Hiểu rõ tình hình, xác định rằng Phàn Dịch không có bất kỳ ý đồ gì với cô ấy, Châu Châu cũng không nghĩ nhiều và vùi đầu xuống xem sách. Cô chủ yếu nhìn vào toán học, và quay sang Phàn Dịch khi cô gặp phải một điểm kiến thức mà cô chưa từng thấy trước đây.
Phàn Dịch nói với cô ấy một điểm kiến thức, và cô ấy sẽ đưa ra những điểm kiến thức có liên quan, điều này thực sự hiệu quả hơn nhiều so với lật sách hoặc tìm kiếm trên Internet với những mục tiêu mơ hồ. Một vài người tổng hợp kiến thức một cách dễ dàng, tự nhiên dễ dàng hơn so với tự học.
Châu Châu cẩn thận vùi đầu trong hơn hai mươi phút, và khi cô nghiêm túc xem sách liền bị gián đoạn bởi giọng nói của hai cô gái. Không cố tình nghe nhưng lời nói của hai nữ sinh rất rõ ràng.
"Tôi không muốn đến lớp vào buổi chiều, quá mất mặt ......"
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là té ngã thôi mà? Cũng chẳng phải bị ai xô ngã?”
" Nhưng thật đáng xấu hổ, tôi chưa bao giờ xấu hổ đến thế ... "
Khi Châu Châu, Phàn Dịch, Ngô Vận Linh và cô gái bên cạnh nhìn thấy nhau, Ngô Vận Linh ngừng nói. Sau cuộc đối đầu trực tiếp trong quán ăn, giờ đây cô và Châu Châu đã gặp nhau, liền có một chút cảm giác thù hận.
Nghĩ đến việc ở trong quán ăn vào buổi trưa. Cô ấy trêu chọc Châu Châu, kết quả đắc ý chưa được hai phút thì bị vồ ếch như vậy. Khoảnh khắc cô ngã xuống, cô thực sự muốn chết đi cho rồi.
Bây giờ nhìn thấy Châu Châu và Phàn Dịch một lần nữa trên tầng thượng, đầy cảm giác hẹn hò riêng tư, cô càng cảm thấy xấu hổ hơn. Mọi người trong trường đều biết rằng cô thích Phàn Dịch và đã theo đuổi anh trong một thời gian dài. Cô là người có khả năng ở bên anh nhiều nhất.
Kết quả là cặn bã này lại cắt đứt cô ấy một lần nữa!
Cướp vị trí hoa khôi trường sắp tới của cô, và lấy người đàn ông của mình một lần nữa!
Châu Châu đã ở trường hơn một tháng, và dĩ nhiên biết tin đồn giữa những người nổi tiếng trong trường. Cô nhìn khuôn mặt của Ngô Vận Linh thay đổi, như thể muốn chạy tới ăn mình, vì vậy cô tập hợp sách của mình và lên kế hoạch rời đi.
Vấn đề giữa Ngô Vận Linh và Phàn Dịch, cô không được xen vào. Cô không muốn chủ động khiêu khích những điều này, giờ cô ấy chỉ có một ý tưởng trong lòng - nhanh chóng hoàn thành các khóa học cấp ba còn dang dở. Kỳ thi tiếp theo phải được thực hiện tốt, và không còn phải xếp hạng đếm ngược nữa.
Tuy nhiên, cô vừa nhặt quyển sách của mình lên và rời đi. Mông cô còn chưa nhấc khỏi ghế thì đột nhiên bị Phàn Dịch nắm lấy cánh tay và ấn xuống. Trước khi ngồi xuống, cô không có thời gian để phản ứng. Phàn Dịch không có bất kỳ cảnh báo nào, và vươn tay ra ôm lấy vai cô.
Châu Châu đóng băng và quay lại nhìn Phàn Dịch.
Lúc này Ngô Vận Linh đột nhiên trừng mắt, bị kích động đến mức sắp khóc, giận dữ hét lên:
"Phàn Dịch"
Hét rồi liền khóc to lên và nói:
"Tôi sẽ nói với các giáo viên!"
Châu Châu ngốc nghếch quay đầu liền nhìn thấy Ngô Vận Linh khóc lóc chạy đi. Cô gái bên cạnh cũng không đứng đó, đi theo Ngô Vận Linh đến cầu thang, rời tầng thượng và đi xuống cầu thang.
Chờ Châu Châu phản ứng lại, Phàn Dịch đã kịp ôm vai của cô kéo xuống. Anh ta coi như không có gì, tiếp tục dựa vào băng ghế một cách uể oải và nói với Châu Châu:
"Vẫn còn thời gian, đừng vội, cậu có thể xem sách tiếp."
Châu Châu quay lại nhìn anh chằm chằm,
"Cậu đang làm gì vậy?"
Phàn Dịch trông có vẻ không nghiêm túc,
"giải quyết một số rắc rối."
Châu Châu nghĩ,
"Cậu đang lợi dụng tôi ư?"
Phàn Dịch không phủ nhận, chậm rãi gật đầu, thấy vẻ ngoài của cô nên rất nghiêm túc và thẳng thắn:
“Tôi nhớ vừa rồi cậu nói nếu có việc gì cần giúp, thì cứ mở miệng.. "
" ... "
Châu Châu nín thở một chút, nhìn lên, và đột nhiên duỗi chân đá Phàn Dịch. Kết quả là anh ta không bị đá, Phàn Dịch đã trốn thoát được. Sau đó, anh di chuyển nhanh hơn Châu Châu và cầm lấy cổ chân cô.
Đôi chân đá đi không thể thu lại, Châu Châu lo lắng lấy một cuốn sách và đánh Phàn Dịch,
"Buông ra."
Phàn Dịch không buông, lại thêm chút vô lại nói:
"Gọi tôi là anh."
Châu Châu thậm chí còn nóng nảy hơn,
"Cậu là đồ thần kinh!"
Con ma ấu trĩ!
Phàn Dịch khéo léo buông chân Châu Châu và ngồi xuống băng ghế, bộ dáng trông rất thoải mái nói với Châu Châu:
"Thư giãn đi, cô ta sẽ không nói với giáo viên đâu."
Châu Châu bị hắn đi guốc trong bụng.
"Tại sao? "
Phàn Dịch nhìn về phía cô ấy.
"Theo phong cách ứng xử của cô ta, miễn là tôi không nói cậu không nói, cô ta sẽ không chủ động nói với người khác, tôi theo đuổi cậu hoặc tôi và cậu ở cùng nhau. Tin đồn này lan truyền thì cô ta sẽ rất mất mặt."
Châu Châu ngẫm lại, cảm thấy thật có đạo lý. Cô ấy cảm thấy nhẹ nhõm và nhìn Phàn Dịch với bộ dáng không dễ trêu chọc.
"Hôm nay cậu đã gài bẫy tôi, từ nay về sau đừng nên lặp lại, nếu không tôi sẽ chôn sống cậu."
Phàn Dịch thấy bộ dáng có thù sẽ báo của cô, cảm giác như cô lớn hơn anh ta nhiều tuổi, hoàn toàn trái ngược với một cô gái đáng yêu dễ thương như thường ngày, vì thế anh ta không tự giác cười một chút, rồi bình tĩnh và nói:
"Bất cứ lúc nào cũng chờ cậu đến chôn sống."
Châu Châu không cùng anh ta nói chuyện phiếm phân cao thấp, Ngô Vận Linh xuất hiện rất ồn ào và cũng đã sắp tới giờ vào lớp học đầu tiên của buổi chiều. Cô ôm lấy cuốn sách của mình, đứng dậy và nghiêm túc nói với Phàn Dịch:
"Sắp đến giờ học rồi, chúng ta đi thôi."
Phàn Dịch không đứng dậy,
"Cậu đi trước đi."
Châu Châu mặc kệ anh ta có đi hay không, quay đầu xoay người đi xuống lầu.
Phàn Dịch nhìn lưng Châu Châu bước đi, rẽ một góc và biến mất ở cầu thang. Anh đứng dậy trong một tâm trạng tốt và không đi xuống ngay lập tức, mà đứng trên sân thượng, nhìn vào khung cảnh mùa xuân trong trường, rồi từ từ đi xuống cầu thang.
***
Châu Châu bị chế giễu vì kết quả thi hàng tháng, trong lòng thầm nghĩ rằng không thể chịu đựng sự sỉ nhục lần thứ hai, dứt khoát bật chế độ chăm chỉ học hành. Làm bài tập ở trường vào ban ngày và tiếp tục bài tập ở nhà vào ban đêm.
Khi trở về nhà, cô không nói chuyện đã xảy ra ở trường, Tỉnh hành tất nhiên cũng không biết. Khi Tỉnh Hành phát hiện ra rằng cô đang có chuyện gì đó, vài ngày nay cô đều thức cả đêm đọc sách rồi làm bài tập đến rạng sáng mới đi ngủ.
Tỉnh Hành vô tình thức dậy vào giữa đêm và thấy rằng vẫn còn ánh sáng lọt qua khe hở dưới cửa, mới biết rằng cô không ngủ vào ban đêm. Gõ cửa trong sự nghi ngờ, phát hiện cô vẫn đang vùi đầu học bài dưới ngọn đèn sáng. Sự nghiêm túc đó, như thể muốn đến học ở Đại học Thanh Hoa của Bắc Kinh.
Tỉnh Hành không có yêu cầu cao đối với thành tích học tập của Châu Châu, miễn là cô ấy có thể giống như những cô gái bình thường và có thể theo kịp tốc độ của xã hội và thời đại. Theo khả năng hiện tại của cô, nếu vừa đi học vừa bổ sung kiến thức đã thiếu trước đó thì việc tham gia thi đại học cũng không phải vấn đề lớn.
Anh thấy Châu Châu liều mạng như vậy, tự nhiên đi qua đóng sách của cô và nói:
"Đã hơn một giờ rồi, không cần như vậy, học tập phải kết hợp với nghỉ ngơi, gấp gáp như vậy làm gì?"
Châu Châu bừng tỉnh ngửa đầu nhìn anh,
"Sức mạnh tinh thần của tôi có thể giữ được. Tôi muốn làm bài kiểm tra tốt hơn vào lần tới, đừng đếm ngược thứ hạng một lần nữa, bị người ta chê cười thật sự rất mất mặt. Họ đều thích so điểm số, tôi không thể thua."
Tỉnh Hành nghĩ thêm một chút và hỏi cô:
"Có người chê cười cô ư?"
Châu Châu thực sự không muốn nói chuyện ở trường với Tỉnh Hành, bởi vì anh ấy rất bận rộn trong công việc mỗi ngày và cô không muốn anh lo lắng cho cô. Nhưng bây giờ Tỉnh Hành đã tìm ra vấn đề và hỏi, cô ngập ngừng, vì cô nói rằng cô sẽ không bao giờ nói dối Tỉnh Hành nữa.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Châu Châu gật đầu,
"Họ nói đùa rằng tôi là một túi rơm lớn, một chiếc bình hoa vô dụng, và nói rằng tôi sẽ trở thành châu bát giới, vì tên là Châu, học lại lần thì tám thì là bát giới... Tôi không thể để người ta cười nhạo mình lần nữa ...... "
Tỉnh Hành không biết cô đã trải qua những chuyện này, đột nhiên cảm thấy có một chút xao lãng nhiệm vụ, nhưng vẫn hỏi câu:
" Tại sao không nói cho tôi biết? "
Châu Châu nâng mắt nhìn về phía anh, đôi mắt cô nghiêm túc,
"Anh làm việc quá bận rộn, tôi không muốn anh phải lo lắng, hơn nữa tôi cũng không thấy buồn, chỉ là có chút tức giận, muốn làm cho mấy người đó phải câm miệng, gần đây có một thầy giáo tốt bụng dạy hộc cho tôi, tôi tiến bộ lên rất nhiều ......"
Tỉnh Hành bị bốn chữ “thầy giáo tốt bụng” đâm thủng màng nhĩ, trái tim không tự kìm hãm được co rút lại một chút. Anh nhìn vào đôi mắt của Châu Châu, nhưng khuôn mặt anh không thay đổi nhiều, lên tiếng hỏi:
"Thầy giáo nào giúp cô học bù vậy?"
Châu Châu gật đầu,
"Thầy giáo kia điểm số rất tốt, mỗi buổi trưa đều giúp tôi học một chút, chủ yếu là có chỗ nào không hiểu thì tôi sẽ hỏi anh ta, anh ta sẽ giảng giải một chút, so với tự học thì tôi thấy tiến bộ hơn rất nhiều ... "
Tỉnh Hành cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề, anh đem biểu cảm cùng ánh mắt ổn định lại rồi lát sau mới lên tiếng:
" Đừng làm phiền người khác, về nhà tôi sẽ giúp cô học bù, tôi chuyên nghiệp hơn."
Châu Châu nhìn anh và suy nghĩ một lúc,
" Nhưng anh mỗi ngày đi làm về đều rất mệt mỏi ... "
Tỉnh Hành không cần loại thông cảm này của cô, kiểu suy nghĩ và hiểu biết này không cần phải sử dụng cho anh. Anh khẽ thở dài và giải thích logic với Châu Châu:
"Vậy mọi người mỗi ngày đi học có mệt hay không? Cô thích học với anh ta hay là học với tôi?"
Châu Châu không cần suy nghĩ,
"Tất nhiên là cùng với anh.”
Tỉnh Hành “ừm” một tiếng,
“Vậy sao? Vậy thì tại sao khi gặp vấn đề này thì lại không làm phiền người thân cận nhất, mà lại đi làm phiền người khác? Chúng ta không phải loại người muốn mắc nợ nhau, đúng không?”
Châu Châu cảm thấy mình đã được giáo huấn, chớp mắt nhìn Tỉnh Hành, dựa vào trực giác của trái tim, ngập ngừng và hỏi Tỉnh Hành:
“Có phải tôi không nói cho anh, lại đi làm phiền nam sinh khác….Anh tức giận sao?”
Tỉnh Hành muốn tiếp tục che đậy và nói" không phải", nhưng anh không nói gì. Anh nhìn vào đôi mắt của Châu Châu, khuôn mặt và ánh mắt rất nghiêm túc, và cuối cùng anh thuận theo nội tâm của mình và nói một chữ: "Ừm."
Châu Châu biết, rời mắt và không đối diện với anh, tròng mắt xoay một vòng như thể tự hỏi, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt anh và gật đầu nói:
"Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không làm phiền anh ấy nữa, trở về làm mệt chết anh."
Tâm trạng ban đầu khá u ám, sau khi nghe Châu Châu nói như vậy, Tỉnh Hành không nhịn được cười, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, đem ý cười cất đi, ánh mắt mềm mại nhìn Châu Châu:
"Một lần nữa, sau này nếu có chuyện gì ở trường, đều phải trở về nói với tôi."
Châu Châu tiếp tục nhìn anh gật đầu, nghĩ thầm nếu không nói thì anh sẽ không vui, vậy thì nói thôi. Dù sao, anh vẫn luôn rất lợi hại, giải quyết tất cả những điều lớn nhỏ trong cuộc sống của cô, và sẽ không bị làm phiền bởi những điều nhỏ nhặt của cô.
Sau khi tâm sự đêm khuya, Tỉnh Hành lấy di động của Châu Châu xem một chút, hỏi cô:
"Khuya rồi, bây giờ lên giường đi ngủ hay là muốn học tiếp?"
Châu Châu vẫn nhớ mục tiêu bài kiểm tra, cảm thấy trạng thái tinh thần của mình còn tốt nên vẫn muốn học tiếp. Cô ấy không phải là cơ thể của con người, và việc thức khuya này không phải là một vấn đề đối với cô ấy. Miễn là cô ấy có sức mạnh tâm linh, tinh thần của cô ấy không bao giờ có thể bị ngắt kết nối.
Tỉnh Hành thấy rằng cô còn muốn học, vì vậy anh đã không rời đi, dù sao hiện giờ anh cũng không buồn ngủ. Anh ngồi xuống và mở sách giáo khoa để giảng bài trực tiếp cho Châu Châu, và theo cách đơn giản và dễ hiểu, anh nói với cô nội dung kiến thức mà cô chưa học được.
Châu Châu gật đầu khi lắng nghe, vì thành tích, cô không bị phân tâm chút nào. Cô ấy cũng có khả năng nhận thức ngay bây giờ và nghĩ Tỉnh Hành nói tốt hơn giáo viên của cô, phương pháp này rất thông minh, cho phép cô ấy hiểu nhanh và nhớ nhanh.
Kiến thức ở trường trung học vốn đã khó hơn so với trường trung học cơ sở và mất rất nhiều chất xám. Bình thường tự học cũng không dễ dàng gì, bây giờ có Tỉnh Hành giảng giải, cô cảm thấy dễ dàng hơn rất nhiều. Vì vậy, cô thầm ngưỡng mộ anh, quả nhiên anh rất hợi hại và chuyên nghiệp.
Châu Châu đã học được cả tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi và ngủ gục trên bàn trong khi Tỉnh Hành đang giảng bài. Tỉnh Hành ngước nhìn cô ngủ, nên đặt bút xuống và đóng quyển sách lại.
Anh ngồi bên cạnh bàn mà không di chuyển, nhìn chằm chằm vào Châu Châu đang ngủ một lúc. Con yêu tinh nhỏ một chút cũng không thay đổi, nhưng rõ ràng cô đã trưởng thành. Mặc dù cô ấy đơn giản và suy nghĩ vẫn hơi thẳng thắn, nhưng cô ấy không còn có IQ của trẻ con nữa.
Tỉnh Hành nhìn chăm chú một lúc, cảm thấy Châu Châu đã ngủ say, i anh đứng dậy bên cạnh cô và ôm cô, định bế cô nằm trên giường để ngủ. Vừa xoay người không bước được hai bước, anh đột nhiên nghe thấy cô ấy thì thầm nhẹ nhàng trong vòng tay anh:
"Anh có thích tôi không?"
Tỉnh Hành dừng bước hơi sửng sốt một chút vì câu nói hơi mơ hồ này.
Châu Châu không mở mắt, cô vẫn trong trạng thái ngủ say. Một lúc sau, cô lại tiếp tục nói một cách mơ hồ:
"Không phải là loại chủ nhân thích thú cưng ... Đó là ... người đàn ông thích người phụ nữ ... thích ..."
Tỉnh Hành nhìn xuống cô, cố gắng hòa nhập những lời mơ hồ của cô. Hơi thở nhẹ đến nỗi anh không thể nghe thấy, nhưng nhịp tim của anh rất rõ ràng. Anh ôm cô đứng không nhúc nhích, cẩn thận nhìn khuôn mặt cô đang vùi vào ngực anh và thì thầm;
"Thích".
: