lại cầm bọc đồ của hắn, vụng trộm trốn đi.
Vừa muốn hóa thành gió rời đi, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì đó không đúng.
Hoa Thanh dừng ý niệm hoá gió lại, nhìn đạo sĩ thúi ngủ như chết, mặt dày đi đến mép giường, trên đầu ngón tay ngưng pháp lực, làm cái chăn trên người hắn biến mất không thấy đâu.
Tuy rằng cô để lại cho hắn quần lót, nhưng tình cảnh này vẫn có thể khiến người ta nhịn không được phun máu mũi.
Hoa Thanh đối với thân thể đàn ông cũng xem như khá quen thuộc, nhưng nhìn thấy mặt cùng dáng người của tên đạo sĩ thúi này, vẫn nhịn không được muốn “Oa” một tiếng.
Nhưng mà sợ đánh thức tên đạo sĩ thúi kia, cô vẫn không có "oa" được.
Sợ hắn đột nhiên nghe được tiếng động liền tỉnh lại, Hoa Thanh cũng không ở lại lâu, đem chăn biến trở về trên người hắn, mình thì lắc mình một cái chạy biến.
Hoa Thanh ôm quần áo của đạo sĩ thúi, chạy cũng không xa, đem quần áo được bọc đặt ở trên nóc nhà.
Vì có thể xem kịch vui mà tự mình biến thành một con nhện xanh treo ở trên xà nhà.
Tư Dận chân nhân mới sáng sớm gà gáy tiếng thứ ba đã tỉnh lại. Lúc mở mắt chỉ cảm thấy tối hôm qua mình ngủ thiếp đi. Nghĩ ước chừng là do thời gian gần đây gặp nhiều yêu nên mới mệt mỏi.
Chờ đến khi ý thức lại rõ ràng một chút thì đột nhiên phát hiện khác thường —— quần áo trên người hắn không thấy đâu cả!
Hai tay ở dưới chăn tìm qua lại hai cái, lúc này ấn đường Tư Dận chân nhân mới nhăn thật sâu.
Sau đó hơi yên tĩnh thì hắn liền phát hiện có yêu khí.
Hoa Thanh ghé vào trên xà nhà, ở trong lòng đã cười mười tám cái.
Thấy Tư Dận chân nhân không dám xuống giường, cô trực tiếp cười thành tiếng, mở miệng nói:
“Đạo sĩ thúi, anh mau xuống giường đi!”
Tư Dận chân nhân nhìn về phía chỗ phát ra thanh âm, xuyên thấu qua con nhện xanh thấy được xà yêu. Hắn trực tiếp bọc chăn đứng dậy xuống giường nói:
“Yêu nghiệt, lần trước tha cho cô một mạng, cô còn không biết ăn năn, giờ lại đến nhân gian làm loạn, hôm nay tôi nhất định phải thu phục cô!”
Hoa Thanh vui sướng cười:
“Vậy anh cứ bọc chăn đến đuổi tôi, anh đuổi được tôi, tôi liền khiến cho anh…… Hắc hắc hắc……”
Lời này không biết có ý gì, dù Tư Dận chân nhân không thể hiểu được nhưng nghe vào vẫn đỏ lỗ tai. Hắn trực tiếp dùng pháp lực ném kiếm, bay thẳng lên xà nhà hồng, tiến đến chỗ con nhện.
Con nhện xanh chạy trốn rất nhanh, nhanh chóng từ khe chui ra khỏi ngói, chui vào trên xà nhà.
Lúc đến nóc nhà, cô lại biến thành một con mèo béo màu tuyết trắng, dùng móng vuốt nâng một mái ngói lên, nói với Tư Dận chân nhân đang ở trong phòng:
“Đạo sĩ thúi, tôi ở nóc nhà chờ anh, ai mà chạy sẽ là cháu trai của người kia! Anh nếu có bản lĩnh thì mau đi lên đi!”
Tư Dận chân nhân nín thở, duỗi tay ra tiếp được kiếm, dùng chăn bọc chặt lại, ngửa đầu lên nhìn qua lỗ nhỏ của nóc nhà:
“Mau trả quần áo lại cho tôi!”
Hoa Thanh lè lưỡi mèo ra:
“Anh nói tôi trả thì tôi phải trả liền sao? Anh là cái thá gì chứ?”
Tư Dận chân nhân lại nói:
“Cô đưa quần áo trả lại cho tôi, về sau tôi nhìn thấy cô sẽ cho cô chạy trước trong thời gian một nén nhang.”
Đây là phương thức xin người cái quái gì chứ?
Hoa Thanh nhét túi trực tiếp qua mái ngói rồi nói với hắn:
“Gọi bà cho tôi nghe một chút xem nào.”
Tư Dận chân nhân ngửa đầu lên nín thở:
“Lấy được thì gọi.”
Hoa Thanh trợn mắt, lại lè lưỡi mèo phấn nộn, duỗi thân ra rồi vẫy vẫy:
“Đạo sĩ thúi, anh không gọi tôi liền đi.”
Nói xong cũng không để cho Tư Dận chân nhân có thời gian phản ứng, trực tiếp quay đầu mèo lùi về phía sau, ngậm bọc quần áo liền đi.
Chân mèo bước trên xà nhà, mái ngói ngẫu nhiên truyền đến động tĩnh.
Thời điểm sắp đi đến một gian phòng, đột nhiên nghe được phía sau lỗ nhỏ của mái ngói truyền tới một câu:
“Bà.”
Đạo sĩ thúi chịu khuất phục, đã nói ra!
Hoa Thanh cười híp mắt, trên mặt mèo hiện rõ vẻ đắc ý cùng vui thích. Dẫm đệm thịt trở về, buông bọc trong túi xuống rồi nói với người bên trong: “Ai da, cháu ngoan!”
Tư Dận chân nhân: “……”
Mà Hoa Thanh nói xong cũng không có đem quần áo đưa cho Tư Dận chân nhân, ngược lại chỉ nói với hắn một câu: “Đồ đặt ở trên nóc nhà, anh mau tự mình đi lên lấy đi, không hẹn ngày gặp lại!”
Nói xong liền xoay người dẫm lên mái ngói chạy.
Tư Dận chân nhân: “……”
: