Edit: Lan Anh
Giáo sư Vương đứng dậy mở cửa đi ra, cửa đóng lại, nháy mắt trong ghế lô yên tĩnh trở lại.
Ánh mắt của Châu Châu rất nghiêm túc mà nhìn ông đi ra ngoài, chờ cửa đóng lại, cô lại quay đầu trở lại đến xem hướng Tỉnh Hành, trong ánh mắt đã không còn nghiêm túc, sắc mặt thay đổi lờ mờ đứng lên, thật khó khăn mà nói: "Tại sao muốn tặng tiên đan? Tôi không có tiên đan, yêu đan là không thể đưa."
Tỉnh Hành biết cô là nghe không hiểu ý nghĩa của lời nói, thấy dáng vẻ cô chăm chú đắn đo, trực tiếp "an ủi" cô: "Ông Vương nói bậy, không có ai hỏi cô muốn tiên đan, ông ấy nói chuyện cười cho chúng tôi nghe, cô nghe không hiểu."
Châu Châu hiểu, chợt nói: "À, ông ấy là nói chuyện cười, là tôi nghe không hiểu."
Một hồi, sau đó phản ứng cười rộ lên, "Ông Vương thật khờ."
Tỉnh Hành không biết cô từ đâu cho ra cái kết luận này, nhưng cái kết luận này rất chính xác, vì vậy cười nhếch mép không phát ra tiếng nào. Thấy dáng vẻ cô vui không nhịn được, chính mình cũng theo đó tâm tình tốt muốn cười, so với giáo sư Vương nói chuyện cười có tác dụng hơn.
Giáo sư Vương kể chuyện cười mà không buồn cười đi ra ngoài đi dạo một vòng sau đó trở về, còn tới cái ghế bên cạnh Tỉnh Hành ngồi xuống, sắc mặt vô cùng nghiêm chỉnh, lại không chuyện cười vừa mới kể nói lại, nhỏ nhẹ đưa đầu đè ép âm thanh đột nhiên hỏi Châu Châu: "Yêu đan là cái gì vậy?"
Châu Châu hữu vấn tất đáp*, chỉ chỉ ấn đường của mình, "Là cái này..."
*有问必答hữu vấn tất đáp: có hỏi nhất định trả lời
Tỉnh Hành và giáo sư Vương cùng nhau nhìn về phía ấn đường của Châu Châu, không tỉ mỉ chăm chú nhìn có thể sẽ không chú ý, chốc lát nhìn kỹ, là có thể thấy ở ấn đường của cô thấy được vầng sáng màu tín nhàn nhạt, lờ mờ như hạt châu.
Giáo sư Vương nâng kính mắt thấy rõ ràng, nói thầm: "Thực sự là tăng thêm kiến thức ..."
Tỉnh Hành cũng là bởi vì hạt châu này ở ấn đường của cô mới gọi cô là Châu Châu, cũng không nhiều kinh ngạc. Anh nghĩ, Châu Châu bây giờ cùng với động vật nhỏ khác có khác biệt, phải là nhiều hơn một viên tu luyện ra được yêu đan, có linh thức, cũng có thể hóa thành hình người.
Giáo sư Vương lòng hiếu kỳ lại không ngừng được, tiếp tục hỏi: "Cái kia... Tu luyện tiếp, có thể thành tiên sao?"
Lời này vừa hỏi xong, Châu Châu vẫn chưa trả lời, cửa phòng ghế lô từ bên ngoài mở ra, phục vụ mang thức ăn lên. Giáo sư Vương bị dọa đến giật mình, vội vã đem thắt lưng thẳng lên, làm ra dáng vẻ bản thân cái gì đều chưa có nói qua.
Những lời này cũng chỉ có thể nói riêng một chút, nếu như nói để cho người khác nghe được, sẽ khiến cho Châu Châu rước lấy phiền phức, sẽ đem mình biến thành "Bệnh tâm thần", đương nhiên vế sau có khả năng lớn hơn một chút, bởi vì là người bình thường tình nguyện tin tưởng người khác có bệnh cũng không tin trên thế giới có quỷ.
Phục vụ mang thức ăn lên, nói câu "Mời dùng" liền đi ra, trong phòng ghế lô thêm riêng tư. Hoàn hảo Châu Châu cũng có ý thức phòng bị người ngoài, không có trước mặt nhân viên phục vụ trả lời giáo sư Vương.
Chờ phục vụ bưng bàn ăn đi ra, cô mới nhìn hướng giáo sư Vương: "Có thể, nhưng là rất khó..."
Giáo sư Vương hăng hái, dùng hai tay chỉ mình, hỏi Châu Châu: "Tiểu tiên nữ, vậy cô nhìn tôi một cái, nhìn xem tôi có tiên căn hay không, xem tôi tu luyện một chút có thể thành tiên hay không? Nếu có thể, cô chỉ cho tôi một phương pháp tu luyện đi."
Châu Châu nhìn giáo sư Vương, thấy vẻ mặt chờ mong của ông, cảm giác giống như bản thân lập tức có thể đắc đạo thành tiên, kết quả Châu Châu nói câu: "Ông quá già rồi..."
Giáo sư Vương: "..."
Quả cầu khí phồng lên không một tiếng vang, trong nháy mắt xẹp.
Tỉnh Hành ở bên cạnh nhìn biểu cảm biến hóa trên mặt giáo sư Vương, tự nhiên cười, cầm lấy chiếc đũa dùng bữa, đồng thời đưa cái muỗng có chuối tiêu đã rút sợi tơ tới trước mặt của Châu Châu, nói với cô: "Ngọt."
Châu Châu bây giờ đối với đồ ăn có vị ngọt độ chấp nhận cao nhất, đối với hoa quả càng cố tình chú ý, tự nhiên thích ăn cái này. Lực chú ý của cô thả tới ăn, cầm lấy cái muôi đưa đến bên mép cắn một cái, lôi ra sợi ti dài nhỏ.
Kết quả bỏ vào miệng có chút nóng, hoảng sợ nhấp miệng một hồi không ngừng.
Giáo sư Vương thấy dáng vẻ cô nhíu mày hé miệng, chỉ cảm thấy rất dễ thương, đây là cố ý bán manh mà bán không ra được, vì vậy không nhịn được ý cười nơi khóe miệng nói: "Nóng sao? Ăn từ từ, chúng tôi không vội..."
Châu Châu gật đầu, cảm thấy đỡ hơn một chút, "Nóng."
Tỉnh Hành cũng dặn dò một câu: "Xuy xuy thổi một cái, ăn từ từ."
Châu Châu nghe hiểu được động tác xuy xuy thổi, động tác nhưng linh hoạt, dập đầu đụng đầu xuy thổi một cái, nóng nóng cũng xuy thổi một cái. Sau đó cô cũng rất tự nhiên,đem chuối tiêu trong miệng nuốt xuống, trực tiếp cầm cái muôi đưa đến trước mặt Tỉnh Hành, nhìn anh: "Anh giúp tôi thổi đi."
Tỉnh Hành sửng sốt, nghĩ thầm ở đây còn có giáo sư Vương, mặc dù nói anh và tiểu lão đầu này cũng không có gì xa lạ, nhưng anh trước đây cũng không có ở trước mặt tiểu lão đầu đối với người nào như vậy. Theo bản năng, anh vẫn là nhìn Giáo sư Vương một cái.
Giáo sư Vương cũng đang gặm đường nhìn hai người bọn họ, thấy Tỉnh Hành do dự không nhúc nhích, trực tiếp cười nói: "Cậu nhìn tôi làm gì? Cũng không phải tôi để cho cậu thổi. Châu Châu đang đợi ăn, cậu mau thổi đi nha."
Quên đi, thổi thì thổi. Tỉnh Hành hơi hạ giọng, tiến tới bên cái muôi mà Châu Châu đưa tới, đối với chuối tiêu lột ti mà cô cắn hơn một nửa, nhẹ nhàng thổi mấy hơi, đem khí nóng thổi tan.
Châu Châu hài lòng, lấy cái muôi về để bên mép miệng. Tuy rằng đã thổi qua nhưng nó vẫn bày ra dáng vẻ sợ bị nóng, cẩn thận một chút đưa vào trong miệng, không dám như lần đầu trực tiếp bỏ vào miệng liền nhai như vậy.
Giáo sư Vương ở bên cạnh tự mình ăn tự mình vui, vui vẻ một hồi ngẩng đầu nhìn về phía Tỉnh Hành: "Nói thật, con gái lớn ba trăm tuổi, cũng có thể sao."
Lúc trước ông còn nghĩ người và yêu khác biệt, đừng suy nghĩ loạn gộp lại là tốt, nhưng bây giờ thấy trạng thái Tỉnh Hành và Châu Châu ở chung, lời nói quá mức ngọt đến phát ngán, đã nghĩ hai người này cùng một chỗ thì thôi đi. Người sống cả đời, có thể gặp được mấy người mà bản thân thật lòng thích.
Tỉnh Hành đương nhiên nghe hiểu được lời này của giáo sư Vương, liếc nhìn ông một cái, "Đứng đắn một chút."
Giáo sư Vương không cười, biểu tình trong nháy mắt trở nên nghiêm túc, còn nghiêm túc hạ giọng nói, sau đó lấy trạng thái như vậy lần nữa mở miệng: "Tôi nói nghiêm túc, con gái lớn ba trăm tuổi, cũng có thể sao."
Nói xong nhìn Tỉnh Hành: "Có đủ đứng đắn hay không? Thiếu đứng đắn tôi đổi lại một tâm tình, trở lại một lần."
Tỉnh Hành: "..."
Tức chết anh được.
Tỉnh Hành ngồi nín thở, biểu tình trên mặt không còn lời nào để nói biểu, bưng chén nước lên uống một ngụm...
Giáo sư Vương đối với phản ứng của Tỉnh Hành rất hài lòng, vẻ mặt nghiêm chỉnh trong nháy mắt không giữ được, lại cười rộ lên nhìn về phía Châu Châu, "Châu Châu nhỏ, học tập cho giỏi, nhanh lớn lên một chút, đừng làm cho thầy Tỉnh chúng tôi chờ quá lâu."
Châu Châu nghe không hiểu lắm, "Chờ tôi làm gì?"
Giáo sư Vương suy nghĩ một chút, cười tủm tỉm nói một câu có thể hiểu, Tỉnh Hành cũng có thể hiểu, "Ngủ chung."
Châu Châu nhìn anh, ánh mắt trong sạch đơn thuần, "Chúng tôi đang ngủ chung."
Giáo sư Vương vừa nghe lời không thể nào này, một chút nhìn về phía Tỉnh Hành, nghĩ thầm này là tình huống gì, cô nam quả nữ cùng nhau ở chung thì thôi đi, lại có thể không phân phòng mà ngủ lại ngủ chung với nhau? Thầy Tỉnh trong ngoài không giống nhau rất cởi mở! Kích thích nha!
Mà Tỉnh Hành nhanh tự ngưng lại, ngồi ở bên cạnh bàn đè xuống một hồi khí, ổn định hạ giọng nói giải thích với giáo sư Vương, "Đừng dùng ánh mắt khiếp sợ lại hèn hạ như vậy nhìn tôi, chỉ là ngủ, hai cái chăn, không có cái gì khác cả."
Giáo sư Vương không tin, "Đàn ông trưởng thành, có nhiều tinh lực, tên nhóc cậu nhịn được sao?"
Chàng trai tỏ vẻ rất đau khổ, nhưng anh có nguyên tắc có giới hạn, chuyện không nên làm tuyệt đối không làm, lúc này giọng nói càng bình tĩnh nói với giáo sư Vương: "Ra tay với người có tâm trí chỉ có ba bốn tuổi, tôi là cầm thú sao?"
Giáo sư Vương tỏ vẻ: "Đúng vậy, người bị kích động không phải chính là... cầm thú sao?"
Tỉnh Hành còn chưa nói tiếp lời nói này, Châu Châu ở một bên nghe một hồi lúc này mới nói một câu, "Các người đang nói cái gì vậy?"
Hai nam nhân định đã xác định, lúc này mới ý thức được làm trò trước mặt cô gái nhỏ nhà người ta nói đều là cái gì. Cũng may yêu quái nhỏ này hoàn toàn nghe không hiểu, Tỉnh Hành liền yên lặng hạ giọng trả lời: "Không có gì."
Trả lời xong lại nói với giáo sư Vương: "Đừng dạy loạn, dạy hư."
Giáo sư Vương nhìn dáng vẻ anh cẩn thận lại bao che khuyết điểm, tự nhiên ngoảnh đầu cười liền không nói đề tài không thích hợp thiếu nhi nữa, mà là nhìn Châu Châu nói: "Thầy Tỉnh yêu thương Châu Châu, Châu Châu sau này trưởng thành, cũng phải đối tốt với thầy Tỉnh."
Châu Châu gật đầu, "Tôi biết rồi."
Giáo sư Vương khen cô, "Thật ngoan ngoãn nghe lời."
Nghĩ lại cũng đúng, tâm trí này là của một đứa trẻ, tuy rằng ngoài phương diện điều kiện là người trưởng thành, nhưng ở cô hoàn toàn không hiểu tình huống một vài thứ, liền lừa gạt, cũng thật quá cầm thú!
Giáo sư Vương và Tỉnh Hành xúc động: "Châu Châu cũng may là gặp cậu, nếu như tùy tiện gặp phải người khác... vận mệnh của cô ấy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được... Cậu nói nếu như rơi vào tay người khác, này không phải sớm liền như vậy như kia rồi..."
Tỉnh Hành nghe ông bùi ngùi xong, "Dừng ngay cái ảo tưởng của ông đi."
Giáo sư Vương đây cũng "Hắc hắc" cười rộ lên, "Không nói không nói, ăn cơm thôi."
Bữa cơm này ăn hơn một tiếng đồng hồ, lúc cơm nước xong đến phòng đánh cờ, người chơi ở trong không còn bao nhiêu. Thực ra người đến phòng đánh cờ vào buổi tối hơn ban ngày không quá nhiều, bởi vì người lớn tuổi đa phần sức lực ít, buổi tối đều ngủ rất sớm.
Lúc giáo sư Vương và Tỉnh Hành mang theo Châu Châu đi vào, tự nhiên lại hấp dẫn số lượng ánh mắt không nhiều của mọi người. Mọi người ở nơi này đều đã quen việc có một chàng trai nhỏ tới , kết quả là cậu lại mang thêm một cô gái nhỏ tới, dáng vẻ còn giống như một tiên nữ.
Lão Đan thấy người ở phía sau Tỉnh Hành và giáo sư Vương, đối với hai người nhiệt tình, trực tiếp đứng dậy nghênh đón, cười và chào hỏi với hai người bọn họ, sau đó lôi kéo lại ngồi ở một cái bàn. Không có chuyện gì khác mà ngồi xuống, chủ yếu muốn chơi.
Chơi mạt chược ba thiếu một, quay đầu tìm người tìm không thấy, lão Đan liền trực tiếp nói: "Cô bé nhỏ chơi một trận."
Tỉnh Hành còn chưa nói gì, giáo sư Vương trước cười ha hả ra tiếng: "Cô ấy không biết, cô ấy không biết những cái này."
Lão Đan không có vấn đề, "Chơi đùa vớ vẩn một chút, đánh hai vòng rồi giải tán về nhà ngủ."
Ban đầu thực sự cũng chơi thong thả, dáng vẻ của Châu Châu hình như đối với mạt trượt cũng rất hứng thú, vì vậy Tỉnh Hành cũng liền để cho cô góp một bên tới chơi, nói chung quy tắc đơn giản, dạy cô cách mò bài, góp bài, mở bài là được.
Châu Châu học được cũng nhanh, cũng đem trò chơi chơi đùa, cho dù chưa chơi qua cái gì cô ấy đều cảm thấy chơi rất vui. Cô ngồi ở bên nhà dưới của Tỉnh Hành, Tỉnh Hành sờ xong bài cô liền sờ. Mà ba người trên bàn đều sẵn lòng kiên trì dạy cô, trực tiếp nói rõ cho cô cách chơi bài.
Lão Đan đem toàn bộ nhất cử nhất động của Tỉnh Hành đối với Châu Châu đặt ở trong mắt, đều là người tinh ranh đã từng lăn lộn trong xã hội, nào có nhìn không ra sự thân mật, trực tiếp liền cười hỏi Tỉnh Hành: "Còn chưa có hỏi, đây là bạn gáo của thầy Tỉnh sao?"
Tỉnh Hành bị hỏi sững sờ một chút, mở miệng trả lời: "Không phải."
Giáo sư Vương nhìn mặt bài trước mặt mình, âm thầm cười, nghĩ thầm dáng vẻ Tỉnh Hành chăm sóc Châu Châu từng li từng tí, người mù cũng nhìn ra được? Đoán bạn gái là hợp lí nhất, hoàn toàn đoán không được những thứ khác trên mặt đi.
Nhưng giáo sư Vương biết quan hệ của Tỉnh Hành và Châu Châu, thực sự chưa tới một bước kia, thầy Tỉnh cũng thật sự không phải là cầm thú, tự nhiên dàn xếp cho anh, "Một người thông gia bên nhà của tôi, nói muốn tới vui đùa một chút, liền mang đến chơi."
Lão Đan còn cười, nói với giáo sư Vương: "Tôi đây đã hiểu, ông là nguyệt lão mà, kéo sợi dây tơ hồng."
Giáo sư Vương cười híp mắt nhìn về phía Tỉnh Hành, biểu tình trên khuôn mặt nhue đang nói —— thế nào? Là tôi nghĩ quá nhiều hay là cậu biểu hiện quá rõ ràng? Kẻ ngu si đều có thể nhìn ra hai ngươi không bình thường!
Tỉnh Hành phải ánh mắt của giáo sư Vương, tự cố bình tĩnh, thu hồi ánh mắt trực tiếp ra bài: "Thất vạn."
Giáo sư Vương tiếp tục nói với lão Đan, cố ý nói: "Tôi là có lòng này, nhưng dây tơ hồng của thầy Tỉnh không thể dễ dàng cột lại như vậy, ai biết Châu Châu chúng tôi có cái phúc khí này hay không..."
Bị nhắc tới tên Châu Châu hoàn toàn không quan tâm đến những cái này, chăm chú nhìn bài trước mặt mình, cũng không nói chuyện nhiều, chợt nghe ba người đàn ông tại đây nói tới nói lui. Cô là biết, bạn gái của Tỉnh Hành là bà chủ của cô, cô không thể nào là và chủ của chính mình.
Mà Châu Châu nguyên nhân chủ yếu nhất không nói lời nào, thật ra vẫn là do cô không thể quá thích ứng với người trong đống hoạt động, lá gan có chút nhỏ, sợ hãi sẽ gây ra lỗi rắc rồi, cho nên liền trực tiếp có thể không nói thì không nói. Ở nhà chỉ có Tỉnh Hành cô không sợ, bởi vì Tỉnh Hành đối với cô tốt.
Cô dưới sự trợ giúp của Tỉnh Hành hé ra bài, lại nghe lão Đan nói: "Chính là dánh vẻ của cô gái nhỏ này, dùng dung mạo như thiên tiên hình dung không quá đáng đi, thầy Tỉnh còn chướng mắt sao, tiêu chuẩn kén vợ kén chồng như vậy là thật có điểm quá cao."
Tỉnh Hành sẽ không chọn ngẫu nhiên, ở đâu ra tiêu chuẩn kén vợ kén chồng, nói thẳng: "Không có tiêu chuẩn, xem duyên phận thôi..."
Lão Đan và Giáo sư Vương nhìn nhau cười, dường như đều biết ở trong lòng hai bên suy nghĩ gì giống nhau, sau đó lão Đan mở miệng cười: "Như thế là anh chàng đẹp trai khẩu thị tâm phi, tôi lần đầu tiên thấy."
Giáo sư Vương đưa tay tới nắm tay lão Đan, "Tri kỷ tri kỷ, tôi cũng vậy tôi cũng vậy."
Tỉnh Hành ngẩng đầu nhìn hai ông lão kẻ xướng người hoạ này, chờ bọn họ xúc động với nhau xong, bản thân tùy bọn họ nói, cũng không để bụng, trực tiếp đẩy hàng bài trong tay xuống, "Cảm ơn, tôi ù rồi."
Lực chú ý của lão Đan và Giáo sư Vương thành công bị dời đi, đều đưa đầu sang đây xem bài của anh, "Này mới mò bài mấy vòng? Liền ù rồi sao?"
Châu Châu cũng đưa đầu sang đây xem bài của Tỉnh Hành, hỏi anh: "Cái gì gọi là ù?"
Tỉnh Hành kiên nhẫn giải thích cho cô một phen về quy tắc ù bài, thấy cô gật đầu mạnh một cái, cũng không biết cô nghe hiểu hay không, xào bài xếp bài mạt trượt đã bắt đầu sang vòng kế tiếp.
Lão Đan vén vén tay áo lên ngang eo, "Không được, tôi phải nghiêm túc, danh hiệu Ma vương của tôi không thể như vậy tan vỡ!"
Giáo sư Vương cười, "Danh hiệu Ma vương này tôi cũng lần đầu nghe nói..."
Sau khi Ma vương chăm chú chơi mạt chược, sẽ không lại nhắc đến đề tài về Tỉnh Hành và Châu Châu. Vốn chính là nhìn thấu mánh khóe, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhưng không đâm cửa sổ đến cùng, cho nên dường như tập hợp đùa giỡn một chút, nói nhiều cũng không tốt.
Đánh một trận mạt chược, đánh tới lão Đan bắt đầu ngáp, liền không muốn đánh tiếp. Bốn người từ bên cạnh bàn đứng lên, cùng nhau ra cửa về nhà. Lúc bước nhanh tới cửa chính, lão Đan nhớ tới cái gì, đột nhiên hỏi Tỉnh Hành: “Thứ kia của họ hàng cậu, đã bắt được chưa?"
Tỉnh Hành biết ông nói là chuyện lần trước anh cần hoàng phù, trực tiếp nói cho có lệ: "Ừ, đã giải quyết rồi."
Lão Đan gật đầu, "Giải quyết rồi là được."
Giáo sư Vương nghe được như lọt vào trong sương mù, nghe không có hiểu, cũng không có ở trước mặt lão Đan hỏi nhiều, mãi cho đến khi lên xe đóng cửa xe, mới hỏi Tỉnh Hành: "Bắt cái gì? Cái gì giải quyết rồi?"
Tỉnh Hành cũng không có gì hay để gạt giáo sư Vương, liền đem chuyện hỏi lão Đan về hoàng phù mấy ngày trước nói ra, tiện đường, nói cho ông biết dùng phương pháp gì để Châu Châu biến hình, cũng lấy ra nói một chút.
Giáo sư Vương nghe rất vui, một mực cười, tưởng tượng thấy tình cảnh Tỉnh Hành dùng video dạy nấu đồ ăn ngon ép Châu Châu xuất hiện, chỉ hận lúc đó không có thể ở đấy nhìn. Việc này rất thú vị, ở nơi khác nhìn không thấy.
Nhưng chuyện đã xảy ra chỉ nói đến chỗ Châu Châu biến hóa, phía sau còn chưa nói, miệng Tỉnh Hành lại đột nhiên bị bưng kín. Tỉnh Hành và giáo sư Vương theo tay kia cùng nhau nhìn sang, chỉ thấy Châu Châu che miệng Tỉnh Hành, có chút ngượng ngùng nói: "Không cho phép anh nói nữa!"
Tỉnh Hành và giáo sư Vương liếc nhau, trong ánh mắt cùng nhuộm ý cười, nghĩ thầm tiểu yêu này có thể, ngây cả những điều này đều có thể nghe hiểu, còn biết che miệng Tỉnh Hành không cho anh nói. Không biết cô không có ý gì, so đo thật là chọc cười.
Châu Châu không có buông tay ra, nhìn Tỉnh Hành lại nhìn giáo sư Vương, dùng một giọng “Ngốc nghếch" ra lệnh: "Các người không được phép cười tôi!"
Ồ, hóa ra là không được phép cười cô , cô hiện tại đều biết người khác là đang cười cô. Được rồi, đừng nói về cô không cười cô, Tỉnh Hành gật đầu, thanh âm khó chịu ở trong lòng bàn tay cô, "Được, không nói."
Châu Châu tin tưởng anh, buông tay ở trên miệng anh ra, trở lại chỗ ngồi phía sau ngồi.
Tỉnh Hành nói giữ lời, nói không nói thì liền không nói. Anh và giáo sư Vương bỏ qua một bên chuyện có liên quan với Châu Châu, lại nói chuyện khác. Nhưng hứng thú của giáo sư Vương đều ở trên người Châu Châu, cùng anh nói vài câu liền không nói nữa, trực tiếp quay đầu về phía sau cùng Châu Châu nói chuyện phiếm.
Biểu tình bị gạt sang một bên thành tài xế phụ của Tỉnh Hành —— một chút đều không muốn nói chuyện, không nói lời nào tốt.
Tỉnh Hành vẫn là giống như trước, trước tiên lái xe đưa giáo sư Vương về nhà, sau đó lại về nhà. Lần này trên xe nhiều người, giáo sư Vương sau khi xuống xe, Châu Châu liền trực tiếp ngồi ở ghế trước mặt ngồi kế bên tài xế.
Sau khi thắt dây an toàn, Tỉnh Hành lái xe, nói chuyện với cô, hỏi cô: "Ngày hôm nay chơi vui không?"
Châu Châu gật đầu, thanh âm mềm, "Vui ..."
Tỉnh Hành lại hỏi: "Có thích ông Vương hay không?"
Châu Châu gật đầu, "Thích..."
Tỉnh Hành hỏi mấy vấn đề này không có ý gì đặc biệt, chính là tùy tiện tìm chuyện để nói với cô, nói chuyện một hồi, anh bắt đầu đi vào chủ đề chính, đối với Châu Châu nói: "Cô ngày hôm nay biểu hiện tốt, về nhà thưởng cho cô túi đồ ăn vặt để ăn. Sau này tôi mang cô đi ra ngoài, cô cũng không cần lại biến thành sợi dây, nhưng nhất định phải nhớ kỹ, không thể để cho bất kỳ người nào ngoài tôi và ông Vương phát hiện ra, cô không phải người, có thể chứ?"
Châu Châu ở phương diện này rất có ý thức, giống như là bản năng bảo vệ mình, cô từ chạng vạng đến bây giờ, cũng không có sử dụng một chút pháp lực, cũng không có ở trong lời nói tiết lộ bất kỳ cái gì một chút tin tức về thân phận của mình.
Đối với chuyện này, cô rất vững tin mà hướng Tỉnh Hành gật đầu, "Tôi có thể."
Tỉnh Hành quay đầu nhìn cô, ở trên mặt anh thấy được biểu tình nghiêm túc kiên định rõ ràng, thấy cô không có dáng vẻ một tia lơ mơ hay tùy tiện đồng ý, cũng ở trong lòng cơ bản yên tâm hơn. Nghĩ tới vài ngày liền thích ứng, cô hẳn là dáng vẻ có thể giống người bình thường không chênh lệch lắm.
Lúc về đến nhà trời đã khuya, sau khi xuống xe trong gara, Châu Châu lại dựa lên lưng Tỉnh Hành, để anh cõng vào trong phòng. Tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng cô ngại và lười đi, nói ở bên ngoài đi nhiều, đau chân.
Tỉnh Hành không thể làm gì khác hơn là cõng cô, đưa cô vào nhà, đem cô thả xuống bên ngoài cửa toilet, để cô đi lấy áo quần sạch, để cho cô vào toilet tắm. Đêm nay liền cái gì đều là tự mình Châu Châu làm, từ lúc bắt đầu đánh răng, lại tới tắm rửa.
Tỉnh Hành thấy cô năng lực tiếp nhận cao, còn dạy cô trực tiếp dùng vòi hoa sen để tắm, so với ngâm mình trong bồn tắm tắm dễ dàng hơn. Về phần cô muốn tắm thế nào, muốn ngâm bồn tắm chơi nước, hay là đứng dưới vòi hoa sen choi nước, đều tùy ý bản thân cô.
Tối hôm qua bởi vì tắm rửa mà làm cho bọt xà phòng đầy phòng nên bị dạy dỗ, mất sức lực hơn cả nửa buổi mới đem toilet dọn sạch sẽ, Châu Châu đêm nay cũng không có lại làm loạn lăn qua lăn lại, rất thành thật tắm rửa xong đi ra, để cho Tỉnh Hành sấy khô tóc cô.
Bởi vì máy sấy thoạt nhìn chơi rất vui, Châu Châu rất muốn tự mình cầm, nhưng đều bị Tỉnh Hành từ chối. Loại đồ vật dụng cụ nối điện này có tính nguy hiểm, vẫn phải là chờ cô có thể thực sự dùng mới đưa cho cô cầm trong tay được, bằng không không biết lại làm ra chuyện gì.
Giúp Châu Châu sấy khô tóc xong, Tỉnh Hành đưa TV điều khiển từ xa cho cô, bản thân lại lấy quần áo đi tắm. Chờ anh tắm rửa xong lau khô đầu rồi ra ngoài, Châu Châu đã nằm ngủ trên ghế sa lon, một cánh tay trắng noãn từ sát mép sô pha rũ xuống.
Tỉnh Hành liền theo bản năng bước nhẹ chân, cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, lại ôm cô đi vào phòng. Anh đương nhiên vẫn là đem Châu Châu đi phòng của khách, hy vọng có thể mau chóng để cho cô thích ứng một người ngủ, mà không cần có anh mới ngủ được.
Đưa Châu Châu vào trong phòng của khách rồi đắp kín mền, anh về phòng của mình, cũng chuẩn bị nằm xuống ngủ. Ánh mắt liếc nhìn, thấy khoảng không hai bên trái phải chăn, anh nhẹ nhàng hút khí, trực tiếp tắt đèn không quan tâm.
Nhưng mà đợi tới sáng ngày thứ hai tỉnh lại, một tỉnh cảnh giống nhau lại xảy ra, thực sự như một vở kịch tuần hoàn chạy không thoát —— anh lại đem Châu Châu ôm vào trong lòng, cô chính ghé vào trong ngực anh, dùng ngón tay sờ phần râu nhô ra của anh!
Tỉnh Hành hút khí nhắm mắt, thả lỏng khí lực cả người trực tiếp nằm ổn định, nhận!
Anh có lẽ cũng biết, sau khi anh mỗi sáng sớm rời giường khoảng mười lăm phút, khả năng đều sẽ là như vậy.
Châu Châu cũng thực sự không có cô phụ dự đoán của anh, mấy ngày kế tiếp, mặc kệ buổi tối có ở phòng của anh ngủ hay không, sáng sớm lúc tỉnh lại tất nhiên sẽ ở trên giường anh, ghé vào trong ngực anh, điều không phải nghiên cứu yết hầu cằm của anh, thì chính là đụng lông mi của anh...
Trong mấy ngày, Tỉnh Hành hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ để Châu Châu ngủ một mình, Châu Châu cũng không sai biệt lắm cơ bản thích ứng cuộc sống của con người. Sáng sớm đánh răng rửa mặt ăn cơm, theo Tỉnh Hành đến càng nhiều nơi hơn, gặp nhiều người hơn, nếm thử nhiều thứ hơn.
Ở trên năng lực Hán ngữ, Châu Châu nói càng ngày càng thuận, phát âm còn không chính xác lắm, tiến bộ thành thì lúc đúng lúc sai. Mà người khác nói, chỉ cần không phải có ý nghĩa sâu xa, có lẽ đặc biệt khó hiểu, cô có thể nghe hiểu được sơ sơ.
Thậm chí, cô còn học được lời mắng người —— ngươi thần kinh hả!
Dĩ nhiên, cô đều là cười nói, ngốc giống như đang cùng người khác liếc mắt đưa tình.
Mà sau mấy ngày kế tiếp này, Tỉnh Hành không thế nào làm giỏi việc nhà, cũng thật sự là không giải quyết được toàn bộ lộn xộn trong nhà. Điều không phải anh không có dọn dẹp thích lộn xộn, mà là tốc độ dọn dẹp của anh căn bản theo không kịp tốc độ phá của Châu Châu.
Những thứ Châu Châu làm ra cũng vô cùng kỳ lạ, như là đem toàn bộ áo sơ mi tây trang áo khoác ngoài của anh mặc lên người, mang mũ, đeo một cổ đầy vòng, mang giày da hơn nửa đoạn của anh, đứng ở trước mặt anh xoay quanh hỏi anh "Có đẹp hay không", kết quả dưới chân bị vướng, "Ầm" một cái ngã quỳ rạp trên mặt đất, nhíu mày khóc, đây đều là chuyện nhỏ.
Ví dụ như còn có cái khác, không biết thế nào từ trong tủ bát phòng bếp lấy ra bột mì, học trang điểm của người trong TV, vỗ trắng đầy tay đầy mặt đầy người, trang điểm như vậy hỏi Tỉnh Hành: "Tôi có đẹp hay không?"
Còn có ví dụ, Tỉnh Hành một lần không chú ý, cô liền đem vải trong đồ chơi mao nhung của cô đều móc ra, sau khi bị dậy dỗ, lại lặng lẽ chảy nước mắt đem vải bỏ lalji vào trong, vừa khóc vừa nhỏ giọng kháng nghị: "Quá khó khăn... Tôi không biết..."
...
Tình cảnh này, đếm không hết, khó lòng phòng bị...
Mỗi lần gặp phải trường hợp như vậy, Tỉnh Hành đều là còn không có tức giận trước vẫn là bị chọc cười, thấy Châu Châu khóc còn phải đi tới dỗ, đương nhiên không nên thỏa hiệp cũng liền không thỏa hiệp, chính là khóc hai dòng nước mắt, búp bê bị móc rỗng cô cũng muốn tự mình nhét trở lại.
Tỉnh Hành cảm giác mình khả năng có hạn thu dọn không xong, trong nhà mỗi ngày lộn xộn như vậy cũng không phải là chuyện gì, chờ Châu Châu tạo thành thói quen làm việc có thứ tự này, còn phải cần một chút thời gian. Vì vậy anh trực tiếp kéo Châu Châu đến trước mặt, hỏi cô: "Cô thích dì Vưu sao?"
: