Editor: Huyền Phi
-
Phụ đạo viên vừa nghe dì Vưu nói đã biết, Tiêu Vũ Cần không có nói chuyện của mình với gia đình. Vốn dĩ anh sợ Tiêu Vũ Cần không nói gì cả, tự mình làm chủ, đùa giỡn với việc học của chính mình, cho nên mới bớt thời gian gọi điện thoại cho dì Vưu.
Việc mà học sinh gặp được, trường học đã rất tận lực quản, nhưng thật sự không quản nổi, cũng chỉ có thể báo cho phụ huynh, bằng không cuối cùng cũng không có cách nào làm chủ. Mà đối với học sinh mà nói, tùy hứng thôi học việc lớn nhất.
Sự tình trải qua trên điện thoại cũng không nói rõ ràng được, phụ đạo viên nghĩ nghĩ:
“Như vậy đi, tôi thêm bạn với dì, gửi mấy chuyện này qua điện thoại, dì cứ đọc trước đã.”
Dì Vưu hơi khẩn trương, chỉ có thể cúp điện thoại chờ phụ đạo viên thêm bạn. Bà hoàn toàn không nghĩ ra đã phát sinh cái gì, vì sao Tiểu Vũ lại muốn thôi học. Bà cực cực khổ khổ mới có thể cho cô vào học đại học, sao có thể tiếp nhận loại chuyện này.
Đợi một lát, phụ đạo viên thêm dì Vưu làm bạn xong, trực tiếp gửi qua thật nhiều hình ảnh, cuối cùng nhắn:
【 Bài viết đã được xử lí, đây là hình chụp, dì nhìn trước đã, thử nói chuyện với Tiêu Vũ Cần một chút, nếu có vấn đề gì trực tiếp tìm tôi là được. 】
Trong lòng dì Vưu siêu cấp khẩn trương, trả lời một câu【Được】, lập tức kéo màn hình lên, kéo đến tấm đầu tiên, click mở lập tức nhìn thấy một hàng tiêu đề với font chữ cực lớn:
【 Hình tượng bạch phú mỹ sụp đổ, lòng tham hư vinh của con người rốt cuộc mạnh đến cỡ nào? 】
Đây là một bài viết bóc phốt, nhân vật chính dùng chữ X để thay thế, mới đầu là nói về hình tượng của X ở trường, cái gì bạch phú mỹ, mỹ nhân thanh nhã, ôn nhu điềm đạm, thế giới xung quanh thật tốt đẹp, là nữ thần hoàn mỹ trong mắt thẳng nam……
Bài viết lúc đầu nói X hoàn mỹ bao nhiêu, phía sau lại tương phản bấy nhiêu.
Gia thế của X là giả, căn bản không phải gia đình giàu có gì, ngay cả khá giả cũng không, nhà là người nông thôn, là gia đình đơn thân. Tự mình không kiếm ra tiền, thuê phòng ở, mặc quần áo đắt tiền, mua túi xách hàng hiệu, đều là xài tiền mồ hôi nước mắt của mẹ.
Ngay cả thiết lập ôn nhu điềm đạm thanh nhã xinh đẹp, bị nói một chút, thuần túy chính là một đóa bạch liên hoa, cô ta căn bản không phải như vậy, chẳng qua là giả vờ, muốn tất cả mọi người nịnh hót cung phụng mình, vĩnh viễn là cái rốn của vũ trụ……
Bài viết bóc phốt X rất nhiều chuyện, một đống việc lớn việc nhỏ, thoạt nhìn không khoa trương không giả tạo, thậm chí đều có chứng cứ. Làm dì Vưu đọc đến mức da đầu tê dại, lòng bàn tay tiết mồ hôi, mà nội dung kế tiếp, bà vừa đọc đã không hô hấp nổi nữa.
Dưới phần bình luận có rất nhiều người vào trách mắng, giống như đều có thù với X, thật mau liền có người mò ra tên viết tắt của Tiêu Vũ Cần là XYQ*. Như vậy còn đỡ, bởi vì trường học lớn như vẫy không phải ai cũng biết Tiêu Vũ Cần.
(*ý chỉ pinyin á)
Mà tiếp theo vẫn còn đang tìm kiếm manh mối, đồng thời cũng bắt đầu xuất hiện mấy câu mắng chửi nhục mạ.
Chỉ chốc lát lúc sau đã có người tìm tới học viện nghệ thuật, thêm chút nữa thì không cần phải nói, nữ thần của học viện nghệ thuật, còn không rõ chắc? Cho dù có người không biết, tùy tiện hỏi thăm một chút cũng sẽ biết.
Tiêu Vũ Cần bởi vì cái bài viết này, nháy mắt đã nổi giận trên diễn đàn Mộng Đại.
Mà mấy bình luận làm dì Vưu không thở nổi ngày càng nhiều, mấy cái như “ghê tởm” “quỷ hút máu”, “bạch liên kỹ nữ”, “rác rưởi” đều là còn nhẹ, nặng một chút thì là “không đáng sống”, “mau đi tìm chết đi”, “vote nhảy lầu” linh tinh……
Những chữ khiến người khác hít thở không thông gió, toàn bộ được phóng đại trước mắt dì Vưu, ngón tay chạm vào màn hình của bà còn phát run, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Lúc thần kinh đang căng thẳng, đột nhiên bị một tiếng “dì Vưu, dì đang làm gì vậy?” làm cho kinh ngạc nhảy dựng.
Châu Châu đứng trước mặt bà, tò mò mà nhìn, nhìn thấy sắc mặt bà không đúng, lại hỏi câu:
“Dì làm sao vậy?”
Dì Vưu vội vàng nuốt một ngụm khẩu khí, buộc bản thân không quá lo sợ, mạnh mẽ kéo khóe miệng, miễn cưỡng nói với Châu Châu:
“Dì……Dì có chút việc, Châu Châu quay về ăn cơm trước đi, cùng chơi đùa với mấy cậu bạn nhỏ, dì một lát nữa sẽ ổn thôi.”
Châu Châu nghi hoặc, đứng ở dì Vưu không chịu đi, nhìn bà vội vội vàng vàng cúi đầu, để điện thoại bên tai. Từ trong loa mơ hồ truyền ra tiếng nhắc nhở đối phương đã khóa máy, dì Vưu gọi lại lần nữa, kết quả vẫn như cũ.
Châu Châu vẫn là nhìn bà, hỏi:
“Dì tìm ai thế?”
Điện thoại không gọi được, trong đầu dì Vưu đã loạn hết cả lên, căn bản không còn suy nghĩ rõ ràng được nữa, bà hít một hơi, vẫn cố duy trì bình tĩnh, theo thói quen dỗ dành Châu Châu:
“Tìm Tiểu Vũ đó, không biết chạy đi đâu rồi nữa, không nghe lời gì hết, phải đánh thôi.”
Châu Châu theo lời này hỏi:
“Cô ấy khóa điện thoại sao?”
Dì Vưu gật gật đầu, thật sự nhịn không được, lại gọi một cái, kết quả tất nhiên vẫn giống như cũ. Bà cũng không có cách nào, đành phải gửi tin nhắn qua cho Tiểu Vũ, hy vọng lúc cô mở máy lại có thể tìm thấy cô.
Mà Châu Châu vẫn luôn chắn trước mặt không đi, dì Vưu cũng không đứng đó nữa, mang cô trở lại bàn ăn, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm. Bầu không khí đáng yêu vẫn còn, hai vị giáo viên mầm non cùng những người bạn nhỏ ăn cơm rất vui vẻ, nhưng dì Vưu đã không còn tâm trạng gì ở đây nữa.
Thời gian tiếp theo dì Vưu căn bản không ăn thêm gì, nhưng sốt ruột cũng không có biện pháp, chỉ có thể qua một lát lại gọi cho Tiểu Vũ, hoặc là gửi tin nhắn, chờ cô khởi động máy hoặc trả lời lại.
Các bạn nhỏ ăn không nhiều lắm, xong cả rồi thì ngồi chơi. Chờ phụ huynh tới đón, họ cùng từng người một lại tạm biệt với Châu Châu, bữa cơm này cũng tính là đã kết thúc, nhà trẻ của Châu Châu cũng coi như đã vẽ xong một dấu chấm cuối cùng.
Chờ tất cả trẻ em và hai giáo viên đều rời khỏi, Tỉnh Hành, giáo sư Vương, Châu Châu, còn có cả dì Vưu mới cùng lên xe về nhà. Vẫn là Tỉnh Hành lái, giáo sư Vương ngồi ở ghế phụ, dì Vưu và Châu Châu ngồi phía sau.
Dì Vưu ngồi trên xe vẫn thường xuyên gọi điện thoại, Châu Châu nhìn bà hai lần, lại hỏi:
“Vẫn còn tắt máy? Tiểu Vũ bị sao vậy? Vì sao lại chạy trốn?”
Nghe thấy Châu Châu nói chuyện, lực chú ý của Tỉnh Hành đặt lên người dì Vưu, ý thức được hình như bà có việc, bộ dạng vẫn luôn rất sốt ruột, mà bản thân đã không giống lúc trước vô tâm vô phế không quan tâm chuyện gì, nên cũng hỏi câu:
“Làm sao vậy?”
Dì Vưu buông điện thoại xuống, thấp giọng nói:
“Tiểu Vũ muốn thôi học, tôi không gọi cho nó được.”
Giáo sư Vương nghe tới nghe lui, quay đầu lại hỏi câu:
“Con trai bà?”
Dì Vưu lắc đầu: “Con gái tôi.”
Giáo sư Vương rất thích lo chuyện bao đồng, hỏi bà:
“Đọc cái gì? Sao lại thôi học?”
Dì Vưu siết chặt di động, hít một hơi thật sâu giải thích:
“Đọc bài trên Mộng Đại, hiện tại đã năm ba rồi, gặp chút chuyện, nói với phụ đạo viên muốn thôi học, phụ đạo viên lại tìm tôi, tôi gọi cho nó vẫn luôn tắt máy.”
Châu Châu cái hiểu cái không mà nghe, thấy trạng thái dì Vưu rất tệ, một bộ sốt ruột đến muốn òa khóc, tự mình cảm giác sự tình hẳn là rất nghiêm trọng, lại hỏi một câu:
“Vì sao vậy?”
Giáo sư Vương cũng hỏi:
“Đúng vậy, đều đã năm ba, sao lại thôi học?”
Trước giờ mỗi khi dì Vưu gặp chuyện đều là tự mình giải quyết, hiếm khi được người khác quan tâm, dò hỏi. Mũi bà không tự chủ được có chút cay, khịt mũi, cúi đầu mở mấy tấm hình kia ra, đưa điện thoại qua cho giáo sư Vương.
Giáo sư Vương vuốt vuốt, mày nhíu lại, sau đó nói khẽ với Tỉnh Hành:
“Đứa nhỏ này thật là ham mê hư vinh, ở trường lừa dối đồng học, nói dối bản thân là phú nhị đại*, bị người khác theo dõi bóc phốt, khẳng định là có người bình thường nhìn nó không vừa mắt……”
(*phú nhị đại: nhà giàu đời thứ hai, như kiểu có bố mẹ giàu có ý)
Nói xong tình huống sơ lược cho Tỉnh Hành, ông cũng đọc xong hết, thật là không biết nên nói gì, hiện tại nói thêm gì cũng không thích hợp, ông quay đầu lại nhìn về phía dì Vưu, đưa điện thoại cho bà:
“Làm sao bây giờ? Giờ lái xe qua chỗ trường học, vào kí túc xá tìm thử??”
Dì Vưu nhận lấy điện thoại lắc đầu:
“Nó không ở kí túc xá.”
Giáo sư Vương lập tức nói tiếp:
“Chỗ nào, tôi chở bà qua.”
Dì Vưu vẫn lắc đầu, nửa ngày mới nhả ra một câu:
“Tôi cũng không biết.”
Giáo sư Vương sửng sốt một chút, đẩy đẩy mắt kính, quay đầu lại nhìn chằm chằm dì Vưu:
“Đó thật sự là con ruột của bà sao? Nó ở trường học vì ham mê hư vinh mà nói dối rằng trong nhà rất có tiền, bị người khác đố kỵ, bà cũng không biết?”
Dì Vưu quả thật không biết, bà cúi đầu.
Giáo sư Vương đã hiểu, không thèm nhịn xuống nói bà một câu:
“Bà làm mẹ thế nào vậy? Chuyện mà con bà gặp hôm nay, ở trường học không dám ngẩng đầu, còn muốn thôi học, bị bạo lực internet, bà đều có trách nhiệm.”
Dì Vưu cũng không biết tại sao lại như vậy, trong ý thức của bà, Cần Cần nhà bà vẫn luôn là một đứa con ưu tú. Đương nhiên bà cũng biết Tiêu Vũ Cần rất háo thắng, nhưng quả thật không nghĩ tới cô sẽ làm như vậy.
Ngày thường Tiêu Vũ Cần cũng sẽ biểu hiện không muốn bà xuất hiện trược đồng học của cô, bà cũng không để ý lắm, một lòng chỉ vì con gái suy xét, sợ nó tự ti, muốn cho nó sống có thể diện, không thể thua kém so với người khác. Mà bản thân bà thế nào cũng đều không sao.
Bà mờ mịt, vẫn luôn cúi đầu, một câu cũng không nói nên lời.
Tỉnh Hành lái xe, nói với giáo sư Vương một câu:
“Đừng nói nữa.”
Hiện tại phê bình dì Vưu dạy con không tốt là vô dụng nhất. Cả đời bả chỉ có tới trình độ đó, có thể chịu cực chịu khổ mà nuôi Tiêu Vũ lớn như bây giờ đã rất lợi hại. Dùng đám người bằng cấp cao tới so sánh, không thực tế cũng không hợp lý.
Bà khổ hơn những người mẹ khác rất nhiều, cơ hồ là đánh đổi bản thân để thành toàn cho con gái. Nếu con gái ôn hòa hiếu thảo, chăm chỉ đọc sách học tập, đời này cũng coi như đáng giá. Nhưng hiện tại, hình như không phải như vậy.
Đã xảy ra chuyện như vậy, đã người sốc nhất cũng là bà, mấy lời không có ý nghĩa gì thì không cần phải nói.
Nghe xong lời của Tỉnh Hành, giáo sư Vương cũng không tiếp tục nói ở đây, thả chậm ngữ khí, nói với dì Vưu:
“Vậy không có cách nào, chỉ có thể chờ. Bà cũng đừng lo lắng quá, cũng hai mươi tuổi rồi, không phải con nít nữa.”
Châu Châu vẫn cứ ở một bên nghe đến mờ mịt, chỉ biết Tiểu Vũ vì chuyện gì đó mà không muốn đi học nữa, bởi vì dì Vưu không tìm thấy Tiểu Vũ, hiện tại thật sốt ruột khổ sở, tâm tình không tốt lắm.
Cô vẫn chưa hiểu tình cảm của con người lắm, riêng tình yêu là hoàn toàn không hiểu, tình thân càng không hiểu. Nhưng thấy dì Vưu như vậy, trong lòng cô không thoải mái, liền duỗi tay nắm lấy tay dì Vưu, nói:
“Nhất định sẽ tìm được Tiểu Vũ.”
Dì Vưu bị cô làm cho cảm động, nhưng cũng không khóc, vội vàng giơ tay lau một chút, gật đầu với Châu Châu:
“Ừm.”
Châu Châu dọc theo đường đi đều quan sát cảm xúc của dì Vưu, giống như để an ủi bà, thỉnh thoảng nói —— “Tiểu Vũ thật không nghe lời.”, “Tiểu Vũ đã hai mươi tuổi còn không nghe lời.”, “Tiểu Vũ đáng đánh.”, “Con nhỏ không được làm khổ mẹ.”
Dì Vưu không nghĩ linh tinh, bà vẫn chịu được, kết quả là bị Châu Châu nói đến bật khóc. Nước mắt rơi xuống, dùng khăn giấy lau chùi lung tung, giọng mũi thật kiên định khen Châu Châu:
"Châu Châu là ngoan nhất, vừa hiểu chuyện vừa nghe lời.”
Châu Châu thấy bà rớt nước mắt, cũng rút khăn giấy định lau cho bà, cùng bà nói:
“Dì đừng khóc mà.”
Dì Vưu dùng khăn giấy đè lên mũi, hoãn một hồi:
“Dì không khóc, không khóc không khóc……”
Hai nam nhân ngồi phía trước cũng không quay đầu lại nữa, đều yên lặng hít thở.
Tỉnh Hành trước tiên đưa giáo sư Vương về nhà, lại lái xe chờ dì Vưu và Châu Châu về. Sau khi về nhà dì Vưu trực tiếp trở lại phòng nhỏ của mình, Châu Châu và Tỉnh Hành thì vào nhà lớn.
Bởi vì dọc theo đường đi dì Vưu đều không vui vẻ, Châu Châu sau khi vào nhà cũng không vui lắm, vẫn luôn nhớ thương bà. Chờ tắm xong, rửa mặt sạch sẽ vào phòng nằm xuống rồi, đầu nhỏ của cô vẫn chỉ nghĩ đến dì Vưu.
Tỉnh Hành mới vừa tắt đèn không bao lâu, cô đột nhiên ngồi dậy ôm chăn, nói với Tỉnh Hành:
“Nếu không thì đêm nay tôi qua ngủ với dì Vưu nha?”
Tỉnh Hành xuyên qua bóng đêm nhìn cô:
“Không ngủ cùng tôi?”
Châu Châu nghĩ nghĩ:
"Đêm nay tạm thời không ngủ với anh, tôi muốn bồi dì Vưu.”
Tỉnh Hành lại nhìn cô lần nữa, duỗi tay bật đèn, ngồi dậy nhìn cô:
“Nghĩ kỹ rồi sao?”
Châu Châu thật sự nghĩ kỹ rồi, gật gật đầu với anh:
“Đêm nay tôi qua chỗ dì Vưu ngủ.”
Tiểu yêu này biết đau lòng, lại là một bước tiến lớn. Tỉnh Hành tất nhiên cũng không nói gì, từ trên giường đứng lên, tự mình đưa cô ra ngoài, đưa cô đến trước phòng nhỏ của dì Vưu, ở bên ngoài gõ cửa.
Gõ vài cái lên cửa, dì Vưu từ bên trong mở cửa ra, khi nhìn thấy Tỉnh Hành cùng Châu Châu sửng sốt:
“Cậu……”
Tỉnh Hành trực tiếp nói rõ ý định với bà:
“Châu Châu đêm nay muốn cùng ngủ với dì, tôi đưa cô ấy qua.”
Dì Vưu càng sửng sốt:
“Cái này……”
Tỉnh Hành không nhiều lời:
“Bên ngoài rất lạnh, cho cô ấy vào đi.”
Dì Vưu cũng không nói thêm gì nữa, vội vàng kéo Châu Châu vào.
Tỉnh Hành cũng không vào theo, dặn dò dì Vưu chiếu cố Châu Châu một chút rồi tự mình rời đi.
Châu Châu đứng ở kẹt cửa nói tạm biệt với anh, nhìn anh biến mất ở trong bóng tối, đóng cửa lại xoay người trực tiếp leo lên giường của dì Vưu. Kéo chăn ra chui vào, nói:
“Mùa đông thật là lạnh.”
Dì Vưu sau khi trở về lại cũng có gọi cho Tiêu Vũ Cần mấy lần, vẫn chưa gọi được. Hiện tại thấy Châu Châu tới, tâm tư tạm thời từ chuyện của Tiêu Vũ Cần dời đi, rót ly nước ấm cho Châu Châu, để cô cầm trong tay ấm áp một chút.
Bà ngồi xuống mép giường, tò mò hỏi Châu Châu:
“Đêm nay sao lại qua đây ngủ?”
Châu Châu cúi đầu uống một ngụm nước nhỏ, nhìn về phía dì Vưu:
“Con sợ một mình dì ở đây tâm tình không tốt, tới chơi với dì.”
Dì Vưu nhìn Châu Châu, muốn duỗi tay xoa mặt cô. Nhưng bà không duỗi, cứ như vậy nhìn cô một hồi lâu, thanh âm hơi khàn nói:
“Châu Châu thật tốt, dì sẽ không buồn nữa.”
Châu Châu cảm giác ấm áp, đưa ly cho dì Vưu để sang một bên, bản thân dịch qua bên cạnh một chút, kêu dì Vưu:
“Dì lên đây đi, chúng ta cùng nhau ngủ. Ngày mai thức dậy rồi gọi cho Tiểu Vũ sau.”
Dì Vưu nghe thấy câu này, trong lòng vô thức kiên định, đột nhiên không còn nóng nảy. Bà khịt mũi đáp một tiếng, ngồi lên giường, trả lời Châu Châu:
“Được, chúng ta ngủ trước đã, ngày mai lại tìm Tiểu Vũ.”
Nói là đi ngủ, nhưng kỳ thật chỉ là nằm xuống tắt đèn, vẫn không ngủ được chút nào. Dì Vưu chỉ có một đứa con gái là Tiêu Vũ Cần, tất cả tâm huyết đều dồn lên người cô, xảy ra chuyển như vậy bà căn bản không ngủ được.
Châu Châu cũng biết bà ngủ không được, liền mở miệng nói chuyện phiếm với bà. Những chuyện cô nói đều rất đơn giản, nói về các bạn nhỏ ở nhà trẻ, về Tỉnh Hành, còn có cả giáo sư Vương.
Dì Vưu nằm nói chuyện với cô, vẫn luôn nhẹ giọng. Chậm rãi nói, dì Vưu cũng không hoàn toàn bị động, có đôi khi theo đề tài nghĩ đến chuyện khác, cũng đem ra nói một câu với Châu Châu.
Nói lung tung như vậy, khó tránh khỏi không đề cập tới Tiêu Vũ Cần, dì Vưu cùng Châu Châu nói Tiêu Vũ Cần nói chỗ nào tốt, chỗ nào không tốt. Đương nhiên, kỳ thật trong mắt một người mẹ là bà, con gái mình vẫn thật xuất sắc, ít nhất xuất sắc hơn si với bà gấp trăm ngàn lần.
Châu Châu nghe dì Vưu nói về Tiêu Vũ Cần, bản thân cũng nhịn không được mà suy nghĩ, ba mẹ cô đâu? Cô không có ba mẹ, từ khi mở ra linh trí cô đã ở một mình. Ở núi Côn Luân bồi Tư Dận chân nhân một thời gian, sau đó lại lưu lạc, hiện giờ thì có Tỉnh Hành.
Dì Vưu nói về Tiêu Vũ Cần xong, đôi mắt xuyên qua bóng đêm nhìn về phía Châu Châu, không nhịn được nói tiếp:
“Dì vốn dĩ có hai đứa con gái, đứa nhỏ trùng tên với con, cũng gọi là Châu Châu.”
Châu Châu nghe thấy câu này hơi sửng sốt, nhìn về phía dì Vưu:
“Thật vậy sao?”
Dì Vưu gật gật đầu, nhẹ nhàng hít một hơi, ngữ khí lại thấp hơn rất nhiều:
“Nhưng mà……Dì không có chiếu cố tốt cho con bé……”
Châu Châu không hiểu cái gì gọi là không chiếu cố tốt, hỏi dì Vưu:
“Châu Châu kia đâu?”
Gục đầu xuống, dì Vưu tiếp tục hít một hơi, thanh âm càng thấp:
“Lúc ba tuổi, đi lạc……”
Châu Châu nghĩ nghĩ:
“Tìm không thấy sao?”
Dì Vưu thấp thấp giọng trả lời:
“Không tìm thấy……”
Con mình đi lạc trong thị trấn, mấy ngày đó bà thật sự muốn phát điên. Cảnh sát cũng lập án giúp đỡ tìm thật lâu, nhưng đứa bé kia rốt cuộc cũng không trở về. Hiện tại đã qua mười lăm năm, mỗi khi bà nhớ tới thở thôi cũng thấy đau.
Châu Châu không biết lại cảm thấy cái gì, duỗi tay đặt lên cánh tay dì Vưu, vỗ nhẹ nhẹ hai cái, nói với bà:
“Còn có thể tìm được không? Nếu như thật sự tìm không thấy, con cũng tên là Châu Châu, dì xem con là cô ấy, dì thấy có được không?”
Nhắc tới đứa con đi lạc kia, dì Vưu đã rất nhạy cảm, nghe Châu Châu nói như vậy, không kiềm được, nước mắt lả tả tơi xuống, rơi đầy mặt, chảy qua bên tai xuống gối nằm.
Dì Vưu cố nhịn không phát ra tiếng, duỗi tay rút một tờ khăn giấy trên đầu giường, lau nước mắt khôi phục lại như cũ. Muốn nói chuyện, cảm giác trong cổ họng giống như có viên đá, căng đến khó chịu, hơi ngạnh nói:
“Con không chê dì sao?”
Châu Châu nghiêm túc, “Dì nấu đồ ăn ngon cho con, giúp con thu thập đồ chơi, thắt bím tóc cho con, còn tẩy trang cho con, ngoại trừ Tỉnh Hành, dì đối với con tốt nhất, đương nhiên con không chê dì.”
Dì Vưu khịt mũi một chút:
“Cha mẹ con đâu đâu?”
Châu Châu trả lời bà:
“Con không có cha mẹ.”
Dì Vưu nghĩ nghĩ, Tỉnh Hành nói trong nhà Châu Châu xảy ra chuyện không có chỗ để đi, không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, khả năng chính là người trong nhà đều đã không còn. Nếu là như vậy, vẫn nên dừng đề tài này lại thì hơn, nghĩ nói nhiều không khéo lại làm Châu Châu khóc mất, hiện tại vì vấn đề đầu óc mà cô không đau khổ chuyện này, khá tốt.
Không tiếp tục nhiều lời hỏi tình huống của gia đình Châu Châu, dì Vưu lại vòng về đề tài cũ:
"Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Châu Châu, dì đã xem Châu Châu là nữ nhi mà chiếu cố.”
Châu Châu cười:
“Vậy dì vui vẻ một chút, dì xem, con xinh đẹp như vậy.”
Dì Vưu không nhịn được bị cô chọc cười, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, khóe miệng gợi lên ý cười, gật gật đầu:
“Ừm.”
Châu Châu thấy dì Vưu cười, chính mình cũng thả lỏng tâm tình. Cô dùng tất cả sự hiểu biết của bản thân, tay đặt trên bụng nhỏ, lại nói với dì Vưu:
“Chúng ta thi đấu đi, xem ai ngủ trước, người nào thua người đó là tiểu cẩu.”
Dì Vưu lại cười cười:
“Được.”
Châu Châu là muốn nghiêm túc thi đấu, rất nhanh đã ngủ rồi, nhưng dì Vưu cũng không có ngủ. Bà đã thả lỏng tâm tình, nhưng rất khó để thật sự gạt Tiểu Vũ qua một bên. Liên hệ với cô không được, trong lòng không kiên định nổi.
Dì Vưu cứ như vậy thức đến hơn nửa đêm, chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ đã tỉnh. Sau khi thức dậy rửa mặt sạch sẽ chờ Châu Châu, định chờ cô cùng qua chỗ Tỉnh Hành ăn sáng.
Đợi một hồi, Châu Châu vẫn chưa tỉnh, điện thoại bà ở trên bàn vang lên một tiếng. Trong lòng bà nhớ thương Tiểu Vũ, tất nhiên lập tức đi xem, cũng không để bà thất vọng, thật sự là Tiểu Vũ nhắn tới, nói là:
【 Con không có việc gì, mặc kệ con. 】
Chuyện này mà bà còn có thể mặc kệ? Dì Vưu cầm điện thoại ra cửa, đi ra xa một chút, đến một nơi không ảnh hưởng giấc ngủ của Châu Châu, trực tiếp gọi cho Tiểu Vũ. Hiện tại đã gọi được, nhưng chuông vang hai tiếng đã bị ngắt máy.
Dì Vưu vẫn chưa từ bot ý định, tiếp tục gọi qua, vẫn luôn gọi tời lần thứ tư, Tiêu Vũ Cần mới tiếp, mà vừa nghe đã sổ một tràng:
“Mẹ có rảnh không? Làm gì vậy? Con đã nói không có việc gì, không cần mẹ quản, mẹ nghe không hiểu sao?!”
Dì Vưu vốn không thích lớn tiếng giờ cũng không nhịn nổi nữa, hét vào điện thoại:
“Mẹ là mẹ con!”
Tiêu Vũ Cần hít một hơi thật sâu, rất không kiên nhẫn:
“Con có nói mẹ không phải sao?”
Dì Vưu không hiểu:
“Cần Cần, sao con lại biến thành như vậy?”
Tiêu Vũ Cần thật không thích nghe mấy câu này, hiện tại cũng đang ở thời điểm khó chịu nhất, bị người khác mắng đến sắp hỏng mất, lớn tiếng hỏi lại bà:
“Con thế nào? Con thương thiên hại lí thì làm sao? Con hỏi mẹ có chuyện gì hay không, không có thì cúp máy!”
Dì Vưu lập tức ra tiếng:
“Mẹ không đồng ý để con thôi học!”
Tiêu Vũ Cần vẫn rất không kiên nhẫn, thanh âm lại thoáng bằng phăng:
“Con đã là người trưởng thành, chuyện của con, con có thể tự mình làm chủ, nếu mẹ đồng ý thì cùng con đi làm thủ tục thôi học, nếu mẹ không đồng ý……thủ tục gì đó không làm cũng chả sao”
Dì Vưu nóng nảy:
“Mẹ ăn mặc cần kiệm cực cực khổ khổ để con vào đại học, com cứ như vậy bỏ dở nửa chừng sal? Con suy xét qua cảm thụ của mẹ chưa? Còn có một năm rưỡi, nhịn một chút, lấy bằng tốt nghiệp có được không?”
Tiêu Vũ Cần khịt mũi:
“Mẹ yên tâm, con sẽ không để mẹ phí công nuôi dưỡng, sẽ hồi báo cho mẹ. Trường học con đi không được nữa, muốn đi tự mẹ đi, mẹ đi mà lấy bằng tốt nghiệp, con không cần.”
Dì Vưu thật sự nhịn không nổi nữa, thanh âm ngạnh lên:
“Tiêu Vũ Cần, lúc con nối dối có nghĩ tới tình huống này hay không?! Từ nhỏ mẹ đã dạy con làm người thì phải thành thật, con đang yên đang lành sao lại nói vậy? Tại sao?!”
Tiêu Vũ Cần cũng tức giận, lập tức rống trở về:
“Bởi vì mẹ nghèo!”
-
Editor: không biết tại sao thấy Tiểu Vũ có chút đáng thương.....
: