Editor: Huyền Phi
-
Đã tới tháng tám khai giảng, Châu Châu cần giấy báo trúng tuyển vào trường học báo danh. Vì đơn vị của Tỉnh Hành có chuyện quan trọng thật sự không đi được, Châu Châu cũng không cho anh đi theo. Hiện tại cô làm cái gì cũng được, thật đủ tư cách làm người, lái xe chở dì Vưu cùng đi.
Lúc trước đã từng biến thành vòng tay đến Mộng Đại với Tỉnh Hành, Châu Châu đối với chỗ cũng không phải hoàn toàn xa lạ. Cô lái xe thẳng vào trường học, tìm một chỗ dừng lại, tay niết một bản vẽ màu sắc rực rỡ và giấy thông báo trúng tuyển, trước cùng dì Vưu đi đến chỗ báo danh.
Địa điểm báo danh nằm ở một chỗ nổi bật ngay sau cửa lớn, không cần cố ý đi tìm. Đưa giấy trúng tuyển lên, biết được số phòng kí túc xá và lớp học, lại đi qua lấy đồ dùng sinh hoạt.
Châu Châu cầm các loại biểu đơn đi đến một nơi vắng vẻ, liền có một vị học tỷ nhiệt tình lại đây hỏi cô có cần sự giúp đỡ hay không. Châu Châu quay đầu nhìn dì Vưu đi theo bên cạnh, quay đầu lại đáp lời:
“Thế...cảm ơn học tỷ.”
Tuy rằng hiện trường tân sinh viên báo danh vừa loạn vừa ồn, nhưng cũng hoàn toàn không trở ngại mấy anh chị khóa trước nhìn xem học đệ học muội. Giữa đông đảo học muội, Châu Châu không thể nghi ngờ chính là người nổi bật nhất. Cho dù là nhan sắc hay khí chất, đều cao hơn người khác rất nhiều
Đám người bên cạnh rộn ràng nhốn nháo, một mình cô ở giữa bắt mắt như vậy, liếc qua liền thấy.
Học trưởng không cướp được Châu Châu cực kì buồn bực, trợn trắng mắt trở lại bên cạnh bằng hữu của mình, bị người khác trêu đùa:
“Đã sớm nói người ta sẽ không cần cậu, cậu còn không tin, một hai phải đi lên tự làm mình mất mặt.”
Học trưởng ném lại một cái xem thường:
“Tôi vui, cậu quản được chắc?”
“Quản không được, nói thật, lần đầu tiên gặp học muội xinh đẹp như vậy, Không phải, phải nói là lần đầu tiên trong cuộc sống gặp được nữ sinh xinh đẹp như vậy, các cậu có cảm thấy cô ấy đang phát sáng hay không?”
“Tôi cảm thấy so với mấy nữ minh tinh mà tôi biết còn đẹp hơn……”
“Học muội xinh như vậy, không biết đã bị tên đầu heo nào dính vào hay chưa……”
“Nếu rồi thì thật đáng tiếc……”
“Chẳng lẽ cậu cảm thấy bản thân không phải heo?”
“……”
-
Học tỷ đeo mắt kính dẫn Châu Châu và dì Vưu đi lấy đồ dùng sinh hoạt, chăn gối này kia các thứ, ba người cầm lấy đều không có vấn đề gì. Bởi vì Châu Châu lái xe tới, cũng không cần phải tự tay ôm mấy cái này tới kí túc xá, dù sao kí túc xá cách chỗ này rất xa.
Châu Châu mang theo học tỷ và dì Vưu lên xe, học tỷ đeo kính còn kunh ngạc nói một câu:
“Học muội tự mình lái xe à?”
Châu Châu cười cười:
“Đúng rồi.”
Học tỷ đeo kinh thật nhiệt tình, dựa theo tư duy và quán tính, trực tiếp xem dì Vưu là mẹ Châu Châu, cười nói:
“Dì thật là lợi hại, nuôi ra một cô con gái vừa xinh đẹp vừa giỏi giang.”
Dì Vưu nghe học tỷ khen Châu Châu, cười híp mắt giải thích:
“Dì nào có phúc khí này. Dì không phải mẹ của Châu Châu, dì là bảo mẫu trong nhà. Người trong nhà không thể phân thân đến đây nên dì theo cùng, giúp đỡ con bé.”
Học tỷ đeo kính nghe xong câu này, biểu tình không tự giác có hơi xấu hổ:
“Là vậy sao, thật ngại quá, là con hiểu lầm rồi.”
Việc này cũng không có gì, Châu Châu và dì Vưu đều không để trong lòng, cũng chỉ cần giải thích một chút là được. Châu Châu dựa theo sự chỉ dẫn của học tỷ tìm được tới kí túc xá.
Khai giảng người nhiều xe nhiều, dọc theo đường đi kẹt xe thật lâu. Thật vất vả chạy đến dưới kí túc xá, ra phía sau lấy đồ dùng sinh hoạt rồi lên phòng cũng đã hơi trễ, mãi cho đến khi vào phòng rồi mới thở ra một hơi.
Châu Châu không định ở kí túc xá, nhưng vẫn cùng dì Vưu dọn dẹp giường chiếu sạch sẽ, bày chăn gối xong hết. Chuyện cần làm trước ngày khai giảng tương đối nhiều, phải kiểm tra sức khỏe, còn phải đi lãnh trang phục huấn luyện, Châu Châu sợ bản thân không ở tại trường học sẽ có khá nhiều phiền toái.
Học tỷ đeo kính đưa Châu Châu tới kí túc xá, lập tức vội vã làm việc của mình. Cùng Châu Châu trao đổi số điện thoại, còn kết bạn QQ, nói nếu cô có chuyện gì không hiểu, hay là cẩn người giúp, có thể trực tiếp gọi cho cô ấy.
Châu Châu ở lại kí túc xá cùng dì Vưu dọn dẹp sạch sẽ, ba bạn cùng phòng khác cũng lục tục đến, làm quen một chút, cũng để lại một dãy số, kết bạn QQ. Mọi người đều là phụ huynh đưa tới, sẽ không ăn cơm với bạn cùng phòng.
Thấy thời gian đã gần đến giữa trưa, Châu Châu cùng dì Vưu đến căn tin ăn cơm. Hôm nay chỉ có báo danh, buổi chiều cũng không có chuyện gì đặc biệt, Châu Châu định cầm bản đồ làm quen với trường học một chút.
Giữa trưa khi đang ở căn tin, dì Vưu liên tục gật đầu tỏ vẻ:
“Vị của thức ăn cũng không tệ.”
Châu Châu cảm thấy ăn không ngon như của dì Vưu, thức ăn của căn tin hồi cao trung cũng không tồi, chỉ là ăn nhiều cũng phát chán, cảm thấy thật bình thường.
Thấy dì Vưu ăn đến cao hứng, Châu Châu thuận miệng hỏi:
“Dì chưa từng ăn cơm ở căn tin Mộng Đại ạ?”
Dì Vưu nghe thấy câu này hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó phản ứng lại vì sao Châu Châu hỏi như vậy, liền cười gượng nói câu:
“Không có, chưa từng đến, con biết mà, Cần Cần rất coi thường người mẹ này.”
Châu Châu nghe xong đã biết bản thân nói bậy, lỡ miệng hỏi đến đề tài liên quan tới Tiêu Vũ Cần. Bất quá cũng còn ổn, hiện giờ dì Vưu không giống lúc trước nhạy cảm như vậy. Chắc là chuyện qua lâu rồi, nội tâm cũng đã có thể thản nhiên đối mặt.
Châu Châu hiện tại cũng biết, nữ minh tinh Tiêu Tiêu chính là Tiêu Vũ Cần. Ra ngoại quốc làm phẩu thuật thẩm mỹ, sau khi trở về thay đổi tên tuổi, có thể nói là thay hình đổi dạng, lấy thân phận con lai Trung - Đức xuất hiện, bắt đầu một cuộc sống mới.
Đương nhiên cuộc sống mới của cô ấy không có dì Vưu.
Thời gian mấy năm, Tiêu Vũ Cần ở giới giải trí lăn lộn không tồi, cũng khá nổi tiếng. Có lộ mặt trong mấy bộ phim lớn, hơn nữa đều là nhân vật quan trọng. Vừa qua khỏi kỳ nghỉ hè, cô lại đi diễn bộ khác.
Hoàn toàn trở thành người của hai thế giới, ngày thường Tiêu Vũ Cần ngoại trừ xin tiền của dì Vưu, cũng không hề liên hệ với bà. Gặp mặt gì đó càng không thể, sau khi cô ấy xuất ngoại trở về, chưa từng gặp lại dì Vưu.
Dì Vưu cũng phi thường tự giác, ngoại trừ nhìn Tiêu Vũ Cần trên màn hình lớn hay poster, lặng lẽ chú ý Weibo cô, yên lặng ở trên mạng tìm hiểu hết thảy, cũng hoàn toàn không chủ động đi quấy rầy sinh hoạt của cô
Nhiều lời mấy chuyện này cũng không có nghĩa gì, Châu Châu không nói tới Tiêu Vũ Cần nữa, trực tiếp dời chủ đề:
“Thế đợi lát nữa cơm nước xong con mang dì đi dạo vòng quanh Mộng Đại nha, để dì nhìn xem vườn trường đại học là cái dạng gì, xem như đi tham quan du lịch đi.”
Dì Vưu cười cười:
“Được.”
Châu Châu không có ăn cơm xong lập tức đưa dì Vưu đi dạo, mà là hồi ký túc xá ngồi một lát, tránh khoảng thời gian nắng gắt nhất. Buổi chiều mặt trời không có nóng như vậy, cô mới bung dù cùng dì Vưu đi dạo trường học.
Trường học quá lớn, đi dạo toàn bộ sẽ rất mệt, hơn nữa trời cũng nóng. Cho nên Châu Châu không đi hết toàn bộ, cầm bản đồ màu sắc rực rỡ, nhìn nhìn một số nơi quan trọng. Tỷ như khu dạy học hoặc là thư viện....
Sau khi đem trường học tổng quát làm quen một lần, Châu Châu không ở lại lâu, lái xe đưa dì Vưu về nhà. Ở bên ngoài đội nắng chạy lung tung, về nhà tất nhiên phải bổ sung thể lực rồi, ngâm bồn liền một mạch hai tiếng đồng hồ.
Bởi vì vấn đề thể chất, Châu Châu thật sự lo cho kỳ huấn luyện quân sự kế tiếp.
Huấn luyện quân sự không thể cầm dù, phải mặc quân trang đứng dưới ánh nắng phơi một ngày lại một ngày. Làm trai sông không sợ cạn nước, chỉ sợ phải phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Châu Châu lo lắng không biết bản thân có chống đỡ nổi vấn đề này hay không, ngày hôm sau vẫn đi nhận lấy quân trang. Buổi tối ngồi trong phòng mặt trời nhìn trang phục phát ngốc, vẫn tự hỏi vấn đề này.
Khi cô học bằng lái xe cũng từng bị phơi nắng, phơi một lát đã chịu không nổi, cho nên khi nắng gắt cô đều cự tuyệt đi luyện tập. Nếu là tham gia quân huấn, khẳng định không thể muốn tập thì tập muốn nghỉ thì nghỉ, huấn luyện viên sẽ mắng chết cô.
Mà nếu thật sự tham gia quân huấn, Châu Châu cũng không xác định linh lực của mình có thể chống đỡ hay không. Lỡ như chịu đựng không nổi, giữa đường trực tiếp hóa thành trai sông, chắc chắn cô sẽ dọa chết một đám người, bản thân cũng bị đem đi nghiên cứu.
Nhưng mà làm cách nào mới có thể tránh khỏi huấn luyện quân đội aaa?
Trong lúc vì việc này mà ủ rủ, trước mặt bỗng nhiên xuất hiện một tờ giấy. Châu Châu ngẩng đầu lên, thấy Tỉnh Hành đã trở lại, liền vực tinh thần dậy ngồi thẳng lưng chào anh một tiếng:
“Anh về rồi.”
Tỉnh Hành đặt tờ giấy trước mặt Châu Châu ngồi xuống nói:
“Suy nghĩ cái gì? Anh về rồi cũng không biết. Đây là đơn khai bệnh giúp em, đưa cho phụ đạo viên, đừng đi huấn luyện quân sự, em không thể phơi nắng.”
Châu Châu vừa nghe câu này tinh thần càng tốt, đôi mắt trợn tròn tiếp lấy tờ giấy, xem một hồi thấy không hiểu, lại nhìn về phía Tỉnh Hành, hỏi:
“Đơn giản như vậy sao? Đưa cho phị đạo viên em liền không cần đi quân huấn nữa? Em đang nghĩ cái này đó!”
Cái này có phải gọi là tâm linh tương thông, hơn nữa anh còn giúp cô giải quyết vấn đề cấp bách hay không?
Tỉnh Hành cười cười:
“Chính là đơn giản như vậy.”
Châu Châu thật cao hứng, đáy mắt tỏa sáng, cười siêu cấp ngọt ngào, nhéo đơn báo bệnh đứng dậy, hôn một cái lên mặt Tỉnh Hành, sau đó ngồi xuống vui mừng nói:
“Anh siêu giỏi!”
Tỉnh Hành cảm thụ một chút chỗ bị cô hôn qua, còn có chút cảm giác ẩm ướt. Anh không có giơ tay chạm vào chỉ là nhịn cười không được, ánh mắt tự động hoá thành nước, một bộ sắp bị Châu Châu làm cho ngọt hóa rồi.
Bất quá hiện tại Châu Châu thật sự có hơi phiền não, cười xong thu hồi khóe miệng, nhìn Tỉnh Hành nói:
“Nếu em có thể biến thành người thì tốt rồi, không cần phải lo lắng sinh bệnh một chút sẽ biến lại nguyên hình, cũng không cần sợ ánh nắng như vậy, càng không cần thường xuyên lo lắng linh lực không đủ dùng.”
Tỉnh Hành thấy cô còn có tâm tư này, cũng biết yêu biến thành người gần như không thể, tự nhiên an ủi cô:
“Đều là việc nhỏ, chú ý một chút thì tốt rồi, vẫn nên làm yêu đi, làm yêu tự do vui vẻ hơn.”
Châu Châu nhìn anh:
“Nhưng mà hiện tại em sống cũng không giống yêu……Anh nhìn chị Hoa Thanh đi, ở trần gian tu luyện, du lịch làm việc thiện, đó mới là sinh hoạt của yêu……”
Nói một hồi lại nghĩ đến:
“Cũng không biết chị Hoa Thanh còn trở về hay không……”
Hoa Thanh trước khi đi còn nói, nếu lúc cô ấy trở về thời cơ chín mùi, sẽ giúp cô đi tìm hoa Ngọc Tủy, biết đâu sẽ thành công. Nhưng đã đi đượ một năm rưỡi, cũng không biết có trở về hay không, hoàn toàn không có tin tức.
Mà nhắc tới Hoa Thanh, con ngươi Tỉnh Hành tối sầm lại.
Về tình trạng của Hoa Thanh, anh cũng biết một ít, đều là nghe ngóng từ chỗ lão Đan.
: