• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 87: Tiêu Vũ Cần Trở Lại




Editor: Huyền Phi
-
Châu Châu cương ngón tay, khẽ chạm vào trang cá nhân của Khương Tỷ, mới vừa mở giao diện đối thoại ra, Khương Tỷ đã phát lại đây một tin:
【 Mấy ngày tiếp theo cô cứ ở trong nhà, không cần ra ngoài, cũng đừng lên mạng nói chuyện, việc này tôi sẽ xử lí. 】
Cứng người cần điện thoại hơn nửa ngày, cảm giác da đầu tê dại không hề vơi đi, thần kinh cũng căng thẳng theo, cuối cùng khó khăn gõ bốn chữ:
【 Tôi biết rồi.】
Do dự một hồi, lại hỏi:
【 Sao lại thế này? 】
Khương Tỷ:
【 Chưa rõ lắm. 】
Châu Châu không tiếp tục phản hồi, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tỉnh Hành.
Tỉnh Hành đều đã thấy được, không cần cô nhiều lời, trấn an cô:
“Không liên quan gì tới em, đừng lo.”
Châu Châu thật sự không lo lắng gì, chỉ là bỗng dưng nghe được tin tức như vậy, cả người có hơi đông cứng. Tuy rằng hiện tại đoàn đội và fans của cô cùng với đoàn đội và fans của Triệu Hàn Bành không thích nhau, nhưng quá trình cô bà Triệu Hàn Bành ở chung cũng không quá căng thẳng.
Cô và Triệu Hàn Bành còn định hẹn nhau đi chơi, lần trước ở chung còn cười cười nói nói, tấm ảnh kia cũng là vì Triệu Hàn Bành quan tâm tới cô, mới duỗi tay kéo cô một phem. Hiện tại đột nhiên một người sống sờ sờ như vậy, nói chết liền chết.
Lại nói, thân thể máu thịt thật sự rất yếu, chỉ gặp chút chuyện đã phải cáo biệt với thế giới này. Châu Châu trong vài phút này đã nhịn không được suy nghĩ rất nhiều, đầu óc hỗn loạn.
Cô không trả lời Tỉnh Hành, hô hấp khó khăn, đột nhiên duỗi tay ôm chặt cổ anh, ôm thật chặt, cứ như sợ anh cũng sẽ biến mất như Triệu Hàn Bành.
Tỉnh Hành không biết cô đang nghĩ gì, nâng tay lên chậm rãi vuốt lưng trấn an cô.
Mấy ngày kế tiếp Châu Châu đều chỉ buồn bã trong nhà, tuyệt không ra ngoài, thông qua hotsearch trên mạng bà Khương Tỷ để hiểu biết tình huống. Một ngày sau khi xác Triệu Hàn Bành được tìm thấy, cảnh sát điều tra đã thông báo loại trừ trường hợp hắn bị giết, đây là tự sát.
Ngay sau đó công ty của Triệu Hàn Bành lại tung tin trước đó hắn có bệnh trầm cảm nặng. Bệnh trầm cảm tựa hồ là nguyên nhân khiến Triệu Hàn Bành tự sát, nhưng trên mạng đều quy chụp hết lên người Châu Châu, nói cô đã hại chết Triệu Hàn Bành, cô chính là hung thủ giết người.
Châu Châu bởi vì từ lúc khởi điểm đã rất cao, luôn không có tai tiếng gì, lấy hình tượng nữ thần không nhiễm bụi trần. Con đường thành danh cũng tài nguyên trên tay cô đã chọc cho rất nhiều nữ minh tinh phải ghen ghét, hơn nữa ngày thường cô cũng lấn át không ít nữ minh tinh, khiến bọn họ vì vẻ ngoài mà bị bôi đen tung tóe.
Lục đục trong giới giải trí chưa từng gián đoạn, ai cũng muốn đạp người khác xuống, chính mình làm người đứng trên đỉnh kim tự tháp. Hiện tại Châu Châu bị cuốn vào chuyện này, tất nhiên không thiếu người bỏ đá xuống giếng.
Trên mạng không ít người rảnh rỗi, cái gì cũng có thể nói được, các loại mắng chửi ùn ùn kéo đến.
Nói Châu Châu không có sở trường gì, cái gì cũng không biết làm, dựa mỹ mạo để leo lên, thủ đoạn hơn người. Nói cô câu dẫn Triệu Hàn Bành, rồi sau khi bị tuôn ra lại nhanh chóng đổ cái nồi này đi, khiếm Triệu Hàn Bành bị mọi người công kích, chịu không nổi phải tự tử.
Teong miệng các cư dân mạng, Triều Hàn Bành chết là vì bị trầm cảm, chết do bạo lực internet, càng là vò bị Châu Châu phản bội. Mọi người muốn tìm một đối tượng để phát tiết, vậy thì chỉ có thể là Châu Châu, vì thế Châu Châu bắt đầu hứng chịu các loại chửi rủa trước giờ chưa từng có.
Tất cả mọi người lật mặt chỉ sau một đêm, lúc trước còn gọi cô là tiểu tiên nữ các thứ, yêu cô đến chết đi sống lại, giờ thì quay đầu giẫm cô vào bùn lầy, dùng các loại chửi rủa khó nghe nhất trên thế giới để mắng cô.
Có người đào ra được cha mẹ cô không còn nữa, thậm chí còn bảo cô xứng đáng, là đồ sao chổi.
Đương nhiên Khương Tỷ cũng có xử lý, fans trung thành của Châu Châu cũng cật lực bảo vệ cô. Nhưng cô cảm thấy cứ như bị nhốt vào rừng sâu, bên tai chỉ còn lại những câu mắng nhiếc khó nghe. Cô không làm được gì cả, Khương Tỷ dùng đoàn đội đứng ra giải thích rõ ràng cũng không ngăn được miệng mấy người đó.
Tỉnh Hành xin nghỉ ở nhà với cô một ngày, rõ ràng nhìn ra cảm xúc cô đã chịu ảnh hưởng, liền không chế cô, không cho cô lên mạng. Sau một ngày thật sự rất bận, anh đành phải nhờ dì Vưu trông nom cô, đừng để cô ở một mình, tốt nhất là đừng cho cô lên mạng
Châu Châu không muốn lên mạng nhìn, cô định giống như hồi cao trung chủ động che chắn mọi lời nói xấu, bởi vì những thứ đó sẽ làm tâm tình không tốt. Nhưng hiện tại, cô luôn nhịn không được.
Danh lợi và tiền bạc cho cô rất nhiều sung sướng, cũng thay đổi cách cư xử ban đầu của cô. Luyến tiếc nhiều, muốn nhiều, để ý nhiều, vì thế làm gì còn bình tĩnh.
Cô sẽ nhịn không được mà nghĩ xem hiện tại đang có bao nhiêu người cầm điện thoại cười nhạo cô, cũng sẽ nhịn không được nghĩ, những người đó múc trước nói yêu cô, sao lại thay đổi thành như vậy? Thì ra những câu đó đều là giả, chỉ là thuận miệng nói ra thôi sao?
Tỉnh Hành dậy sớm đi làm, Châu Châu ngủ không được, sau khi dậy cũng không thèm ăn sáng, mặc áo ngủ ngây người ở sô pha cạnh cửa sổ trong thư phòng. Cô ném điện thoại trong phòng khách, cứ ngồi như vậy hơn nửa ngày.
Dì Vưu nghe Tỉnh Hành dặn dò, vì muốn trông chừng Châu Châu, vẫn luôn ở trong phòng khách không rời đi. Bà thấy Châu Châu ngồi ngốc trong thư phòng, cũng không quấy rầy, tự mình dọn dẹp nhà cửa, chốc chốc lại đi qua xem xét một tí.
Đến giữa trưa làm cơm xong gọi Châu Châu ra ăn, cô vẫn cứ lắc đầu bảo không muốn ăn. Dì Vưu qua chỗ cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
“Toàn là bịa đặt ấy mà, anh hùng bàn phím chỉ giỏi nói trên mạng thôi, chúng ta kiên cường một chút.”
Châu Châu ôm chân cuộn người trên sô pha ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, một lát sau lên tiếng:
“Con chỉ chưa điều chỉnh được trạng thái.”
Dì Vưu đối với loại chuyện này kỳ thật cũng đã quen rồi, từ sau khi Tiêu Vũ Cần tiến vào giới giải trí, mọi thứ liên quan đến cô ấy bà đều chú ý. Trên mạng người mắng Tiêu Vũ Cần cũng không ít, cái gì cũng nói được, mỗi lần đọc bà đều giận đến phát run.
Nhưng còn có thể làm gì chứ, dì Vưu nhìn Châu Châu nói:
“Vào nghề này, tiền kiếm được nhiều hơn người khác rất nhiều, tổng cũng phải trả giá nhiều hơn người thường. Trên thế giới này, nào có việc gì vừa dễ dàng không áp lực mà còn có nhiều tiền chứ?”
Đôi mắt khẽ giật, Châu Châu nhìn chằm chằm dì Vưu hỏi:
“Dì, có phải con đi nhầm đường rồi không?”
Dì Vưu suy nghĩ một chút:
"Chỉ cần đó là việc mình thích, thì không sai đâu. Vì mộng tưởng mà, đừng để mấy lời đó vào lòng là được, dù sao cũng không phải sự thật, cuối cùng cũng sẽ được làm sáng tỏ thôi. Con đường thực hiện ước mơ đều rất gian nan”
Châu Châu đem ánh mắt dời về cửa sổ, đột nhiên thấp giọng nói thầm một câu:
“Con không có ước mơ……”
Trầm mặc một hồi lại tiếp tục nói
"Những người đó nói không sai, cái gì con cũng không làm được, không biết ca hát không biết đóng phim cũng chả biết khiêu vũ, cũng không thích mấy thứ đó, thậm chỉ ngay cả catwolk cũng đi không tốt, con chỉ có nhan sắc xinh đẹp....hình như lúc trước con thành danh quá dễ……”
Dì Vưu tự hỏi một lát, khẽ nói:
“Châu Châu.”
Châu Châu quay đầu nhìn về phía bà.
Bà đột nhiên nói:
“Nghiện danh lợi rồi, nhưng mà con có còn nhớ rõ, vì sao bản thân lại muốn biến thành người không?”
Châu Châu nhìn vào mắt dì Vưu, không nói lời nào.
Thanh âm dì Vưu ôn hòa:
“Tiên sinh kỳ thật rất nhớ khoảng thời gian rảnh rỗi của con, muốn con ở cùng với cậu ấy, chỉ là cậu ấy khôn nói thôi.”
Đáy lòng Châu Châu lộp bộp một chút, sau đó đột nhiên siết chặt lại.
Dì Vưu tiếp tục nói:
“Được nhiều người yêu quý như vậy rất vui sao? Chờ tới ngày nào đó quay lại, phát hiện người mình để ý đã không còn, đáng giá không?”
Châu Châu nói không nên lời, dì Vưu thở dài:
“Có khả năng dì chỉ là một người không có chí hướng, cả đời chỉ muốn có một gia đình yên ổn tốt đẹp, còn không có được. Nhà chồng ghét bỏ, nhà mẹ đẻ ghét bỏ, ngay cả con gái cũng ghét bỏ……”
Nói một lát ý thức được đã lệch trọng tâm, lại vòng trở về:
“Đứng nói chuyện nên eo không đau, nổi tiếng giống Châu Châu, có bao nhiêu người sẽ nguyện ý từ bỏ chứ, bao nhiêu người muốn nổi tiếng còn không nổi được kia kìa. Dì cũng chỉ là tùy tiện nói nói, dì không có kiến thức gì. Trên mạng nói, chỉ cần sống yên vui bình đạm là được, nhưng không phải ai cũng làm được điều đó. Tựa như dì, căn bản không biết cuộc sống bình đạm là thế nào, rốt cuộc bình dị hay không bình dị thì tốt hơn? Châu Châu so với dì hiểu biết rất nhiều.”
Châu Châu vẫn nhìn chằm chằm dì Vưu, nhìn một lát lại quay đầu ra phía cửa sổ.
Nhìn một lát, dúi đầu vào cánh tay.
-
Châu Châu nghe lời dì Vưu ra ngoài ăn cơm trưa, buổi chiều cũng không cầm điện thoại đọc bình luận trên mạng nữa. Hình như cô đã điều chỉnh lại một chút, cùng dì Vưu qua chỗ lão Phùng dọn sân.
Nhổ cỏ dại, cắt tỉa cây, quét lá rụng, một buổi trưa nhanh chóng trôi qua.
Đến chạng vạng trước khi Tỉnh Hành trở về, cô lại giúp dì Vưu làm cơm chiều, nói:
“Tay nghề của dì, thật sự có thể ra ngoài mở quán ăn rồi đó.”
Dì Vưi cũng rất tin tưởng trù nghệ của mình:
“Dì thấy dì làm còn ngon hơn bên ngoài.”
Cười cười nói nói, để cuộc sống hiện thúc và internet cách nhau thật xa, liền thoải mái hơn nhiều. Làm xong cơm chờ Tỉnh Hành trở về, dì Vưu lén Châu Châu cầm điện thoại lên mạng đọc một chút.
Dì Vưu vừa lên mạng đã thấy một lượng lớn tin tức, nhịn không được cầm điện thoại chạy đi tìm Châu Châu:
“Châu Châu Châu Châu, con từng tiếp xúc với Tiêu Vũ Cần lúc làm việc sao? Sao dì chưa từng nghe con kể vậy?”
Châu Châu nghe không hiểu, Tiêu Vũ Cần chỉ chuyên làm diễn viên, không có giao thoa với cô.
Cô nhìn dì Vưu lắc đầu:
“Không có.”
Dì Vưi khựng lại một chút, đưa điện thoại cho coi xem:
“Con bé lên tiếng nói giúp con đó.”
Châu Châu nghi hoặc nhận lấy điện thoại dì Vưu, nhìn thấy Tiêu Vũ Cần quả nhiên đã đăng một bài viết, nghiêm túc nói:
【 Nếu mọi người đều thấy bạo lực internet rất đáng sợ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cướp đi một sinh mệnh, vậy thì dưới tình huống chưa xác định được sự thật, có thể ngưng làm tổn thương thêm một người hay không? 】
Xem xong weibo của Tiêu Vũ Cần, Châu Châu nâng mắt nhìn về phía dì Vưu, không biết nên nói gì. Ấn tượng của cô với Tiêu Vũ Cần kỳ thật vẫn luôn kém, cho nên nhất thời cũng không nghĩ ra, vì sao cô ấy lại giúp mình vào thời điểm này.
Hiện tại Tiêu Vũ cần đang có một bộ phim được truyền bá rộng rãi, ratings rất cao, cũng là lúc cô ấy nổi tiếng nhất, dính vào loại chuyện này, đối với ấy chẳng có chỗ tốt gì, ngược lại còn sẽ kéo thêm một đống anti.
Đương nhiên, lời nói của Tiêu Vũ Cần rất có địa vị, sau khi phát weibo liền có rất nhiều fans của cô ấy trào ra giúp Châu Châu nói chuyện.
Mặc dù không phải bảo vệ Châu Châu, cũng có rất nhiều người khiển trách việc bạo lực internet, sau đó có thêm một số minh tinh đứng ra phụ họa.
Châu Châu không biết sao lại thế này, lấy điện thoại của mình ra hỏi Khương Tỷ, Khương Tỷ cũng không biết, cô ấy không có tìm Tiêu Vũ Cần, rốt cuộc bình thường hai bên cũng không có liên hệ gì.
Xem ra là Tiêu Vũ Cần tự ý đăng, suy nghĩ một hồi, Châu Châu lên weibo gửi một tin:
【 Cảm ơn cô.】
Vốn không nghĩ Tiêu Vũ Cần sẽ rep, ai ngờ cô ấy gửi lại:
【 Không cần, không phải vì cô 】
Dì Vưu đang cùng Châu Châu nhìn điện thoại, Châu Châu nhìn bà một chút, lại dời mắt xuống gõ vài chữ:
【 Vẫn phải cảm ơn cô, cảm ơn cô đã tin tưởng tôi 】
Tiêu Vũ Cần:
【 Không có chuyện này, tôi chỉ là tin tưởng mắt nhìn người của thầy Tỉnh. 】
Châu Châu nhìn điện thoại, Tiêu Vũ Cần lại gửi tới:
【 Ít khiến anh ấy hao tâm tổn sức đi. 】
Một lát lại nhắn thêm:
【 Đối xử với anh ấy tốt một chút. 】
【 Anh ấy là người mà bọn tôi kính trọng nhất, là người khiến bọn tôi ngẩng đầu nhìn lên rất nhiều năm. 】
Tuy rằng khi biết Tỉnh Hành thích Châu Châu, thất vọng dày đặc kéo tới, cõi lòng vỡ vụn rơi đầy đất, nhưng làm thế nào bây giờ, đợi khi hết thất vọng rồi, anh ta vẫn như cũ, là ánh trăng dáng duy nhất trong lòng mình.
:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK