Dật Hiên cứ nắm chặt tay Thiên Du kéo đi lại một công viên gần đó, cả con đường rộng lớn tưởng như chỉ có hai con người mang tâm tình nặng trĩu
Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, Thiên Du mới thấy Dật Hiên khác lạ như vậy Trong cô nổi lên lo lắng, bước đi càng chập chững không vững bởi nhịp chân của Dật Hiên ngày càng nhanh
Cô cố vùng tay, nói với để anh nghe thấy : "Hiên ca ca bỏ tay em ra, đau quá"
Giọng nói trong trẻo mang chút yếu ớt truyền vào tai anh làm anh bừng tỉnh, đi chầm chậm và dừng lại, tay cũng đã thu lực Đứng sững lại đó, anh tự cười chế giễu bản thân, thật sự đã bị tình yêu làm cho mù quáng rồi sao ?!
Dật Hiên buông tay cô ra, lê đôi bàn chân nặng nề trên nền đất Dáng vẻ cô đơn ấy lặng lẽ bước đi giữa khung cảnh hoang vắng của công viên, mặc cho gió cát tạt vào cơ thể vẫn hướng đi xa xăm, tựa như tâm trí đã vô định từ bao giờ
"Hiên ca ca ?" Cô mím môi, gọi anh bằng một giọng lưu luyến
Không nghe có câu trả lời, chỉ đành an phận bước đi theo sau bóng lưng anh
"Em và Tước như thế này bao lâu rồi ?"
Đột nhiên Dật Hiên lên tiếng làm cô giật mình, anh vẫn không hề dừng chân, cô nhíu mày lo lắng Cảm giác con đường này còn dài hơn cả con đường trong truyện Tây Du, vô định và bất tận Bởi lẽ người tạo ra con đường ấy vốn dĩ đã vô thần, u uất từ lâu rồi
"Cũng một năm rồi em thật sự rất ngạc nhiên khi anh và Tước là bạn thân của nhau" Cô cho hai tay nắm hờ phía sau, rảo bước như hồi hai người đi dạo ở khuôn viên trường
" anh và Tước quen biết nhau đã 10 năm"
" mấy hôm trước mới về nước vốn dĩ chỉ định gặp mặt, ai ngờ cậu ấy hẹn anh ra quán bar uống một trận đến say khước, lí do là vì cãi nhau với bạn gái Anh lúc đó cảm thấy rất bất ngờ, người như cậu ấy mà có thể quan hệ chân chính với một người nào đó, lại vì người đó làm một bộ dáng bất lực đau lòng như vậy, anh rất vui vì Tước đã có thể tìm thấy thứ mà cậu ấy luôn tìm kiếm bao lâu nay Chính anh là người khuyên bảo cậu ấy mạnh mẽ đối mặt với em Anh từng nói rằng, cho dù người Tước yêu là ai, anh cũng sẽ chúc phúc cậu ấy, toàn tâm toàn ý mà chúc phúc sẽ mang cô gái ấy đến bên cạnh mỗi khi cậu ấy đau khổ hay tuyệt vọng, sẽ làm tất cả để bảo vệ tình yêu của cậu ấy"
Nghe những lời nói chân thành nghẹn ngào đó phát ra từ miệng người đàn ông lúc nào cũng ôn hòa vui vẻ, lòng cô tự nhiên trùng xuống nặng trĩu Linh cảm mách bảo với cô từng lời nói u buồn này của Dật Hiên chắc chắn có ẩn tình liên quan đến người đàn ông cô yêu
"Hiên ca ca"
"Thiên Thiên này em sẽ kết hôn thật sao ?" Dật Hiên đột nhiên dừng lại, hạ giọng trầm trầm, anh cúi gầm khuôn mặt đã tối đen như không muốn để cô trông thấy
" anh không muốn em kết hôn sao ?"
"Phải nói thế nào nhỉ ? đúng thật là vậy anh không muốn em kết hôn, lại càng không muốn em kết hôn với cậu ấy sao cứ phải là Vương Dạ Tước ??"
"Anh có thể cho em biết vì sao anh lại không muốn em kết hôn với anh ấy không ?"
"Thật ra, Thiên Thiên anh thích em đã thích em 3 năm rồi"
" thích em sao"
Cảm xúc Dật Hiên tựa hồ vỡ thành từng mảnh, anh cố vươn cánh tay đang run lên để tháo bỏ cặp kính, cho đến khi nước mắt từ con ngươi ấm áp không tự chủ rơi xuống
Tay anh ôm mặt như cố che đậy từng giọt từng giọt bi thương đau khổ Không phải là yếu đuối, cũng chẳng phải nhu nhược, chỉ vì tình yêu mãnh liệt trong trái tim anh dành cho cô thật sự đã không thể giấu kín được nữa rồi Ba năm hoàn thành sự nghiệp không lúc nào không nhớ đến cô, chỉ mong thời điểm trở về có thể bày tỏ một cách trọn vẹn, chân chính theo đuổi cô gái trong mộng Nhưng cô gái ấy lại là người mà bạn thân của anh yêu thương, người bạn rất quan trọng trong cuộc đời của Dật Hiên Ông trời sao mà trớ trêu những người tốt như vậy ??
Nụ cười hạnh phúc của Dạ Tước khi nhắc đến Thiên Du lại hiện lên trong tâm trí anh Trái tim anh lại càng thật sự như bị bóp nghẹt khi biết tình yêu của Thiên Du là trọn vẹn dành cho Dạ Tước Hai người họ là thật lòng yêu nhau và từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh ôm hy vọng mà đơn phương cô gái Số phận anh tự nhiên sao lại giống với cô em gái đanh đá Lý Giai Tuệ thế này ??
Dật Hiên càng không thể kìm chế nổi mà bật lên thành tiếng Vai anh run lên bần bật, chao đảo rồi ngã quỵ xuống nền đất phảng phất cát bụi
Thiên Du hoảng hốt chạy ngay đến bên anh đỡ lấy, cô ôm anh vào lòng mà xót xa Người anh trai điềm tĩnh dịu dàng này rốt cục đã chịu đựng những gì mà lại khóc đến đau lòng như thế