Con gái đều thích chưng diện, Châu Châu cũng vậy. Nhưng làm người lâu như thế, cô cũng đã thành một con trai có kiến thức, không quá hào hứng với chuyện mặc đồ đẹp như lúc mới làm người nữa. Hơn nữa cô muốn mặc đồ gì, cô đều tự mình biến ra được.
Đối với quần áo mà Hàn Mật thiết kế, cô không có hứng thú và mong ngóng gì quá lớn, cũng không biểu hiện ra ngoài như thể chưa từng mặc đồ đẹp bao giờ, cô không còn là một con tiểu trai tinh có thể bị lừa gạt bởi mấy bộ đồ xinh hay mấy món ăn ngon nữa.
Nhưng Châu Châu có chút hứng thú với việc làm người mẫu, nghĩ rằng dù sao mình cũng chưa suy nghĩ ra mình muốn làm gì, bây giờ đang có rất nhiều thời gian, thật ra cũng có thể thử qua cho biết, vì thế hỏi Hàn Mật:
“Tôi thật sự có thể sao?”
Hàn Mật nhìn cô gật đầu, nói chắc nịch:
“Cô chắc chắn có thể.”
Châu Châu không ưng thuận với Hàn Mật ngay tại chỗ, nói theo trình tự bình thường, bảo rằng sẽ suy nghĩ hai ngày rồi trả lời cô. Hàn Mật cũng tôn trọng nguyện vọng của cô, nói hết những gì mình cần nói, không nóng vội bắt Châu Châu trả lời ngay lập tức, để thời gian cho cô suy nghĩ.
Nói xong chuyện chính, mẹ Tỉnh cũng không cùng với Hàn Mật ở lại chỗ Tỉnh Hành lâu nữa, bình thường bà cũng không thích đến chỗ Tỉnh Hành. Trước kia bởi vì có trai sông mà mình mua ở đây nên thỉnh thoảng mới đến ngó qua, về sau biết được Tỉnh Hành đã tặng trai sông cho người khác, gần như không ghé qua nữa.
Cùng Hàn Mật ra khỏi cửa, mẹ Tỉnh đi đến cạnh cửa, còn chưa cất bước ra khỏi cửa, như đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói với Châu Châu:
“Dù bảo là không quan tâm chuyện của mấy người trẻ các con, nhưng mẹ vẫn không nhịn được muốn hỏi một câu, Châu Châu, con với Tỉnh Hành đã ở bên nhau nhiều năm rồi, rốt cuộc định khi nào thì kết hôn?”
Châu Châu vừa nghe lời này liền sửng sốt, ngơ người mà nói:
“Kết…… Kết hôn à……”
Mẹ Tỉnh nghiêm túc nhìn cô:
“Ừm, chẳng lẽ các con cứ ở bên nhau thế, không đề cập tới việc kết hôn? Tỉnh Hành là con trai nên nó có thể kéo dài được, không sao cả, nhưng Châu Châu thì không được nha, chẳng lẽ muốn kéo dài tới ba mươi bốn mươi tuổi?”
Châu Châu thật sự không nghĩ đến chuyện kết hôn, chủ yếu là hiện tại cô và Tỉnh Hành còn chưa chung sống như vợ chồng, cho nên trước giờ chính cô cũng chưa nghĩ đến phương diện này. Nếu cô là trẻ mồ côi thật sự thì không nói, nhưng cô là yêu a.
Mẹ Tỉnh nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, cười một chút nói:
“Cứ như đứa ngốc ấy, việc này con cần phải để trong lòng, đừng bị tên nhóc Tỉnh Hành kia lừa. Khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của người con gái cũng chỉ có mấy năm, không thể không đề cập đến chuyện gì mà lề mề dây dưa với nó như thế được.”
Hàn Mật không chen vào đề tài này, chỉ ở bên cạnh âm thầm cười. Cô nhìn thấy rõ ràng, nếu như mẹ Tỉnh thật sự đang đứng trên lập trường của Châu Châu mà nói, con gái ở cùng với một người con trai tận ba năm bảy năm mà không kết hôn, khiến người khác khó chịu quá rồi. Nhưng mẹ Tỉnh suốt ruột nhất thật ra vẫn là Tỉnh Hành, con trai của bà so với Châu Châu quan trọng hơn nhường nào!
Châu Châu vẫn chưa có hiểu biết toàn diện đối với vấn đề kết hôn, trình độ nhận thức của cô cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học. Chưa trải qua sóng gió ngoài xã hội, cũng chưa gặp qua nhiều vấn đề vừa thực tế lại phức tạp, cho nên tự suy nghĩ về những vấn đề thực tế cũng chưa toàn diện.
Cô nghe được cái hiểu cái không, gật đầu nói với mẹ Tỉnh: “Ừm, con nhớ kỹ rồi, sẽ để trong lòng.”
Mẹ Tỉnh nghe xong lời này thì ý cười trên mặt càng rõ ràng:
“Con gái nhất định phải suy nghĩ cho bản thân thật nhiều, nhưng con cũng không cần nhọc lòng, mẹ và ba Tỉnh Hành đều sẽ đối xử và cưng chiều con như con gái ruột.”
Châu Châu nghe xong lời này cảm thấy ấm trong lòng, lại gật gật đầu:
“Ừm ừm.”
Mẹ Tỉnh vừa lòng, mà vẫn chưa tiếp tục cất bước đi. Cứ như đã có chuẩn bị trước, lại đột nhiên cúi đầu thò tay lục tìm trong giỏ một chút, lấy ra quyển sổ có bao bìa ấn thiếp vàng quốc huy ra, đặt vào trong tay Châu Châu nói:
“Cố lên!”
Châu Châu thấy mình được nhận cả sổ hộ khẩu, lại càng ngơ ra hơn, ngây người nhìn sổ hộ khẩu rồi lại nhìn mẹ Tỉnh. Thế này thì hoá ra không phải không nhịn được muốn hỏi một câu, mà là không nhịn được muốn trực tiếp đưa cô vào làm người nhà họ Tỉnh. Còn cố lên nữa chứ.
Mẹ Tỉnh cười tủm tỉm:
“Không cần tiễn, mẹ và Mật Mật đi đây.”
Trong lúc Châu Châu cầm sổ hộ khẩu còn chưa kịp phản ứng, mẹ Tỉnh đã cùng Hàn Mật đi thẳng ra khỏi cửa. Sau khi rời khỏi đây, không cần Châu Châu ra tiễn hai người, để lại mình Châu Châu đang đứng đơ người trong phòng.
Hàn Mật đi bên cạnh mẹ Tỉnh bên, đóng cửa lại liền nói:
“Con mắc cười gần chết, cô bé bị dì làm choáng váng rồi.”
Mẹ Tỉnh sửa lại:
“Cũng không còn nhỏ gì nữa, có thể kết hôn rồi. Đã ở bên cạnh Tỉnh Hành 5 năm rồi, còn kéo dài nữa cứ như không có trách nhiệm với con gái người ta vậy, không phải sao? Dù sao cũng đã ở chung, cho con người ta một danh phận đàng hoàng không phải là chuyện nên làm sao?”
Hàn Mật vẫn cười:
“Là đạo lý như vậy, nhưng dì đưa luôn hộ khẩu vốn dĩ cũng quá trực tiếp rồi, con lần đầu tiên nhìn thấy đấy. Chuyện lớn như vậy, không cho người ta thời gian suy nghĩ sao? Về nhà thương lượng với cha mẹ hay gì đó.”
Mẹ Tỉnh nhìn về phía cô:
“Chuyện này con không biết, Châu Châu là trẻ mồ côi, việc học đều nhờ Tỉnh Hành chi trả, cũng may là khắc khổ nhưng biết vươn lên. Con bé một thân một mình, không ai quyết định cho nó. Gả cho Tỉnh Hành sớm một chút, chính thức có một gia đình, càng tốt.”
Hàn Mật vừa nghe lời này liền cảm thấy ấm áp, gật đầu với mẹ Tỉnh:
“Nói như vậy, như thế lại quá tốt rồi.”
Mẹ Tỉnh khẳng định nói:
“Đương nhiên là quá tốt rồi.”
***
Mẹ Tỉnh đi rồi, Châu Châu ôm sổ hộ khẩu mà suy xét chuyện cưới xin. Còn suy xét việc Hàn Mật muốn cho cô làm người mẫu nữa, nhưng cô theo bản năng mà suy xét chuyện kết hôn trước đã. Nếu mẹ Tỉnh không nhắc tới, cô cũng chẳng nghĩ đến.
Nếu như làm con người bình thường, khi tìm hiểu lẫn nhau rồi yêu nhau đến thời gian thích hợp, đều sẽ tiến đến hôn nhân, sau khi xây dựng gia đình thì sinh con đẻ cái, hưởng thụ hạnh phúc gia đình. Nhưng vấn đề là, cô không phải người thường.
Cũng bởi vì cô là yêu, ở bên cạnh Tỉnh Hành một thời gian dài như vậy, hai người cũng chưa thật sự phá bỏ phòng tuyến cuối cùng. Chuyện người và yêu đường đi khác nhau vẫn luôn quấn chặt trong lòng họ, không biết sau khi thật sự bước đi bước ấy, điều gì sẽ nghênh đón bọn họ.
Bước kia còn chưa có, càng đừng nói đến chuyện sinh con. Một người một cái yêu, thật sự không màng chủng tộc khác biệt mà có một đứa con với nhau, không biết là người hay là yêu, lỡ sinh ra một con quái vật mang vỏ thì sao?
Châu Châu ôm sổ hộ khẩu định đến dì Vưu làm cơm chiều, mới đặt sổ hộ khẩu xuống lại ngây ngẩn. Cô đi từ trong nhà vườn ra, ngồi xuống bên cạnh quầy rượu trong phòng bếp, nói chuyện với dì Vưu, hỏi bà: “Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*, bây giờ vẫn còn chú trọng đến thế sao?”
(*): Lời của Mạnh Tử, nghĩa là trong ba điều bất hiếu thì không có con là tội nặng nhất.
Dì Vưu vặn vòi nước rửa rau, không biết Châu Châu tại sao lại tự dưng hỏi chuyện này. Nhưng mà nhắc tới vấn đề này, bà cũng rất bùi ngùi xúc động. Rồi bà quay đầu lại nhìn Châu Châu một chút, chỉ hỏi một câu:
“Sao thế?”
Sau khi mẹ Tỉnh đi rồi Châu Châu suy nghĩ rất nhiều, nghiêm túc mà tiếp tục hỏi dì Vưu:
“Nếu cháu vẫn ở bên Tỉnh Hành như thế, không thể sinh con cho anh ấy, có phải đang kéo chân anh ấy hay không? Ba mẹ anh ấy liệu có ý kiến hay không?”
Dì Vưu biết cô tại sao lại hỏi thế, chắc là hôm nay mẹ Tỉnh tới đã nói gì đó với cô. Bà tắt vòi nước đi, cầm thực phẩm đã rửa sạch để lên thớt, lại quay đầu nhìn Châu Châu:
“Nói thật lòng sao?”
Lời này vừa nghe liền thấy không ổn, Châu Châu ngẩng đầu, nhìn dì Vưu:
“Ừm.”
Dì Vưu xoay người đi xắt rau, chậm rãi mở miệng nói:
“Nói sao đâu ta, giờ tuy đã bảo là cởi mở hơn, người trẻ tuổi đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng lớn tuổi hơn một chút, vẫn có không ít người giữ tư tưởng cũ. Con mình không kết hôn đã sốt ruột, không sinh cháu thì lại càng sốt ruột hơn.”
Châu Châu nghiêm túc nghe, phụ họa ra tiếng:
“Ừm.”
Dì Vưu vừa xắt rau vừa tiếp tục nói:
“Cha mẹ chồng có được hay không, cũng không thể nhận thấy được trước khi kết hôn, rất nhiều chuyện đều không nhận thấy được, có đôi khi người mình gả cho là người hay là chó cũng không nhận thấy được cơ mà. Lão tổ tông lưu lại những cái tư tưởng cũ đó, cắm rễ vào đầu óc biết bao nhiêu người. Vô hậu bất hiếu, sinh không được cháu trai, có đôi khi cũng bị bắt bẻ.”
Châu Châu nghe thấy không thoải mái lắm, chuyển động thân mình, hạ tay nâng đầu xuống, xếp tay ngồi thẳng:
“Giờ chẳng phải đã nam nữ bình đẳng sao, trong nhà lại không có ngai vàng phải kế thừa, tại sao cứ phải sinh con trai chứ? Với lại, cho dù có ngai vàng, con gái thì không thể kế thừa sao? Con gái với con trai, có kém hơn chỗ nào đâu?”
Giọng dì Vưu hơi u buồn:
“Nếu bọn họ có thể suy nghĩ như vậy, cũng sẽ không khiến nhiều bé gái phải chịu oan ức như thế……”
Nói rồi dừng một chút:
“Lời này nói ra rồi, cháu cũng đừng bị dì nói đến sợ hãi, cha mẹ của cậu chủ đều có học thức, hẳn là không như vậy đâu.”
Châu Châu hơi cúi đầu:
“Mẹ của Tỉnh Hành hôm nay đã đưa sổ hộ khẩu cho cháu, bảo rằng hy vọng cháu và Tỉnh Hành có thể kết hôn sớm một chút. Cháu biết dì ấy rất thích cháu và đối tốt với cháu, nhưng …… Kết hôn sớm một chút…… Có phải ý nói sinh con sớm một chút không?”
Nghe thấy Châu Châu nói như vậy, dì Vưu dừng động tác xắt rau, xoay người nhìn Châu Châu. Nhìn một hồi, bà do do dự dự hỏi câu:
“Cháu và cậu chủ…… Hai người……”
Châu Châu nghe không hiểu bà muốn hỏi cái gì, nghiêm túc nhìn bà:
“Cái gì chứ?”
Dì Vưu lại ậm ừ một lúc:
“Hai người…… vẫn chưa ngủ với nhau sao?”
Châu Châu nghe hiểu chuyện này, cô thảo luận vấn đề thế này với ai cả, chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng. Nhưng cô cũng không ngượng ngùng nhiều, mắt chớp lóe một chút, hắng giọng trả lời dì Vưu:
“Ừm, còn chưa có chuyện đó đâu……”
Dì Vưu vừa nghe lời này liền kinh ngạc, đưa mắt xoay người sang hướng khác, một cái tiểu yêu chưa hoàn toàn vứt bỏ thuộc tính nguyên thủy của động vật và một người đàn ông mạnh mẽ tràn đầy sức sống, vậy mà ở bên nhau nhiều năm như thế nhưng không phát sinh quan hệ?!
Sau khi kinh ngạc, dì Vưu dùng sức hắng giọng, cúi đầu bắt đầu tiếp tục xắt rau, nói loạn:
“Thế thì thực sự không sinh con được rồi nhỉ……”
Châu Châu:
“……”
Đương nhiên là không sinh con được rồi.
Châu Châu im lặng một hồi, lại nói với dì Vưu:
“Có làm cũng chưa chắc có thể sinh con được, lỡ như thật sự mang thai, lại sinh ra một con quái vật nửa người nửa trai thì sao? Nói như vậy, chắc chắn là vi phạm Thiên Đạo phải bị trời phạt.”
Đây thật sự là một vấn đề thực tế, tình yêu vượt qua giống loài, tất nhiên khả năng rất lớn là không kết tinh ra được con người thuần chủng. Tỉnh Hành là người theo chủ nghĩa lý tính, có lẽ cũng đã suy xét về tất cả các khả năng rồi, cho nên mới giữ vững điểm mấu chốt kia.
Suy nghĩ một hồi, dì Vưu nhẹ nhàng thở dài:
“Hỏi thử cậu chủ đi……”
Bà vừa dứt lời, trên cửa vang lên tiếng mở khóa cửa, Tỉnh Hành về đến nhà.
: