Vì quá gấp gáp, chân bị vấp vào chân ghế, Hạ Thiên Du loạng choạng đứng không vững, Vương Dạ Tước nhanh như cắt bỏ hết những thứ trên tay chồm đến đỡ lấy cô.
Anh lo rằng cô sẽ ngã, sau khi đỡ được thì thở phào nhẹ nhõm, giở giọng trách móc nhưng ẩn ý lại rất quan tâm: "Cẩn thận một chút, em hậu đậu như vậy lại gây thêm phiền phức cho con của tôi"
“Em... em xin lỗi” Hạ Thiên Du cũng một phen bị doạ đến xanh mặt, tay cô vô thức ôm quanh bụng, như một màn chắn bảo vệ cho đứa con bé bỏng.
Không mảy may để ý đến hai vị "khách" không mời mà đến, Vương Dạ Tước đỡ cô đứng lên, ghì đầu cô kéo lại, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên đỉnh đầu, ghé miệng nói vào tai cô: “Nếu em thấy có gì bất thường phải lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra. Mặc dù đêm qua tôi đã rất kiểm soát nhưng vẫn lo rằng sẽ ảnh hưởng đến con”
Rất kiểm soát... Chính là nói anh đã “làm” nhẹ sao? “Làm” nhẹ mà đến tận ba lần!
Vành tai Hạ Thiên Du đỏ lên, cô chôn mặt trong ngực anh, ý tứ nói nhỏ: “Em sẽ gọi bác sĩ đến kiểm tra. Anh... đừng cãi nhau với ba nhé”
“Được!” Anh muốn nắm tay cô lâu thêm một chút, nhưng cũng phải truyền tay sang cho cô nữ hầu thân cận, không quên dặn dò, “Đưa Hạ tiểu thư ra vườn đi dạo, chăm sóc cô ấy cho tốt, tuyệt đối không được rời mắt"
Cô nữ hầu gật đầu nghe theo phân phó dẫn cô đi. Bác quản gia và những người hầu còn lại cũng tự giác rời khỏi nơi không phận sự.
Lúc này chỉ còn lại ba người, tuy không ai nói đến ai nhưng không khí đã trùng xuống mấy phần nặng nề, phảng phất đâu đó mùi lạnh nhạt.
Bị Vương Dạ Tước không để ý từ đầu đến cuối, hai người tuy rất tức giận nhưng vẫn nhịn. Cô gái tóc xoăn chủ động chạy đến ôm lấy cổ anh: "Anh họ, Minh Minh rất nhớ anh"
Vương Dạ Tước vung tay hất mạnh Tạ Minh Minh, ngữ khí lạnh lẽo lan ra từ đôi môi mỏng mấp máy: “Tôi đã cho phép cô chạm vào người tôi?”
“Cô ta là mù hay là cố ý không thấy mình ôm Thiên Du đây?”
Tối qua nhận được cuộc gọi từ mẹ Thẩm Lạc Nhiên, trong đầu anh cũng tự có tính toán. Lúc nãy anh đã cố tình có những hành động ân ái với Hạ Thiên Du trước mặt hai người họ. Một mặt để thăm dò cô gái tên Tạ Minh Minh, một mặt muốn khẳng định Hạ Thiên Du là cô gái mà anh rất bảo vệ, cũng như cảnh cáo ai dám động đến cô anh đều không để yên!
Tạ Minh Minh cắn răng, chỉ bị anh đẩy đứng không vững nhưng lại cố tình ngã nhào xuống, bày ra bộ dạng đáng thương, uất ức gọi người đàn ông trung niên: "Bác Hùng. Anh Tước ghét cháu rồi sao?”
Vương Dạ Tước hừ lạnh một hơi, trừng cô gái tự tiện bằng ánh mắt cảnh cáo: "Đừng có tuỳ tiện nhào vào người tôi, coi chừng tôi bóp chết cô", rồi lại chuyển mắt vào tờ báo, chẳng thèm để tâm đến.
Sắc mặt người đàn ông trung niên bắt đầu tối lại, ông đỡ Tạ Minh Minh đứng lên rồi kéo ghế đối diện với Vương Dạ Tước ngồi xuống. Lúc này mới lên tiếng: "Đây là thái độ con có thể đối với ta sao?”
Người đàn ông này chính là ba của Vương Dạ Tước, Vương Thế Hùng.
Nếp nhăn dưới bọng mắt ông dãn ra, ông đăm đăm nhìn người con trai, nói như ra lệnh: “Mau xin lỗi Minh Minh”
Vương Dạ Tước nghe giọng điệu khàn khàn bất mãn này đang chỉ trích anh cũng đã hiểu mối quan hệ trước đây của anh và ba anh như thế nào. Và anh chắc chắn, anh đang rất khó chịu, cho dù hiện tại thì cũng chẳng tiến triển gì đâu, có khi lại là tệ hơn!
Ngừng uống cà phê, anh đặt mạnh tách sứ xuống bàn, nhếch môi cười nhạt: “Khách không mời mà đến còn cần con phải chào đón sao? Con nể mặt ba đưa Tạ Minh Minh đi cùng nên chưa đuổi cổ cô ta ra khỏi Thảo Trạch viên là may cho cô ta lắm rồi. Lời xin lỗi của con không dành cho hạng người tuỳ tiện này”
Tuy Vương Dạ Tước không biết anh và Tạ Minh Minh này trước đây là mối quan hệ như thế nào ngoài trừ cô ta gọi anh là “anh họ”, nhưng trước mắt, với hành động lỗ mãn vừa rồi của cô ta, cô ta đã thành công để anh nhận ra bản chất và một vé vào danh sách đen “những người phụ nữ giả tạo không biết điểm dừng”!
Tạ Minh Minh nghe anh đáp trả thì tức run cả người. Trước đây đã không được anh vừa mắt cho dù giở bao nhiêu chiêu trò lấy lòng, bây giờ cô ta không ngờ anh lại càng chán ghét cô ta ra mặt.
Tạ Minh Minh vốn có ý định mượn uy của Vương Thế Hùng nên đã từ Mỹ cùng ông trở về Nam thành hòng tiếp cận, chiếm lấy tình yêu của Vương Dạ Tước. Kế hoạch độc chiếm chiếc ghế “Thiếu phu nhân” chưa hoàn thành, làm sao cô ta có thể để lộ bộ mặt gian trá nhanh như vậy.
Nghĩ đoạn, Tạ Minh Minh lại trưng ra bộ mặt đáng thương. Cô ta mím môi, nước mắt ứa ra hai hàng, thút thít nói như một người rất hiểu chuyện: “Em xin lỗi anh họ... em hứa sẽ không tuỳ tiện như vậy nữa. Cha con hai người lâu rồi mới gặp nhau, anh đừng cãi với bác Hùng, bác ấy thật sự rất yêu thương anh”