"Người vừa đi qua, cậu có nhìn thấy không?"
"Làm sao?"
"Hắn ta rất giống, tớ đã gặp người đàn ông đó một lần. Có chết cũng không quên được màu tóc đó" Lý Dật Hiên lẩm bẩm.
Vương Dạ Tước chưa bao giờ thấy anh toả ra sát khí như thế này trước đây. Khẳng định đang có chuyện gì rất nghiêm trọng!
"Rốt cuộc cậu đang nói gì vậy?" Vương Dạ Tước mất kiên nhẫn, kéo vai Lý Dật Hiên quay lại.
"Jason! Người lúc nãy đi qua chúng ta là Jason"
Vương Dạ Tước trợn mắt, định chạy ra nhưng thang máy đã đóng lại.
Lý Dật Hiên bấm số lầu cần dừng, trong lòng chỉ mong thang máy dừng càng nhanh càng tốt. Đương nhiên không phải vì thấy Jason có mặt ở đây mà anh lại khẩn trương như vậy. Điều đáng nói nhất chính là lúc đó, anh vô tình thấy hắn ta nhìn chằm chằm vào Lý Giai Tuệ cho đến khi cửa phòng đóng lại.
Còn Vương Dạ Tước, kẻ hại anh đến chết đi sống lại là Jason. Hắn vừa rồi còn lởn vởn quanh khu vực có Hạ Thiên Du, anh sợ rằng hắn đã biết cô ở trong phòng, lo lắng cô sẽ xảy ra bất trắc.
Trong thang máy lúc này, Vương Dạ Tước và Lý Dật Hiên đều lòng như lửa đốt, hướng về hai người con gái.
"Thiên Thiên đang gặp nguy hiểm"
"Tiểu Tuệ đang gặp nguy hiểm"
———
Ding - Tiếng dừng thang máy vang lên, Vương Dạ Tước và Lý Dật Hiên lập tức vụt ra khỏi thang máy. Vừa đi trên hành lang, vừa rất khẩn trương.
“Phải gọi cho Tuệ, em ấy gặp nguy hiểm rồi”
Lý Dật Hiên lấy điện thoại ra định ấn gọi cho Lý Giai Tuệ nhưng bị Vương Dạ Tước ngăn lại.
“Sao lại cản tớ?” Lý Dật Hiên bất mãn nhìn Vương Dạ Tước, mặt đanh lại khó chịu.
Vương Dạ Tước trầm ngâm, anh nói: “Trước khi cậu gọi cho Tuệ, có thể nói cho tôi biết, vì sao chuyện này có liên quan đến cô ấy, Jason và cô ấy rốt cuộc là chuyện gì?”
Lý Dật Hiên sững người, đối diện với ánh mắt sắc như chim ưng mang theo sự thăm dò của Vương Dạ Tước, anh không tự chủ chột dạ, quay mặt lãng tránh.
Mặc dù cố gắng che giấu nhưng sự gượng gạo vẫn bộc lộ hết trên gương mặt: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Ý trong lời nói! Tại sao Tuệ có liên quan đến Jason? Cậu lo lắng như vậy, chắc chắn biết được điều gì đó”
Lý Dật Hiên im bặt. Anh đắn đo không biết có nên nói mọi chuyện cho Vương Dạ Tước nghe hay không thì đột nhiên điện thoại trong tay reo lên. Anh giật mình nhìn xuống, là em gái gọi cho anh.
Vội vàng nghe máy, Lý Dật Hiên sốt sắng: “Tuệ, em không sao chứ?”
Vương Dạ Tước đứng bên cạnh lẳng lặng quan sát thái độ khẩn trương của anh.
“Em thì có chuyện gì chứ. Chẳng qua Thiên Du đang nghén thai, em muốn mua một ít đồ ăn lên cho cô ấy nhưng bỏ đi thì không tiện. Nhờ anh nói với Dạ, cử vài người đến canh phòng giúp em được không?”
Lý Dật Hiên nghe vậy thì lập tức cắt lời, nói rất kiên quyết: “Em không được ra khỏi phòng, cứ ở yên đấy. Anh gọi phục vụ mang lên cho em”
“Tại sao vậy?” Lý Giai Tuệ ngạc nhiên.
“Không cần biết nhiều, chỉ cần nghe lời của anh”
Lý Giai Tuệ tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe giọng anh trai có vẻ rất sốt ruột, cô lại không muốn làm trái lời của anh. Đành mang nỗi bồn chồn trong lòng, ngoan ngoãn ở trong phòng với Hạ Thiên Du.
Vương Dạ Tước thấy Lý Dật Hiên đã ngắt máy, đoạn hỏi: “Tuệ gọi đến à?”
“Ừm” Lý Dật Hiên nhanh chóng thu lại vẻ mặt sốt ruột, anh cười ôn hoà như không có chuyện gì xảy ra, huých tay Vương Dạ Tước, “Tiểu Thiên bị nghén, chắc là do chưa ăn gì nên Tuệ gọi cho tớ bảo tớ kêu phục vụ mang vài món không tanh lên cho cô ấy”
Vương Dạ Tước nghe nhắc đến vợ phu nhân, thái độ liền quay ngoắc 180 độ. Gò má cao hơi ửng, gương mặt tuấn tú hớn hở hơn trông thấy.
Anh bị Lý Dật Hiên chọc ghẹo, che miệng ho khan. Đoạn lấy lại phong độ lạnh lùng, anh sải bước dài chậm rãi, thao thao nói: “Jason tuy có mặt ở đây nhưng nếu hắn muốn làm loạn chắc chắn sẽ khiến mọi người kinh động. Hơn vậy, hắn là boss của GR, năm phút nữa sẽ đến họp cùng chúng ta. Trong khoảng thời gian này, cho dù là sai khiến người khác ra tay cũng bất khả thi. Thành viên của Dạ Hành đã cải trang thành nhân viên kiểm soát của nhà hàng, nếu có người nào lai lịch bất minh, bọn họ sẽ báo cho tôi biết. Điều cần làm lúc này là không được tỏ ra đề phòng, tránh đánh rắn động cỏ”
Lý Dật Hiên ngạc nhiên, anh nhìn Vương Dạ Tước bằng ánh mắt thán phục.
“Cậu nhớ ra rồi sao?”
“Không” Vương Dạ Tước dừng lại, vừa hay đứng trước cửa phòng họp.
Anh cho hai tay vào túi quần, dáng người cao lớn đứng chắn trước cửa vững như bàn thạch. Anh liếc mắt nhìn Lý Dật Hiên, nhếch nửa khoé môi. Nụ cười kiêu hãnh, tự tin như thể mọi chuyện anh đều nắm trong lòng bàn tay.
“Cho dù có mất trí nhớ thì bản năng vẫn là bản năng. Bản năng của tôi là bảo vệ người tôi yêu thương, bằng bất cứ giá nào”
Khi nhìn thấy hình ảnh Vương Dạ Tước trước mắt, Lý Dật Hiên dường như được cổ động thêm tinh thần. Anh bình tâm lại, lãnh tĩnh như mặt hồ không đáy.
Lý Dật Hiên đẩy cửa. Anh và Vương Dạ Tước dứt khoác bước vào căn phòng. Đón đầu là chủ trì cuộc họp đã ngồi chễm chệ trên ghế từ bao giờ - Jason!
“Vương tổng và giáo sư Lý đều đến rồi”