Vương Dạ Tước bế cô đặt xuống sô pha, đoạn đứng lên đưa xoa đầu cô, dịu giọng nói: "Tôi phải đến công ty, em ở nhà cẩn thận, có chuyện gì phải gọi người hầu ngay, tôi sẽ lập tức về với em"
Hạ Thiên Du nắm chặt váy áo, gật đầu. Anh đặt tay lên bàn tay đang co lại của cô, vỗ nhẹ hai cái: "Không cần sợ nữa, kẻ hại em, tôi đã cho người xử lí hắn rồi, còn về kẻ chủ mưu...", anh cố tình kéo dài hơi chữ, đánh mắt nhìn sang Tạ Minh Minh ngồi co ro một góc, "Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho hắn, những gì Jason và thuộc hạ của hắn đã làm với em, tôi phải cho chúng trả giá gấp đôi"
Tuy biết người Vương Dạ Tước nói trên đầu cửa miệng là Jason nhưng Tạ Minh Minh có cảm giác anh vẫn đang nhắm về cô, càng nghiêm trọng hơn là anh đang nghi ngờ cô có liên quan đến Jason.
Chủ mưu ám hại Hạ Thiên Du đích thật là cô, nhưng cô không hề có quan hệ hay quen biết gì với người tên Jason kia, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, đây không còn đơn thuần là "leo lên lưng cọp" nữa mà Tạ Minh Minh đã bị móng vuốt của "diều hâu" gắp đi, bất cứ lúc nào bại lộ cũng có thể rỉa tái cô ta.
Nghĩ đến đây, Tạ Minh Minh toát mồ hôi lạnh. Nhắc nhớ bản thân kể từ bây giờ mọi thứ đều trở nên khó khăn hơn so với kế hoạch ban đầu, tất nhiên mọi việc hành sự đều phải cẩn trọng, có lẽ tốt nhất cô ta nên ngoan ngoãn một thời gian chờ mọi chuyện lắng xuống.
Nghe lời anh nói, Hạ Thiên Du vẹn phần tin tưởng. Thật ra sợ hãi đã tan biến từ lúc được anh ôm trong vòng tay, điều cô lo lắng không hẳn là an nguy của chính mình mà là an toàn của anh và đứa con chưa chào đời.
Lần thứ nhất ám sát bất thành ở đèo Bạch Liên bắt cô làm con tin ép anh tự sát. Lần thứ hai muốn giết cô để công kích anh. Cô thông minh để có thể nhận ra rằng tất cả những việc này đều chĩa mũi mục tiêu vào anh. Anh đang gặp nguy hiểm!
Hạ Thiên Du không muốn anh phải bận tâm về mình, cô thu lại dáng vẻ thất thần, đoạn đứng lên nắm trúng cà vạt anh.
Cô kéo cà vạt xuống, kiễng chân áp môi lên môi anh: "Đi làm vui vẻ. Em đợi anh về"
Vương Dạ Tước thoáng ngây người, trân trân nhìn cô rồi mỉm cười sủng ái, anh hôn má cô: "Mong chờ tôi về đến vậy sao? Được rồi, tan làm liền về với em ngay"
Cô ngại ngùng gật đầu, mặt đỏ lên ưng ửng. Anh trông dáng vẻ này thì yêu lắm.
Khoác lên mình áo vest đen, Vương Dạ Tước bước ra khỏi cửa chính căn biệt thự. Tạ Minh Minh cũng đi theo vì đã đến giờ làm việc.
Ra đến cổng, anh lên tiếng: "Lên xe, đi cùng tôi đến công ty"
Tạ Minh Minh đã cố tình lãng tránh đi cách xa anh nhưng không thành.
Cô ta giật mình sau tiếng gọi của anh, lập tức lắc đầu từ chối: "Em đi xe buýt được rồi"
"Lên!" Anh nhấn mạnh thêm một lần, đã nói hai lần mà vẫn đứng trơ ra khác nào thách thức giới hạn của anh. Tạ Minh Minh nuốt nước bọt, cam chịu ngồi vào ghế sau.
Trên đường chạy.
Vương Dạ Tước nhìn thái độ miễn cưỡng của Tạ Minh Minh qua kính chiếu hậu trong xe, hiềm nghi càng tăng lên.
Bữa sáng hôm đó rõ ràng không phải cô ta làm, tại sao lại nói là mình làm. Xét về ẩn tình trong ngày cô bị ám hại, phải chăng Tạ Minh Minh cố tình quên để Hạ Thiên Du mang đến sau đó rơi vào bẫy, hay cô ta thật sự quên rồi mua một phần lấy lòng anh. Rốt cuộc cô ta có mưu đồ gì? Anh không đoán chắc, liền lên tiếng thăm dò: “Bữa sáng hôm đó rất ngon"
Tạ Minh Minh bất ngờ được khen, mặt vui cười rõ rệt: "Không đâu ạ"
"Tại sao không? Bữa sáng cô làm cho tôi thật sự ngon"
Tạ Minh Minh sựng lại, chợt nhận ra có điều không đúng trong lời nói của anh, lại suy đoán: "Không lí nào Hạ Thiên Du lại không kể lí do vì sao cô ta đến tìm Dạ Tước, không biết cô ta có nói chuyện mình quên mang bữa sáng hay không. Nếu mình quên thì bữa sáng hôm trước không phải của mình. Vương Dạ Tước đây là đang thử mình"
Vương Dạ Tước ngầm để ý thấy đôi mắt xếch láo liên, anh nhíu mày.
Tạ Minh Minh nhún vai, làm ra vẻ tự nhiên: "Thật ra hôm đó em quên mang bữa sáng đến cho anh, quay về lấy lại sợ chị dâu sẽ trách nên em mua ở cửa hàng bách hóa"
"Cô sai rồi! Thiên Du không phải hạng người hay chỉ trích người khác" Không dời mắt khỏi vùng tập trung, anh nói như khẳng định, lành lạnh đá đểu, "Huống hồ... cô sợ cô ấy trách cô thật?"
"Em cũng vì lo chị dâu không thích khi em tạm sống ở Thảo Trạch viên. Thành thật xin lỗi" Tạ Minh Minh cúi đầu.
"Tuần sau công việc ổn định, cô dọn ra khu chung cư ở đi. Như vậy sẽ không lo phiền đến ai!"
Rẽ hướng chạy vào đường hầm tối mịt.
"Tạ Minh Minh” Vương Dạ Tước lên tiếng gọi. Trong đường hầm tối om, giọng điệu của anh phả ra quá đỗi lạnh lẽo.
Tạ Minh Minh ngẩng mặt lên nhìn.
“Đừng quá cho mình là đúng..." Anh ngước nhìn kính chiếu hậu, trừng cô ả.
"Đương nhiên, bữa sáng có ngon nhưng không phải là mùi vị mà tôi thích"
.
.
Mã mời của mình là 222756. Phiếu tăng lên 64k ngày mai đăng chương tiếp. Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình bỏ phiếu để cán mốc. Cùng nhau bỏ phiếu cho chương ra thêm đẩy nhanh tiến độ full truyện nha mọi người ơi. Love all!
Đọc nhanh tại Vietwriter.com