"Tao có gắn ống giảm thanh, có bao tay, chỉ cần bắn chết chúng mày, tao sẽ giả vờ chạy ra ngoài kêu cứu, sau đó mang theo khẩu súng, tiện tay quẳng vào phòng của kẻ xấu số nào đó cho chúng nhận tội thay. Không có bọn mày, Vương Dạ Tước chẳng là vật cản gì khó khăn đối với tao. Chỉ cần không có bọn mày, Vương Dạ Tước trong tình trạng bất tỉnh như vậy rất dễ cho tao ra tay"
"Hắn thâm hiểm như một con rắn độc" Vương Tĩnh Dư nhíu mày tức giận, anh đi đến vòng tay qua eo Lý Giai Tuệ vô thức áp cô vào ngực mình.
Lý Giai Tuệ cũng tự nhiên bị cuốn vào tình thế nguy cấp mà thuận theo cái ôm của Vương Tĩnh Dư. Cô đứng sững người, tứ chi cứng đờ, đầu óc trống rỗng, móng tay dài nhọn bấu vào lòng bàn tay hằn lại những tụ máu đỏ thẫm sâu hút mỗi khi cô siết chặt tay kiềm nén cơn giận.
"Hừ, ấu trĩ như vậy mới không thể thắng được Vương Dạ Tước! Chúng tôi không phải là vệ sĩ, cũng chẳng có thế lực gì bảo hộ, vốn không là gì đối với cậu ấy cả. Một mình Vương Dạ Tước cũng có thể khiến anh thân bại danh liệt" Lý Dật Hiên dẫm một bước mạnh tiến lên phía trước. Khí thế mạnh mẽ, lập luận dứt khoát đủ áp đảo tinh thần Tống Gia Viễn.
"Thân bại danh liệt? Hắn bây giờ còn chưa rõ sống chết, đấu với tao bằng cách nào đây, trong khi đồng bọn thân thích đều sắp chết rồi" Tống Gia Viễn nhếch môi cười man rợ, hắn kéo cần lên đạn. Vương Tĩnh Dư và Lý Giai Tuệ giật mình cắn răng, trán đổ mồ hôi căng thẳng. "Vẻ mặt kia là đang sợ sao?" Tống Gia Viễn khoái chí cười, tay vuốt mái tóc trượt ngược ra sau, để lộ một mặt gian ác nhưng vẫn rất hảo soái.
Lý Dật Hiên cười thầm rồi dần dần lớn hơn, anh phá lên cười, vẻ mặt hưng phấn đến sảng khoái. Vương Tĩnh Dư và Lý Giai Tuệ đều chưa thấy anh cười như vậy bao giờ, họ nhìn với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu.
"Mày cười cái gì?" Tống Gia Viễn cũng tự nhiên thấy lạ, hắn quát.
"Cười vì anh quá ngu ngốc!”
Lời vừa dứt, thân ảnh lướt nhanh đến áp sát Tống Gia Viễn, chân đưa cao đá bay khẩu súng bạc trong tay. Tống Gia Viễn còn chưa kịp nhận ra thì vũ khí đã lăn cồm cộp trên sàn. Lý Dật Hiên chầm chậm hạ chân, anh chỉnh trang lại áo sơ mi vì động tác mà xộc xệch, bình tĩnh cúi người nhặt lấy khẩu súng, lấy pống đạn ra ngoài, ném lại vỏ súng cho tên đàn ông tóc xám. Bị vỏ đạn đập trúng mặt, hắn bàng hoàng.
"Mày! Khốn nạn!"
Lý Dật Hiên dửng dưng liếc nhìn Tống Gia Viễn, định mở miệng nói gì đó thì thấy bóng Vương Tĩnh Dư nhanh như cắt lao đến túm lấy cổ áo Tống Gia Viễn. Anh cho hắn hai quả đấm vào mặt, máu răng chảy ra từ khóe miệng, hắn té phịch xuống đất, tay lau miệng mặt nhăn nhó.
"Mày mới chính là khốn nạn! Ám sát em trai của tao, sỉ nhục người phụ nữ của tao, còn muốn bắn luôn đứa em trai này. Ai cho phép mày tổn thương bọn họ. Mày đáng chết!l
Còn định cho Tống Gia Viễn một đấm kết liễu thì từ phía sau lưng xuất hiện vòng tay của Lý Giai Tuệ mạnh mẽ bất ngờ siết lấy anh, cô hét lên nức nở: "Đừng, anh sẽ đánh chết hắn mất, em không muốn anh gây tội, đừng mà, cảnh sát sẽ bắt anh đấy, nghe lời em đi Tĩnh Dư à"
Vương Tĩnh Dư tối mặt, thất thần đứng im bất động. Cuối cùng anh cũng buông cổ áo Tống Gia Viễn ra: “Cút đi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao nữa!". Anh nói như gầm lên, thanh âm nặng nề từng tiếng giáng vào màng nhĩ Tống Gia Viễn làm hắn nhất thời ám ảnh.
"Chúng ta đi" Vương Tĩnh Dư bắt lấy tay Lý Giai Tuệ, năm ngón tay của anh đan vào bàn tay cô một cách vô thức. Lý Giai Tuệ gật đầu thuận theo, mặt thoáng đỏ, nhìn anh không chớp mắt.
Lý Dật Hiên hướng mắt nhìn, giọng lành lạnh nói: "Đợi em một phút". Vương Tĩnh Dư "Ừm" một tiếng, anh dừng lại, đợi trước cửa.
"Tống Gia Viễn! Anh từ bỏ đi, tất cả chứng cứ giết người, thủ đoạn uy hiếp Giai Tuệ đều nằm trong tay tôi rồi. Nếu muốn hại Vương Dạ Tước, chúng tôi chắc chắn sẽ không để anh yên như hôm nay. Cũng đừng mơ tưởng đảo trắng thay đen chuyện của Giai Tuệ, lấy em ấy ra uy hiếp bọn tôi. Tôi không bao giờ để em gái mình phải chịu ủy khuất vì một tên đốn mạt như anh. Mong ngày mai sẽ không còn ngửi thấy mùi cặn bã của anh ở thành phố này!”
Lý Dật Hiên quay lưng, tiện tay ném trả lại băng đạn vừa nãy đã lấy ra. Tiếng va chạm kim loại leng keng trên sàn gỗ sang trọng, bên cạnh đó có dáng người ngồi phịch trên sàn nghiến răng căm phẫn nhìn chằm chằm ra cửa cho đến khi cánh cửa đóng lại, đáy mắt ánh lên tia thù hận, đại ý như muốn nói: “Không kết thúc đơn giản như vậy đâu! Tao sẽ bắt bọn mày trả giá cho sự sỉ nhục ngày hôm nay!”