Editor: Quỳnh Su
Beta: Fy
-
Quần... Quần áo?
Mỗi lần biến thành người, trai sông đều đã chuẩn bị kĩ, lấy hoa sen cùng lá sen trong hồ làm thành quần áo. Lần này bị Tỉnh Hành dọa sợ, vội vàng biến thành người, bên cạnh lại không có hoa lá gì có thể dùng, cô làm sao nhớ được phải biến ra đồ mặc chứ.
Hơn nữa với linh thức nhợt nhạt của cô hiện tại, không mặc quần áo cũng chả sao, làm gì có ý thức lúc hóa hình phải biến ra quần áo luôn. Bình thường cô dùng hoa lá sen tạo thành quần áo đơn giản là vì trông nó đẹp, mặc lên phiêu dật như tiên nữ mà thôi.
Nhìn dáng vẻ Tỉnh Hành hiện tại, lại thấy trong thế giới loài người không có mấy ai không mặc đồ, nhìn quanh một hồi, cuối cùng dừng lại ở hộp giấy ăn trên bàn.
Trai sông hoàn toàn không biết hộp giấy đó là gì, nhưng cô thấy cái đó cỏ vẻ dùng được, bèn biến một tờ giấy thành trang phục, vẫn là váy dài bồng bềnh tiên khí như mọi lần. Vẫn có phong phạm tiên nữ, thế nhưng chất liệu giấy ăn quá thô ráp, không được uyển chuyển nhẹ nhàng như những chiếc váy trước đây, ngược lại giống như cái màn cũ nhăn nhúm, chẳng dính dáng gì đến chữ "tiên".
Tỉnh Hành quay lưng về phía trai sông, thấy cô không có động tĩnh gì, cũng không biết cô đang làm gì, mà lại không dám tùy tiện quay đầu lại, vì thế bèn chậm rãi ghé mắt nhìn thử một chút.
Ánh mặt đụng phải trai sông lớn đang nằm trên bàn thấy cô đã mặc quần áo, lúc này Tỉnh Hành mới thở phào nhẹ nhõm, lỗ tai vẫn đỏ hồng, nhiệt độ nhất thời chưa kịp giảm. Anh cúi đầu hắng giọng một chút rồi mới quay người lại
Trai sông nửa ngồi nửa nằm trên tấm thảm, mềm mại như không xương. Cô lấy tay chống xuống đất, ngửa đầu nhìn Tỉnh hành, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khiếp sợ, một bộ vừa nhu nhược vừa đáng thương, như cừu non mặc người xâu xé.
Cô không biết Tỉnh Hành sẽ làm gì mình, có còn muốn ăn thịt mình nữa không, nên vẫn rất khẩn trương sợ hãi. Người phụ nữ trên máy chiếu vẫn đang nói cách làm thịt trai, đến đoạn giết trai rồi, cô càng muốn chạy trốn.
Tỉnh Hành đứng trước mặt cô, nhìn từ trên xuống, thấy được sự căng thẳng nồng đậm tỏa ra từ mắt cô, với tay lấy điều khiển từ xa trực tiếp tắt TV, âm thanh vờn quanh cũng theo đó mà biến mất.
Sau khi tắt video, Tỉnh Hành ném điều khiển xuống bàn trà, ngồi xổm xuống trước mặt trai sông, để tầm mắt mình ngang với cô, hạ giọng nói:
"Đừng sợ, không ăn cô đâu."
Cô ngờ nghệch nhìn Tỉnh Hành, một hồi lâu sau sự khẩn trương nơi đáy mắt mới dần giảm xuống một chút. Trong lòng thầm nghĩ, nói không ăn cô, thế thì muốn làm gì? Buộc cô phải hóa thành hình người để thừa nhận mình là yêu ư?
Tỉnh Hành nhìn vẻ mờ mịt trên mặt cô, suy nghĩ một chút lại hỏi:
"Có hiểu tôi nói gì không?"
Trai sông nghĩ một lúc mới nhẹ gật đầu, lại cảm thấy không đúng lắm, lại lắc đầu. Cô không hiểu hoàn toàn, chỉ có thể hiểu được một vài từ đơn giản. Có linh thức, nhưng không nhiều.
Tỉnh Hành cũng hiểu được đại khái, tiếp tục hỏi:
"Có thể nói chuyện không?"
Nói chuyện? Cô chưa thử bao giờ. Mới tập tành biến thành người không lâu, ngôn ngữ với cách sống của con người cô còn chưa hiểu. Mấy cái cô làm thường ngày đều là nhìn Tỉnh Hành làm mà học theo, ví dụ như mở cửa gì đó.
Trai sông không mở miệng, lắc đầu với Tỉnh Hành.
Tỉnh Hành thấy cô có thể hiểu được một số từ đơn giản, cũng coi như ổn mà thở phào nhẹ nhõm. Nếu như hoàn toàn không biết không hiểu gì mới thật rắc rối, nếu vậy, anh cũng không dám giữ cô, sẽ tìm cách để đưa cô đi.
Thử nghĩ, nếu như không nghe hiểu được chữ gì, chẳng thể giao tiếp bình thường, thế thì khác gì nuôi một con Husky? Muốn nó đừng nghịch sô pha, nó sẽ cào rách, hơn nữa còn ngậm bông rải khắp nhà, sau đó thu lưỡi bỏ chạy, tức chết mà.
Tiếp tục nghĩ, nếu nuôi một con Husky có thể biến thành người, nó muốn biến hình lúc nào đều không nghe cậu, muốn biến thì biến, muốn bay thì bay, đó mới là đại nạn.
Ngồi mãi như thế chân cũng hơi tê, Tỉnh Hành hít một hơi, đưa tay ra:
"Đứng lên."
Trai sông lớn nhìn vào mắt anh, rồi lại cúi xuống nhìn tay anh, lúc này vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh, ai bảo vừa nãy anh ta còn định ăn cô chứ, tuy rằng anh ta quả thật là chủ nhân của cô. Do dự một hồi, trai sông mới chậm rãi vươn tay, đặt vào lòng bàn tay Tỉnh Hành.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch đáng yêu của cô, Tỉnh Hành suýt chút nữa thốt ra một câu: "Ngoan quá."
Anh chặn hai chữ này lại trong miệng không nói ra, tự mình đứng dậy đồng thời kéo theo trai sông lớn. Chất liệu của chiếc váy trên người trai sông thô ráp, không được mềm mịn thướt tha như lúc trước, sau khi đứng dậy, bề mặt váy đã nhăn lại một đống.
Tỉnh Hành ngồi xuống sô pha, cũng dắt trai sông lớn ngồi vào bên cạnh.
Cả ngôi nhà đều đã được anh dán bùa phong bế, không phải lo trai sông sẽ chạy mất, ít nhất cô không thể chạy khỏi ngôi nhà này. Nhưng anh không thể đi qua đi lại dán bùa mãi như vậy được, bị người khác nhìn thấy cũng không phải chuyện gì tốt, còn không biết họ sẽ đồn thành cái dạng gì, vì thế Tỉnh Hành muốn tận dụng cơ hội lần này, cố gắng nói rõ vài câu cùng với trai sông.
Tỉnh Hành duỗi tay kéo một xấp giấy trắng và bút mực trên bàn qua, cuối đầu viết viết vẽ vẽ một hồi, sau đó ngừng bút nhìn về phía trai sông, không vòng vo nhiều lời, dùng vẻ mặt nghiêm túc và ngữ khí như chính phủ làm việc mà hỏi cô:
"Muốn làm người không?"
Trai sông lớn cũng nhìn Tỉnh Hành, lúc này mới phản ứng được anh ta thật sự không định ăn thịt mình. Nhưng mà cô vẫn không biết rốt cuộc Tỉnh Hành ép cô hóa thành người để làm gì, cô chỉ có thể bị kéo đi, tự hỏi vấn đề đó một lát rồi mới gật gật đầu.
Vấn đề thứ nhất đã có đáp án, Tỉnh Hành hơi xoa đầu, duỗi tay nắm lấy tay trai sông, ấn ngón trỏ cô vào con dấu, lại làm thành một dấu vân tay trên chữ "muốn" mà anh viết.
Trai sông lớn không hiểu anh đang làm gì, đã bị cầm tay ấn vân tay xong mà vẫn ngơ ngác, cô nhìn Tỉnh Hành, nhìn tờ giấy, rồi lại nhìn xuống ngón tay đỏ hồng của mình, khuôn mặt tràn đầy sự nghi hoặc.
Trong thế giới loại người, thứ khiến cô ngờ nghệch không hiểu còn nhiều lắm, chỉ giải thích bằng ngôn ngữ là vô dụng, có nói cô cũng chả hiểu được, chỉ có thể từ từ trải nhiệm, sau đó trở thành một con người chân chính.
Tỉnh Hành cũng không giải thích anh đang làm gì, hoi xong vấn đề thứ nhất lại quay qua vấn đề thứ hai:
"Có muốn ở lại đây không?"
Trai sông hơi nghiêng đầu, câu này cô hiểu, lại nhìn Tỉnh Hành gật đầu.
Muốn ở lại chỗ này của anh là được rồi, xem ra nó vẫn là một con trai sông yêu nhà, Tỉnh Hành nhẹ nhàng thở ra một hơi, lại cầm tay cô, ấn một dấu đỏ vào chữ "muốn."
Lúc nắm tay trai sông để lấy dấu vân tay, tâm tư anh không khỏi nhúc nhích, bởi vì cái tay đang được anh niết trong lòng bàn tay kia thật sự rất mềm mại, mềm đến mức giống như một viên bột. Anh cũng không biết là có phải tay của cô gái nào cũng mềm mại thế này hay không, vì trước giờ anh chưa từng nắm tay con gái lần nào.
Bàn tay trắng nõn non mềm rất nghe lời, nhỏ hơn tay anh rất nhiều, hoàn toàn bị anh bao phủ trong lòng bàn tay mình. Bàn tay nhẹ nhàng làm ấm lòng bàn tay anh, anh không dám cử động nhiều, đột nhiên nhớ lại cảnh vừa nãy khi trai sông lớn hóa thành người không có mặc quần áo, bên tai lập tức lại đỏ hồng.
Buông tay trai sông ra hít sâu một hơi, Tỉnh Hành chỉnh đốn lại tâm tư hơi loạn, không để bản thân tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ nữa, trưng ra thái độ nghiêm túc, tiếp tục hỏi trai sông lớn vấn đề thứ ba:
"Nghe tôi nói này, để tôi trông nom cô, được không?"
Vẻ mặt trai sông ngây ngốc, tuy đại khái cũng miễn cưỡng nghe hiểu, nhưng cô lại không biết tầng ý nghĩa phía sau là gì, tất nhiên cũng không muốn hỏi nhiều, theo bản năng gật đầu.
Lần này rất thông minh, không đợi Tỉnh Hành kéo tay cô đã tự mình ấn lên giấy.
Nhưng vừa duỗi đến rìa tờ giấy đã dừng lại, vì cô không biết phải ấn vào đâu. Suy nghĩ một hồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tỉnh Hành, ánh mắt hơi mờ mịt, mơ hồ còn có một tia cầu xin.
Tỉnh Hành thấy bộ dạng này của cô, không kiềm được khẽ cười một chút, ý cười bị chặn lại ngay khóe miệng, tâm trạng thật tốt mà nắm lấy cánh tay cô, ấn ngón trỏ của cô vào chữ "được", sau đó buông tay ra, nói với cô:
"Hợp tác vui vẻ."
Trai sống nghe không hiểu không hiểu, hợp tác gì cơ? Nhưng có chữ vui vẻ, vậy chắc là rất vui. Tỉnh Hành không ăn thịt cô, mặc dù biết cô là yêu cũng không định đuổi cô đi, càng không muốn bắt cô trị cô, trái lại còn muốn giữ cô lại, bảo cô nghe lời nữa.
Cô hơi đắc ý nhìn Tỉnh Hành cười, đáy mắt lấp lánh sạch sẽ như hai giọt nước trong lành. Cười một lát đột nhiên lại với tay lấy hộp mực con dấu trên bàn qua, đặt trước mặt Tỉnh Hành.
Tỉnh Hành thấy thế, hỏi:
"Muốn chơi à?"
Trai sông gật gù, ý là muốn chơi.
Tỉnh Hành nhìn cô, suy nghĩ trong giây lát, quyết định làm khó cô một chút, cũng muốn thăm dò xem rốt cuộc cô có bao nhiêu linh thức, có thể thích ứng với cuộc sống con người đến đâu, vì thế nói:
"Có thể chơi, nhưng cô phải nói chuyện đã."
Mặc dù trai sông nghe người ta nói chuyện mỗi ngày, mưa dầm thấm lâu cũng có thể hiểu vài câu đơn giản, nhưng cô đã bao giờ thử mở miệng nói chuyện đâu, có cần phải làm khó nhau thế không? Nhưng cô thật sự rất muốn chơi hộp mực đó, vì thế do dự một lát bèn há miệng, ý đồ muốn phát ra tiếng.
Cứ như vậy một lúc, rốt cuộc thành công nói ra một câu thanh thúy:
"Có thể chơi không?"
Tỉnh Hành nhìn cô bật cười, không hiểu sao đáy lòng lại cảm thấy ngọt ngào, còn đặc biệt có cảm giác thành tựu. Anh cúi đầu hắng giọng, lấy một tờ giấy trắng ra đặt lên khay trà:
"Chơi đi."
Được Tỉnh Hành cho phép, trai sông lớn không thèm khách khí nữa, đặt khay mực trong tay lên bàn, bản thân thì trực tiếp trượt xuống ngồi bệt dưới thảm, biến bàn trà thành bàn ăn,
Cô ghé người vào bàn trà, siết năm ngón tay phải lại một chỗ, lập tức tạo thành một cái móng mèo nhỏ, ấn vào hộp mực rồi đè tay lên giấy trắng.
Vừa bắt đầu chơi đã nhập thần, cái gì cũng không quan tâm. Vốn dĩ trong đầu cô trước mắt cũng không có gì nhiều, cảm thấy thích cái gì sẽ đặt cái đó lên đầu, mấy chuyện khác đều phải lui xuống phía sau.
Tỉnh Hành ngồi trên ghế nhìn cô ấn từng cái từng cái lên giấy, lát sau còn vẽ ra một đóa hoa đào, đột nhiên sinh ra cảm giác của cha già. Ngẫm lại cảm thấy hơi quái quái, vội vàng hắng giọng một cái.
Tỉnh Hành thật sự còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn cô chơi đến quên cả trời đất, bèn không quấy rầy cô nữa. Mấy điều cơ bản đều đã thỏa thuận xong, cô cũng không có ý định chạy trốn, cũng sẽ không trốn tránh anh. Những thứ khác để từ từ nói cũng được.
Cuối cùng Tỉnh Hành còn chưa kịp đợi khi trai sông chơi chán rồi nói tiếp chuyện vừa nãy thì chuông cửa đã vang lên. Anh kinh ngạc, đứng dậy đi ra cửa, qua màn hình nhỏ bên cạnh nhìn thấy mẹ Tỉnh.
Mẹ Tỉnh đến quá bất ngờ khiến anh không dám mở cửa, lui về sau hai bước, đi qua sô pha. Kéo trai sông lớn đang bị tiếng chuông gợi lên lòng hiếu kì kia qua phòng mặt trời, nói với cô:
"Trốn trong nước đi, tôi không gọi thì đừng có ra ngoài."
Trai sông nhìn điệu bộ lo lắng của Tỉnh Hành, cũng hiểu được đôi chút, ngoan ngoãn nghe lời biến lại thành trai sông lớn chui xuống ao. Mà lúc này ở trên mặt nước là một tờ khăn giấy nhăn nhúm, vừa đụng phải nước lập tức bị thấm ướt.
Tỉnh Hành nhặt tờ giấy lên vứt vào thùng rác, vội vã tháo toàn bộ bùa đi, mở rèm cửa. Cất hết đống bùa vào ngăn kéo, lại gấp gáp đem hai tờ giấy vừa nãy vào thư phòng
Nhanh chóng thu thập xong, Tỉnh Hành điều chỉnh lại cảm xúc, ổn định hơi thở và vẻ mặt, đi ra mở cửa. Trong lúc đó, điện thoại anh đã kêu nhiều đến mức sắp bể loa rồi.
Đứng ở ngoài đợi khoảng bốn, năm phút, mẹ Tỉnh đã sớm mất hết kiên nhẫn, lúc cửa mở ra vẫn đang đặt điện thoại bên tai. Bà cau mày, nhìn Tỉnh Hành hỏi:
"Làm cái gì mà nửa ngày không mở cửa?"
Tỉnh Hành tránh qua một bên để bà vào nhà, giải thích:
"Ngủ, không nghe rõ lắm."
Mẹ Tỉnh cất điện thoại, xách theo túi bước vào phòng, nghi ngờ liếc nhìn anh một cái, nghĩ thầm sao giờ này vẫn còn ngủ, không phải trước đây sợ lãng phí thời gian à?
Tuy rằng có nghi hoặc nhưng mẹ Tỉnh cũng không hỏi nhiều, vì Tỉnh Hành nghỉ ngơi thả lỏng như thế cũng không phải chuyện xấu. Bình thường trong đầu anh ngoài công việc ra thì không còn gì khác. Người sống ở đời không vì bản thân, không tận hưởng cuộc sống này thì vô vị tới mức nàoị.
Mẹ Tỉnh thay giày đi vào phòng khách, đặt túi xuống bàn trà, trực tiếp ngồi xuống sô pha, không phát hiện trạng thái bất thường của Tỉnh Hành, nhìn anh hỏi:
"Tối hôm qua nói bận xong rồi sẽ gọi lại cho mẹ, sao không gọi? Tỉnh Hành?"
Tỉnh Hành vô tình quên mất chuyện này, không thể làm gì hơn ngoài xin lỗi:
"Con xin lỗi, bận bịu nên quên mất."
Mẹ Tỉnh bất đắc dĩ hít vào, nhìn anh:
"Con đối với mẹ thế nào cũng không sao, nhưng mẹ không muốn đẻ con cũng không được, con là do mẹ sinh ra. Thế nhưng Tỉnh Hành, con cũng không còn nhỏ nữa, đừng để cho một người bạn gái cũng không có, được không? Xem như mẹ xin con"
Dù có dùng tới vạn câu, khi nhắc tới chuyện này Tỉnh Hành cũng chỉ nói:
"Con sẽ cố gắng."
Mẹ Tỉnh tức giận đến muốn đánh anh, trợn mắt:
"Không thể đổi câu khác à?"
Tỉnh Hành ngẫm lại:
"Con sẽ nỗ lực."
Mẹ Tỉnh: "....."
Xong đời, muốn ngất.....
Mẹ Tỉnh trợn trắng mắt, cố để bản thân ôn hòa một chút. Một lát sau có hiệu quả, ngữ khí cũng hòa hoãn xuống, sau đó ôm tâm trạng không thể vứt bỏ con mình nhìn Tỉnh Hành nói:
"Cô bé Mật Mật này làm sao? Con người khá tốt, gia đình gia giáo, lại có tài, quần áo được nó thiết kế ra không phải ai cũng mặc được, đều là người có thân phận đó. Người ta gặp mặt thêm wechat, mỗi ngày gửi nhiều tin nhắn như vậy, con một cái cũng không thèm trả lời?"
Tỉnh Hành chăm chú nghe mẹ mình nói, nhưng lại chẳng thể nhớ cái người tên Mật Mật là ai, nhìn mẹ Tỉnh không lên tiếng. Không nhớ được người nào, cũng không biết nên nói gì.
Mẹ Tỉnh cũng nhìn Tỉnh Hành, hiểu được anh nghĩ gì,suýt nữa không tiếp tục ôn hòa nhã nhặn được, táo bạo mở miệng:
"Hàn Mật nhà cậu Hàn của con đó, lần trước còn cùng nhau ăn cơm, đừng nói là quên rồi nha?"
Tiếp tục đọc được đáp án từ trên mặt Tỉnh Hành, mẹ Tỉnh giận đến giơ tay, khẽ nhéo nhân trung, nếu không bà sẽ nhịn không được mà trợn mắt. Nhéo một hồi mới buông ra, thở phì phò nhìn về phía Tỉnh Hành, miệng liên tục lẩm nhẩm:
"Con muốn làm mẹ tức chết con muốn làm mẹ tức chết à, không lam mẹ tức chết thì không cam tâm có phải không..."
Tỉnh Hành thấy mẹ bực không phải ít, vội vàng rót cho bà chén nước, đưa qua:
"Mẹ, uống nước."
Mẹ Tỉnh không khách khí đón lấy, uống một ngụm, sau đó đột nhiên vứt xuống bàn trà ầm một tiếng, dọa trai sông lớn sợ tới mức nhảy dựng, vội khép kín vỏ trai.
Trai sông có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa mẹ Tỉnh và Tỉnh Hành, nhưng cô lại không hiểu lắm, chỉ tùy tiện hóng chuyện chút thôi, tóm lại cũng chả liên quan gì tới cô. Cố chỉ nhớ kĩ lời Tĩnh Hành, không được tự ý ra ngoài, vì thế chìm xuống đáy nước không nhúc nhích.
Trai sông có thể hiểu hai người kia nói, nhưng cũng không hiểu hết, nói chung chuyện này không liên quan tới nó. Nó chỉ nhớ kỹ lời Tỉnh Hành, không nên tùy tiện ra ngoài, liền chìm trong nước, bất động.
Mẹ Tỉnh uống nước xong thì thoáng hòa hoãn lại, nói:
"Dù sao cũng nghỉ phép rồi, về nhà cùng mẹ đi, đừng có ở đây một mình. Một người cũng không tiếp xúc thì lấy đâu ra bạn gái?"
Tỉnh Hành không tính quay về, anh khá thích ở một mình, không muốn ở cùng quá nhiều người, sẽ ồn ào. Cũng không thích ra ngoài giao tiếp, cụng ly trên bàn rượu, vừa phiền phức vừa không có ý nghĩa, chỉ làm lãng phí thời gian.
Anh từ chối:
"Con còn phải nghiên cứu nhiều chuyện, không thể về nhà được, con đã trưởng thành rồi, mẹ đừng lo quá như vậy."
Mẹ Tỉnh biết anh sẽ không quay về, theo dõi anh:
"Con cũng biết con lớn rồi? Lớn rồi mà không tính đến chuyện yêu đương?"
Tỉnh Hành hít một hơi, nghiêm túc trả lời bà:
"Một đời người, không có chuyện ghì là cần thiết cả, có những chuyện còn quan trọng hơn yêu đương cần con làm, không muốn dùng thời gian vào những chuyện vô nghĩa, mong mẹ tôn trọng con."
Thế giới của anh không lớn, chỉ có thể theo đuổi ước mơ, không có thời gian đàm đạo chuyện ái tình. Cùng với chạy đi yêu đương cho có lệ, gặt lấy một kết quả đã biết từ trước, yêu thương một đám con gái gì đó còn không bằng trực tiếp không đụng tới.
Mẹ Tỉnh bị Tỉnh Hành nói đến chán nản, một hồi lâu sau mới nói:
"Tỉnh Hành, ước mơ cùng với tình yêu là thứ có thể lựa chọn sao?"
Tỉnh Hành không cần suy nghĩ đáp:
"Ở chỗ này của con thì là vậy đấy."
Hơn nữa, anh lựa chọn giấc mơ, hoàn toàn không muốn yêu đương chút nào.
Im lặng một hồi, anh lại nói:
"Nếu không mẹ thử xem, làm gì có cô gái nào muốn ở cùng con, mấy ngày không liên lạc được, đi công tác rất lâu không về nhà, lạnh không thể giúp cô ấy khoác áo, khi đói không thể cùng cô ấy ăn cơm, sinh bệnh tự đi bệnh viện... Ai muốn thì có thể thử xem."
Mẹ Tỉnh nhìn Tỉnh Hành rất lâu, nín giận đứng lên, cầm túi sách, vừa đi vừa hận rèn sắt không thành thép nói:
"Mẹ con là người phàm mắt thịt, không lý giải được tình cảm cao thượng của con, con cứ dâng hiến cả đời này cho việc nghiên cứu, đừng tìm bạn gái nữa, cũng không cần kết hôn, ôm giấc mộng của con mà sống cả đời đi!"
Nói rồi đứng một bên đổi giày, thay xong nhìn Tỉnh Hành:
"Mẹ sẽ không giục con kết hôn, là mẹ lo mấy việc không đâu. Mẹ vì sự nghiệp của tổ quốc sinh được một thiên tài, thật là kiêu ngạo."
Sau đó không cho Tỉnh Hành cơ hội nói chuyện, mở cửa ra ngoài, đóng cửa rầm một tiếng, đứng bên ngoài ôn định lại cảm xúc, ủy khuất nghĩ ---- Gì vậy chứ, quan tâm nó còn không được, bà thân là mẹ lại còn bị nó dạy dỗ một trấn, cái đồ bất hiếu!
Đứa con bất hiếu mở cửa nói:
"Con đưa mẹ về."
Mẹ Tỉnh cho anh một ánh mắt xem thường, cố ý kéo dài âm cuối, quái gỡ nói:
"Nhà có tài xế, không dám làm phiền thầy Tỉnh, làm chậm trễ công cuộc nghiên cứu của ngài, mau về đi..."
Tỉnh Hành: "...."
Tỉnh Mẹ dỗi anh xong liền hạ giọng khinh thường, không có tâm tình trở lại, cất bước muốn đi, kết quả vừa bước đi, lại đột nhiên nhớ ra cái gì, dừng chân, quay đầu nhìn Tỉnh Hành.
Tỉnh Hành bị bà nhìn đến mức không hiểu ra sao, vốn anh vì chuyện của trai sông lớn cũng chột dạ, nhìn mẹ hỏi:
"Sao vậy?"
Mẹ Tỉnh quay đầu nhìn anh, trầm mặc một lát, nói:
"Trai sông của mẹ đâu?"
Đứa con bất hiếu này cả ngày bận bịu, bạn gái còn không có, đã vậy còn nhất quyết muốn ở một mình trong cái nơi lạnh lẽo này, trên người hoàn toàn chẳng có tí nhân khí nào, sắp luyện thành tiên luôn rồi, sẽ không hại chết trai sông của bà chứ?
Nhắc tới trai sông, Tỉnh Hành bình ổn ngữ khí, trả lời:
"Ở phòng mặt trời."
Mẹ Tỉnh không yên tâm, bà cảm thấy Tỉnh Hành thật là lạnh lùng. Suy nghĩ một chút, bà đẩy Tỉnh Hành ra bước vào cửa, giày cũng không đổi lại, giẫm lên giày cao gót cùng túi xách đi thẳng vào phòng mặt trời.
Anh không yên lòng, vội vàng xoay người chạy theo, hy vọng người kia phát huy bản tính nhát chết, đừng nổi hứng làm bậy.
Mẹ Tỉnh không biết Tỉnh Hành nghĩ gì, tìm con trai lớn trong ao, thấy nó không nhúc nhích chìm ở đáy ao, lát sau quay ra hỏi
"Sống không vậy?"
Tỉnh Hành gật gù:
"Còn sống."
Mẹ Tỉnh nhìn kỹ một hồi, thầm nói:
"Con đã bận rộn như vậy, mẹ cũng không để con trai ở đây quấy rối, mẹ mang nó đi. Tốn rất nhiều tiền mới mua được, con lại làm nó chết thì sao."
Tỉnh Hành nghe thấy thế, hoảng hốt nắm lấy tay mẹ Tỉnh, nhẹ nhàng nói:
"Con này... Con có thể nuôi."
Mẹ Tỉnh quay đầu nhìn anh, ngờ vực:
"Có thể nuôi? Có rảnh không mà nuôi?"
Tỉnh Hành cảm giác mình biểu hiện quá dị thường cũng không đúng, liền rút tay về, nói:
"Còn có dì Vưu, nuôi tốt vô cùng, vỏ trai so với thời đầu sáng hơn nhiều. Hơn nữa nuôi lâu thế rồi, dì Vưu cũng không nỡ."
Mẹ Tỉnh nhìn trai sông một chút rồi lại nhìn con:
"Con thích nó?"
Tỉnh Hành không phủ nhận:
"Rất tốt, rất yên tĩnh."
Mẹ Tỉnh lại nhìn Tỉnh Hành, hiếm thấy anh để ý cái gì như thế, tuy rằng cũng không nhìn ra thích bao nhiêu, liền không ôm đi vậy, nếu anh thích, thì để làm bạn với nhau đi, nhưng vẫn cứ dặn dò một câu:
"Cẩn thận nuôi, nó mà chết, mẹ tính sổ với con."
Tỉnh Hành gật đầu:
"Không nuôi bạn gái được, nuôi con này không vấn đề."
Đây là không ở trong bình thì không biết trong bình có gì, càng là đàm luận chuyện yêu đương với bạn gái. Mẹ Tỉnh tức giận, chỉ tiếc mài sắt không nên lườm một cái, bước đi.
Nhìn mẹ đi khỏi căn phòng Mặt Trời, Tỉnh Hành thở phào nhẹ nhõm, vội vã đi ra ngoài, đưa bà đến cửa. Mẹ Tỉnh không quay đầu, đạp chân khí thế đi mất. Bà thật không nên quản.
Tỉnh Hành nhìn theo mẹ đi khỏi, lại nhìn thấy lái xe biến mất trong tầm mắt mình, mới thanh tĩnh lại, thở phào. Sau đó đóng cửa lại, đi đến căn phòng Mặt Trời.
Trai sông bào cát dưới đáy, nghe tiếng Tỉnh Hành bước vào cũng không hoang mang, trước mặt anh bào cát thêm hai cái.
Tỉnh Hành đứng cạnh ao cúi đầu nhìn nó, nhìn một hồi khóe miệng cũng nhiễm ý cười, cũng không biết vì cái gì. Nhìn một hồi mới nói:
"Đi ra đi."
Trai sông nghe anh nói, cũng hiểu câu này, liền đem thịt trai thu lại, liền biến thành hình người, quần áo dài ra, che ánh mắt Tỉnh Hành.
Trai sông lớn sẽ không đứng thẳng cũng không bước đi, mỗi lần hóa hình đều như thế. Nếu đứng lên có thể mặc quần lụa mỏng, tóc dài bay theo váy rất dẹp, nào giống như hiện tại, nằm úp xuống đất.
Tỉnh Hành đứng, không khom lưng kéo cô, mà ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Không còn người khác, chỉ có không gian riêng tư, anh muốn nói cho xong chuyện với trai sông.
Anh ngồi trên ghế, trai sông ngồi dưới đất, hơi cụp mắt, cố ý đè chậm tốc độ, tận lực tìm từ ngữ đơn giản, nói:
"Tôi và lão Vương là người tốt, là cái người hôm qua cô nhìn thấy ấy, cô có thể biến thành người trước mặt chúng tôi, còn tạm thời chưa thể đứng trước mặt người khác mà biến."
Trai sông nhìn Tỉnh Hành, chậm rãi gật đầu.
Nhìn cô ngoan ngoãn nghe lời, Tỉnh Hành dịu đi một chút:
"Đợi cô có thể che dấu thân phận, để người khác không nhận ra cô là yêu thì có thể xuất hiện trước mặt người khác rồi."
Đầu trai sông vẫn hơi nghiêng, một bộ chăm chú nghe giảng, lại ngoan ngoãn gật gù.
Tỉnh Hành cũng không biết cô có hiểu hay không, mà để kiểm nhiệm cũng chi có một cách, là nhìn phản ứng cô. Nếu nghe hiểu, cô sẽ nói theo anh. Còn nếu không thì phải dạy.
Anh không cảm thấy trai sông phiền phức, cũng không sợ phải dậy, nhưng thân thế không cho phép cô gây rối, nói cách khác, dù cô nghe không hiểu nhưng cũng không thể hiện thân trước mặt người khác, một khi hiện thân sẽ không còn cơ hội dạy nữa.
Vì không có cơ sở nào, Tỉnh Hành suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định nghỉ ngơi một thời gian, trông coi nhà cửa cùng dì Vưu.
Chỉ cần bọn họ không ở đây, trai sông cũng không tự rời đi, vậy anh cũng có thể bảo đảm an toàn cho cô, sẽ không gây phiền toái.
Nếu thế, trai sông sẽ có đủ không gian cùng thời gian chậm rãi học tập thành người.
Nghĩ kĩ càng, Tỉnh Hành một là làm, hai là không làm, gọi dì Vưu và người trông cửa đến:
"Tôi có việc đột xuất, tình huống đặc thù, cần an tĩnh, vì thế mong hai ngươi thông cảm và hiểu cho."
Dì Vưu nghe thấy thế không khỏi khẩn trương:
"Cậu Tỉnh, cậu định đuổi chúng tôi đi à?"
Bà thật vất vả mới tìm được việc này, còn có chỗ ở sạch sẽ, hoàn cảnh cũng tốt, giáo sư Tỉnh cũng không cay nghiệt không tính toán. Bà không muốn phải đi làm việc khác.
Tỉnh Hành nhìn sắc mặt lo lắng của bà, giải thích:
"Không phải, chỉ là muốn cho hai người nghỉ ngơi một thời gian."
Dì Vưu biết Tỉnh Hành là người không thích nói dối, một là một mà hai là hai. Thoáng yên tâm lại nhưng cũng không mấy dễ chịu.
Bà muốn hỏi Tỉnh Hành, chủ nhật con gái bà là Tiêu Vũ qua đây có được không. Con gái nghỉ hè đến thăm mẹ là điều quá bình thường. Không nghĩ tới vậy cũng không được.
Tỉnh Hành không biết những điều này, dì Vưu có con gái cũng không biết. Anh dựa theo kế hoạch của mình nói với dì Vưu và người gác cửa xong, để mai bọn họ đi. Bây giờ cũng đã muộn, để hai người đi cũng không thích hợp.
Dì Vưu cùng người trông cửa đồng ý, trở về phòng. Người trông cửa cảm thấy cũng không có gì, không có việc thì đi tìm việc khác. Mà dì Vưu lại có chút sầu lo, sau khi trở về phòng có điểm bất mãn.
Bà cũng không sợ phải thất hứa với Tiêu Vũ, điều này cũng thành thói quen. Chỉ là bà ở Mộng Thành không nhà không cửa. Trong lúc nghỉ hè cũng có thể làm công nhân, nhưng ở đâu được đây?
Dì Vưu ngồi trên giường nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng chỉ biêt tìm Tiêu Vũ. Hiện con bà không ở kí túc xá mà thuê phòng ở bên ngoài cùng bạn học.
Chỉ có điều Tiêu Vũ có lòng tự trọng cao, có thể không đồng ý chuyện bà xuất hiện trước mặt bạn học. Nhưng bây giờ cũng hết cách rồi, cũng không thể thuê phòng, cứ là tiền liền khó kiếm lời.
Nghĩ thế, lại làm nên một cái quyết định, nhưng dì Vưu cũng không tìm Tiêu Vũ nói ngay. Bà đứng dậy, lấy gói mì, cùng chút cải xanh làm bữa tối.
Tỉnh Hành cũng không cần dì Vưu ở lại làm cơm, tùy tiện nấu chút gì đó, lấp bụng để đuổi cơn đói, sau đó đi tới thư phòng.
Lúc tan làm lão Vương có gọi cho anh, hỏi anh có nghĩ kĩ làm gì, nói chuyện với nhau anh đều nói rõ một lần.
Thầy Vương nghe xong, cười nói:
"Vạn năm cây vạn tuế mới nở hoa nha, lão Tỉnh."
Tỉnh Hành không quan tâm tới lời trêu chọc, đã rất quen rồi, nói:
"Lão Vương, tôi chú trọng chăm lo bản thân, ông không nói được lời tốt đẹp nào sao?"
Giáo sư Vương ý cười rõ ràng:
"Tôi cũng không cần thắc mắc, lẽ nào cậu muốn nghiên cứu xem cô ấy biến thân thế nào? Cậu cũng nên nghiên cứu cách chăm sóc trẻ em, cháu tôi học tiểu học, mấy chuyện nuôi trẻ này tôi biết rất rõ đó."
Tỉnh Hành: "...."
Đến đây, tức chết anh.
Giáo sư Vương nhìn anh không nói lời nào, cười âm trầm nói tiếp:
"Cậu làm cha cô ấy thì phải để tôi làm ông, có chuyện gì cần cứ mở miệng, tôi sẽ giúp. Nuôi trẻ nhỏ, tôi hiểu hơn cậu nhiều."
Tỉnh Hành nín thở:
"Thật là cảm ơn."
Lão Vương cười ra tiếng:
"Đừng khách sáo đừng khách sáo."
Cúp máy, Tỉnh Hành ném qua một bên, đi đọc sách. Lúc xem cũng không tập trung được, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lão Vương nói cũng không sai, anh là đang nghiên cứu cách dạy trẻ con.
Ánh mắt rơi trên trang sách, không có đem ý nghĩ triệt để làm rõ, cửa thư phòng liền mở ra. Ngẩng đầu lên thấy trai sông đứng ở cửa đang ngó đầu vào nhìn anh.
Không biết tại sao con yêu tinh này làm gì cũng một dạng ngốc nghếch, nhìn đầu cô trong khe cửa liếc anh, như không dám đi tới, anh đành nói:
"Vào đi.
Trai sông nghe thấy thế, đi vào, bay đến cửa sổ, nhưng không ngồi trên ghế salon, mà bị cảnh sắc bên ngoài hấp dẫn, quỳ xuống cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Tỉnh Hành nhìn hành động của cô, suy đoán hỏi:
"Muốn đi ra ngoài à?"
Trai sông nghe thế quay đầu lại, nhìn Tỉnh Hành gật gù. Cô quá quen thuộc với căn phòng này rồi, tuy còn nhiều thứ chưa hiểu, nhưng vẫn muốn đi ra ngoài, bị giam trong phòng suốt cũng không vui.
Tỉnh Hành nhìn cô cứ gật lắc theo thói quen, muốn cô nói nhiều, nói:
"Có thể nói ra."
Trai sông mụ mặt một hồi, tựa hồ hiểu ý tứ của anh, mở miệng nghiêm túc nói:
"A...."
Tỉnh Hành nghe xong sững sờ, nhịn không được nở nụ cười, giúp cô sửa lại:
"Đúng thế."
Trai sông nhìn Tỉnh Hành, thử nghiệm một hồi, lộ vẻ chăm chú:
"S...s...x...h..."
Tỉnh Hành nhịn không được, cúi đầu điểm điểm trán cô, trực tiếp bật cười. Nhịn một chút, lưu lại ý cười trên khóe môi, ngẩng đầu lên nhìn cô:
"Học đi trước có được không?"
Trai sông suy nghĩ một chút:
"Được."
Sáu bảy giây sau, đột nhiên lại chăm chú nói tiếp:
"A....."
Phụt...
: