Nghe hai chữ "lão già" xác nhận từ miệng anh, Hạ Thiên Du như trút được mối nghi ngại. Nhưng tại sao chứ, suy nghĩ này khiến cô xấu hổ, cô vậy mà lại có ý nghĩ ghen tuông với một lão già ư?
Vương Dạ Tước trông biểu cảm rối rít của cô cũng không nhịn được cười, anh không trêu chọc thêm đã là cho cô sỉ diện rồi!
"Thôi vậy" Hạ Thiên Du nhún vai.
Cô gật gù ôm lấy anh, dụi đầu vào vòm ngực rắn chắc, đôi má ửng hồng, cái mũi nhỏ nhỉn nhỉn ngửi mùi bạc hà mát lạnh từ thân thể anh toát ra. Gương mặt tròn trĩnh không khác gì cô mèo nhỏ đáng yêu làm nũng.
"Cô gái này sao có thể đáng yêu như thế chứ?" Anh ngẩn ngơ nhìn cô, hai gò má cao đỏ lên sống động.
“Có vẻ em tăng cân?” Vương Dạ Tước tinh ý nhìn ra da vẻ cô hồng hào hơn trước.
“A! Em nghe nói phụ nữ khi có con thường tăng cân”
“Ừm”
Cô sựt nhớ ra một chuyện, nắm lấy vạt áo choàng kéo kéo: "Tước"
"Sao thế?" Vương Dạ Tước nhìn xuống cô.
Hạ Thiên Du mím môi, trông có vẻ khó nói.
"Em cứ nói đi"
Cô gật đầu, lí nhí: "Vậy anh có đi cùng ai không? Theo em biết tổng tài dự tiệc sẽ có bạn nhảy theo cùng"
"Thì ra cô ấy lo lắng điều này" Vương Dạ Tước nhếch mép cười, lên giọng, "Tôi đi cùng Tạ Minh Minh. Cô ấy là giám đốc nhân sự, đồng thời là người có công lớn trong dự án lần này", nói xong nhướng mày tò mò chờ đợi biểu hiện của cô.
Quả nhiên đúng ý Vương Dạ Tước, Hạ Thiên Du nghe anh nói sẽ đi cùng Tạ Minh Minh, sắc mặt tươi tắn trùng xuống mấy phần. Cô gật lủi thủi rút trong lòng anh, phát ra tiếng "ừm" nhỏ như tiếng mũi kêu.
Chỉ thế thôi? Vương Dạ Tước thắc mắc cô chỉ biểu hiện ra thế thôi? Anh còn đinh ninh cô sẽ tức giận mắng anh, phồng má, không cho anh đi. Thật không ngờ cô lại hiền lành đến vậy, ngay cả một câu chất vấn hay ngăn cản cũng không có. Cô là tự ti về bản thân mình, hay vốn dĩ chẳng quan tâm anh ở cùng với ai?
Vương Dạ Tước tối mặt, anh không chấp nhận người phụ nữ của mình phải cam chịu thiệt thòi.
"Nhưng tôi đổi ý rồi" Anh lên tiếng, ngữ điệu lành lạnh nghiêm túc.
Cô vẫn nhắm mắt tựa đầu vào ngực anh, đáp: "Như vậy anh sẽ không có bạn nhảy"
"Bạn nhảy của tôi không phải đang ở trong lòng tôi sao?" Anh cưng chiều sờ tay lên chóp mũi cô, ngón tay di chuyển xuống miết nhẹ lên viền môi đỏ mọng.
Hạ Thiên Du ngạc nhiên, thẩn người 5 giây. Nghe anh nói, trong lòng cô vui hơn bao giờ hết. Song một nỗi đau xót ùa đến, cô lắc đầu, giọng lạc đi: "Xin lỗi. Em không đi cùng anh được"
Vương Dạ Tước nhíu mày: "Cho tôi lí do?"
"Mắt em..." Giọng Hạ Thiên Du nghẹn nghẹn, hai từ "mắt em" day dứt phát ra từ cổ họng nghe còn hơi run run đứt quãng.
Mày Vương Dạ Tước cau lại, ngũ quan lập tức nhăn lại xếp thành những nét trầm lặng, có buồn bã, có đau xót, có trân trọng.
"Em là vợ chưa cưới của tôi. Là mẹ của con tôi. Người có tư cách xuất hiện cùng tôi nhất chính là em"
"Nhưng... em lo mình sẽ phá hỏng nhiều thứ" Hạ Thiên Du lo lắng.
"Mọi chuyện cứ giao cho tôi. Em chỉ cần tự tin thể hiện vị thế của mình là được”
“Em có thể sao? Với đôi mắt này...”
“Hãy tin tôi” Lực đạo ở cánh tay siết chặt lấy cô hơn, anh mang cô khảm hết vào tấm lòng to lớn của anh, dịu dàng an ủi bên tai, “Tôi không quan trọng em là người như thế nào, ra làm sao. Nếu đã xác định em là người phụ nữ của tôi, tôi nhất định bao dung em tất cả mọi mặt, cả đời bên cạnh chăm sóc em, mãi mãi không rời bỏ”
"Tước..." Hạ Thiên Du cảm động ngẩng mặt nhìn anh, khoé mắt đã đọng lại hạt nước ngọc tròn trịa trong vắt.
Vương Dạ Tước mỉm cười dịu dàng, đưa ngón tay quẹt đi nước mắt trên khoé mi cô: "Tôi bây giờ đang cười với em, em có thể hình dung được không?"
Hạ Thiên Du mím môi, chóp mũi đỏ hoe sụt sịt nước. Nghe anh hỏi, cô gật lấy gật để: "Em thấy được, em nhớ như in gương mặt của anh, nhớ rõ từng biểu cảm, nụ cười của anh trong tâm trí"
"Em có thể không nhìn thấy tôi, nhưng em cảm nhận được tôi..." Dừng một lúc nhìn cô trìu mến, anh áp môi anh lên môi cô. Xúc cảm mềm mại của hai đôi môi chạm nhau, rất êm ái, rất ôn nhu và vô cùng lãng mạn.
"Đó là tình yêu của em đã truyền đến tôi. Tôi cũng vậy, ngay lúc này đang nhắm mắt lại, tuy trước mắt là một mảng tối đen, nhưng xúc cảm mềm mại này, mùi hương ngọt ngào này. Tôi biết em đang ở bên cạnh tôi"
Trái tim Hạ Thiên Du đập rộn ràng theo từng lời nói êm ái trầm bổng anh phát ra. Cô mở đôi mắt vô hồn nhìn anh chăm chú. Bất ngờ sà vào lòng anh làm anh ngã người nằm xuống, cô vòng tay ôm lấy eo anh. Rướn người tìm lấy môi anh, chu môi tặng cho anh một nụ hôn ngọt ngào.
"Tước à, em yêu anh lắm. Cả hai mẹ con em đều rất yêu anh"
Vương Dạ Tước sững người, mặt thộn ra ngốc nghếch. Mắt anh chớp chớp ngu ngơ: "Môi cô ấy mềm quá. Thích... thích thật..."
"Khụ... ừm... tôi cũng yêu em" Anh ho khan, giả vờ tiết tháo.