"Không ạ! Em cảm thấy hơi mệt nên muốn về phòng nghỉ. Anh có thể nói lại tình trạng của anh ấy cho em nghe được không?"
"Được. Em nghỉ ngơi đi"
Hạ Thiên Du cúi đầu chào anh trai rồi Lý Dật Hiên đẩy xe rời đi, Vương Tĩnh Dư cũng mỉm cười như một lời chấp thuận. Đoạn đến hành lang, cách cửa một khoảng, cô lên tiếng gọi: "Hiên ca ca, chúng ta ở lại đây nghe bác sĩ chuẩn bệnh nhé?"
Lý Dật Hiên kéo xe lăn sát vào tường trầm ngâm một thoáng mới trả lời, giọng điệu nhẹ hẫng phảng phất nỗi niềm lo lắng: "Nếu cậu ấy thật sự mất trí nhớ, em sẽ thế nào?"
"Em... có lẽ nhất thời sẽ không chấp nhận được", Hạ Thiên Du ngẩng đầu nhìn ra phía hành lang xa xăm với một đôi mắt long lanh ngấn nước. "Nhưng mà... vẫn rất muốn chính tai mình nghe thấy, cho dù em biết nếu điều đó xảy ra, em sẽ rất đau lòng"
Cô bấu chặt hai tay vào đầu gối vón vải quần thành cục trong lòng bàn tay: "Sự thật thì vẫn là sự thật, em sẽ cố gắng chấp nhận nó... nhưng em rất hy vọng, thật sự rất hy vọng mọi chuyện không như chúng ta đã nghĩ, hy vọng anh ấy sẽ không quên em..."
Vừa dứt lời cũng là lúc bác sĩ cất lời, âm thanh của chất giọng ôn tồn vọng từ trong phòng truyền vào tai cô, con tim quáng quầng đập thình thịch nặng nề đến khó thở.
———
Trong phòng bệnh
"Bác sĩ, em trai tôi có dấu hiệu gì bất thường không?" Vương Tĩnh Dư đứng đối diện với vị bác sĩ trung niên, nghiêm trọng hỏi.
Vị bác sĩ không trả lời ngay, ông quay lại nhìn Vương Dạ Tước đã ngủ sau khi được tiêm một mũi an thần, khẽ thở dài ưu phiền. Vương Thiên Tinh sốt ruột câu chặt cánh tay của anh trai, cô thúc: "Bác sĩ à ông mau nói đi!"
"Cơ thể của cậu Vương hồi phục rất tốt, hầu hết nội thương và ngoại thương đều lành lại và không để lại sẹo hay biến chứng gì sau cuộc phẫu thuật. Tuy nhiên, di chứng của việc bị va chạm mạnh vào đầu là điều mà các vị vừa chứng kiến, cậu ấy đã bị mất trí nhớ"
!!!
Câu nói từ trong phòng truyền rõ vào màng nhĩ làm tim Hạ Thiên Du giật thót. Quả thật, số phận vẫn trêu đùa cô và anh như vậy. Tuy đã có thể đoán được lời của bác sĩ nhưng vẫn luôn hy vọng đó chỉ là suy diễn của bản thân mình. Cô chính là không thể một lòng chấp nhận, là sự hy vọng trong nỗi tuyệt vọng đau đớn.
Lý Dật Hiên mang máng nhận ra cô đang mất tinh thần nghiêm trọng, cõi lòng anh không tránh khỏi dâng lên cảm giác xót xa. Chính anh cũng đang không thể chấp nhận được sự thật rằng người bạn thân nhất của mình lại mất đi ký ức.
Anh đặt tay lên vai cô: "Thiên Thiên, bình tĩnh nào, nghe tiếp xem bác sĩ còn nói gì. Chúng ta sẽ chữa trị được cho cậu ấy"
Hạ Thiên Du vô thức gật đầu. Trong phòng lại truyền ra tiếng nói trầm ổn của vị bác sĩ.
"Nguyên nhân dẫn đến việc mất trí nhớ là do não đã bị chấn thương sau lần va chạm mạnh vào đầu làm ảnh hưởng đến vùng thuỳ thái dương trung gian"
"Vậy có cách nào chữa trị hay giúp cậu ấy hồi phục trí nhớ không bác sĩ?" Vương Tĩnh Dư gấp gáp hỏi. Đây là lần đầu tiên anh thể hiện ra nỗi lo lắng của mình về người em trai kể từ lúc mọi chuyện xảy ra.
Vị bác sĩ nghiêm nghị nhìn anh, thuận tay đẩy cặp kính trong suốt, giọng mấy phần trở nên nghiêm trọng: "Di chứng để lại là bệnh nhân sẽ không còn nhớ những việc đã xảy ra trước đây, nếu như cố gắng nhớ lại mà không theo một trình tự nào thì sẽ thường xuyên bị đau đầu. Cậu ấy sẽ cảm thấy đầu mình rất đau, lúc đó cảm giác giống như các dây thần kinh sắp đứt ra vì cậu ấy đang cố bắt ép não bộ khơi dậy những hình ảnh đã mất để bản thân có thể nhớ lại. Chuyện này rất nguy hiểm, có thể dẫn đến đột quỵ hoặc ức chế thần kinh mà tử vong”
“Nặng như vậy sao...” Vương Thiên Tinh choáng váng, cô thì thầm bên tai Vương Tĩnh Dư, đáy mắt bắt đầu nhoè ra hai giọt nước đọng lại.
Vương Tĩnh Dư đặt tay mình lên tay em gái vỗ nhẹ, anh điềm đạm hỏi tiếp: “Vậy cách chữa trị như thế nào?”
“Cách tốt nhất bây giờ là người thân hãy thường xuyên ở bên cạnh cậu ấy, tâm sự trò chuyện và kể lại từng chút một những sự việc trước đây, điều này hỗ trợ rất nhiều cho quá trình nhớ lại. Nhưng xin hãy nhớ..."
Ông ngưng một lúc rồi tiếp: "Nếu bệnh nhân có trạng thái đau đầu thì phải ngừng ngay lập tức, tuyệt đối không được bắt ép cậu ấy nếu không hậu quả rất khó lường. Tôi sẽ lấy thuốc giúp an thần hồi phục, cho cậu ấy uống đều đặn mỗi ngày một viên. Tình trạng của cậu ấy cũng đã hồi phục khá đáng kể, tịnh dưỡng vài hôm nữa là có thể xuất viện"
“Cảm ơn bác sĩ, nhưng mà em trai tôi có chắc sẽ nhớ lại được không?” Vương Tĩnh Dư nhận lấy toa thuốc, bất ngờ hỏi lớn.
“Điều này...” Bác sĩ do dự, ông trút một hơi dài. Hạ Thiên Du và Lý Dật Hiên ở ngoài hành lang nghe thấy tiếng thở dài liền cảm thấy bất an.
“Tôi không chắc liệu có phải là mất trí tạm thời hay là vĩnh viễn. Nếu thật sự là vĩnh viễn, cũng mong gia đình sẽ tạo cho cậu ấy những kí ức mới tốt đẹp hơn trong quá khứ”
Hai anh em họ Vương sững người, Vương Thiên Tinh câu chặt cánh tay anh trai, cắn răng kiềm lại tiếng khóc sắp phát ra.
........
Hạ Thiên Du nghe rõ ràng lời của bác sĩ không xót một chữ nào. Trái tim cô đau như dao cắt, vụn vỡ thắt lại, nước mắt không ngừng rơi xuống ướt đẫm vải quần.
"Tại sao lại để anh ấy chịu nhiều tổn thương như vậy? Tại sao bất hạnh này lại xảy ra với chúng ta? Tước à, nếu anh mất trí nhớ vĩnh viễn, em biết phải làm sao đây? Con của chúng ta... phải làm sao đây... hức..”
Lý Dật Hiên tựa đầu vào bức tường màu trắng lạnh lẽo, nghẹn ngào không nói nổi thành lời.